Editor: Nana Trang
Muôn vàn ánh sao trên bầu trời, ban đêm trong phủ Tướng quân rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.
Triệu Thị vừa về tới lập tức cho gọi Triệu Thù, tiểu cô nương cũng thận trọng đi tới trước mặt ông, nhưng đợi đến khi ông vừa hỏi tới Triệu Anh, đứa nhỏ lập tức xù lông, đủ loại cảm xúc uất ức mấy ngày nay của nàng ta tất cả đều xông lên, liền kêu lên với phụ thân.
Nàng ta hỏi ông con gái lớn từ đâu tới, hỏi trong mắt ông có còn mẹ con các nàng không, hỏi xem rốt cuộc ông muốn Triệu Anh hay Triệu Thù.
Nếu còn tiếp tục che chở cho nghiệt chủng kia nữa thì nàng ta và mẫu thân sẽ cùng rời khỏi phủ, nàng ta như đã muốn nhảy dựng lên rồi, tức giận căm phẫn gào thét nói lời trong lòng ra với ông.
Sau đó Triệu Thị giận dữ tát nàng ta một cái, phạt nàng ta quỳ trong từ đường.
Cũng vì Lâm thị khóc sướt mướt che chở con gái trước mặt ông, nói thẳng để ông đánh, tất cả đánh chết hết đi là hết chuyện.
Có lẽ là chữ chết này đã khiến nam nhân kia thấy đau nhói, ông vô lực phất tay bảo đám hạ nhân mang Lâm thị đi, lão nô ở bên cạnh khuyên bảoông, kết quả cũng không làm nên được chuyện gì. Ngay sau đó lão thái thái phủ Tướng quân được đám nha hoàn nâng tới, đầu tiên bà ta mắng cháu gái hai câu, sau đó giơ gậy lên đánh con trai, mọi người kéo tới khuyên can, Triệu Thị cũng không dám đánh trả, ông vô cùng áy náy với mẫu thân, chỉ đành cẩn thận dè dặt để mẫu thân đánh cho đủ, sau đó mới tính là diễn ra trò hay.
Triệu Thù đi tới quỳ ở từ đường, hơn nữa còn bị phạt không cho phép nàng ta ăn uống.
Nàng ta vốn tức giận không ăn gì cả, lúc này tới từ đường cũng có người trông giữ, có thể nhìn ra Triệu Thị thực sự tức giận.
Mọi hành động trong tiểu viện này đều có người ngó chừng, đợi tới khi tin tức này vào lỗ tai Triệu Anh, nàng ta cũng chỉ thản nhiên mỉm cười.
Nếu đã vạch mặt rồi, Cát Tường làm việc càng không cần e ngại gì nữa.
Có Triệu Anh bao che, nàng hành động càng thêm tự do.
Nàng mượn cớ lấy tổ yến cho Đại tiểu thư dạo qua nhà bếp một vòng, quả nhiên hiện tại Triệu Anh chính là thịt trong tim phủ Tướng quân, vừa nghe nói Đại tiểu thư chưa ăn cơm tối đã một mình làm một mâm nhỏ, Cát Tường vui vẻ bưng vào trong phòng mình, hiện giờ nàng và tiểu Yến Tử một phòng, kế bên khuê phòng của tiểu thư.
Cơm nước no nê, coi như là hưởng thụ lấy một lần.
Cát Tường dự tính thời gian cũng không còn nhiều lắm liền vảy ít nước lên ngực mình, bước chân nàng cũng nhẹ nhàng lặng lẽ chạy tới từ đường. Từ đường phủ Tướng quân ở đầu hành lang gấp khúc, người nàng nhẹ như chim yến xoay người liền bay lên mái ngói hành lang gấp khúc, vì cửa từ đường đang mở nên liếc mắt là có thể trông thấy thiếu nữ đang quỳ gối ở chính giữa.
Tiểu cô nương khóc rất thương tâm.
Cát Tường ghé lên mái ngói, bĩu môi: "Ít nhất cha mẹ cô đều còn, có gì mà phải khóc chứ!"
Làn gió lạnh thổi qua mặt nàng, không bao lâu thì có tiếng bước chân vang lên, Cát Tường không nhúc nhích, nhìn nam nhân đi vào trong từ đường.
Triệu Thị mặc thường phục, cũng không thấy được sắc mặt ông, bước chân không nhanh đi vào từ đường, đứng bên cạnh Triệu Thù.
Lão nô lẫn nha hoàn bên cạnh cùng lui xuống, ánh mắt của nam nhân nhìn lên bài vị vô tự: "Thù nhi, con đã biết sai chưa?"
Đương nhiên Triệu Thù không phục: "Con không biết sai."
Triệu Thị thở dài, giọng nói lạnh lùng: "Bình thường thật sự đã chiều hư con rồi, nên quản giáo tốt mới được."
Triệu Thù cứng cổ, uất ức lau nước mắt: "Quanh năm suốt tháng không gặp được phụ thân hai lần, nếu nói là chiều hư cũng là do nương con chiều, tốt xấu gì bà ấy cũng nuôi dưỡng dạy dỗ con, ngày ngày trông con bảo vệ con. Phụ thân nói tỷ tỷ này là con gái lớn của người, nói là được sinh ra ở nước Triệu, vô cùng có lỗi với tỷ ta, nhưng ngay đến cả dân chúng trên đường cũng biết cha của con là Đại Tướng quân nước Tề và đại quân nước Tề trong ứng ngoài hợp mới lập hạ được công. Nói cách khác, người đã sớm lựa chọn giữa nhà đó và nhà này, con gái của nhà đó cũng đã từ bỏ, hiện giờ còn nói xin lỗi tỷ ta cái gì? Đã là người của nước Tề, lẽ ra phải quên chuyện cũ trước kia, bây giờ lại lấy hai mẹ con con ra để đền cho tỷ ta, chúng ta cũng đâu có nợ tỷ ta!"
Tiểu cô nương này bình thường thì ngang ngược, thế mà không biết cũng có một miệng lưỡi sắc bén như vậy.
Cát Tường chống cằm, trông thấy Triệu Thị quả nhiên lại giơ tay lên: "Con..."
Còn chưa đợi ông tức giận nói ra lời gì thì Triệu Thù đã hất mặt lên kêu la: "Hôm nay cho dù phụ thân có đánh chết con thì con cũng phải nói, hôm nay đặt một đứa con gái nước Triệu ở phủ Tướng quân, phụ thân người đã từng nghĩ tới chúng con chưa? Từ lúc con bắt đầu có trí nhớ, phụ thân không phải ở trên chiến trường thì cũng là tìm người ở bên ngoài, có lẽ là tìm tỷ ta nhỉ, chỉ vì tỷ ta mà bây giờ người lạnh nhạt với con và nương, nếu đã như vậy vì sao còn cùng nương sinh ra con? Không có con và nương người vẫn sống tốt kia mà!"
Tay Triệu Thị rốt cuộc cũng buông xuống, chuyện cũ trước kia sao đã quên rồi?
Nói một cách đơn giản, lúc trước khi ông còn trẻ khí thịnh, nhớ tới cha nương, nhớ quê hương, đâu thể nghĩ nhiều như vậy?
Tay của ông nhẹ nhàng đặt lên vai con gái, muốn nói chuyện khác, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, kết quả cũng chỉ có thể thở dài: "Chuyện của ta và nương con đừng quan tâm, dù sao con và Anh nhi cũng là tỷ muội, thân thế nó thê lương, con thông cảm nhiều một chút là được. Hôm nay quỳ ở đây, con hãy cẩn thận suy nghĩ, đương nhiên phụ thân vẫn yêu thương con."
Dứt