Giữa Hè

Chương 42: Chương 42




CHƯƠNG 42 QUYỂN 1

Nửa đêm trời nổi cơn giông, mây đen dầy đặc, tới rạng sáng khoảng ba bốn giờ, mưa bắt đầu rơi, Tô Việt bọn họ là buổi sáng mười giờ phải lên xe, buổi sáng Lưu Vũ Mai rời giường, nhìn đến thời tiết tối tăm như thế, trong lòng thở dài, chẳng lẽ là ngay cả ông trời cũng không nỡ làm cho bọn họ tách ra như vậy sao?

La Mân thức dậy rất sớm, từ sáng sớm đã ra bên ngoài mua bánh bao mà Tô Việt thích ăn nhất, cười hì hì đi vào nhà “Thừa dịp còn nóng mau ăn đi a, bằng không sẽ mau đói bụng đó.”

Tô Việt ăn hết chỗ đó? Trên mặt tái nhợt nhăn nhó “A Mân, ta.”

La Mân biết hắn muốn nói để lại, lấy tay bốc lên một cái bánh bao, đưa tới cái miệng của hắn “Há miệng ra nào, ta đút ngươi ăn nha.”

Tô Việt kiềm nén nước mắt, nhìn chăm chăm La Mân, chậm rãi cắn một cái, thứ mà bình thường mình thích ăn nhất, giờ phút này ăn lại giống như ăn sỏi đá không cảm thấy ngon miệng gì hết.

La Mân nhìn hắn từ từ ăn bánh bao, mình đang chuẩn bị cầm lấy một cái, cửa phòng bị người mở ra, “Mân ca.” Một người mặt đầy máu me tiến vào, quỳ rạp trên mặt đất, khóc kêu lên “Mân ca.” Vừa định đứng lên, liền lập tức bị hai người giẫm lên trên người, áp chế không cho hắn nhúc nhích.

La Mân bật người đứng lên, nhận ra người đầy máu kia cư nhiên là Tiểu Hà, giận dữ hét “Các ngươi đối hắn làm cái gì hả?”

Tô Việt kinh hoảng đến nỗi làm rớt chiếc đũa trên mặt đất, Lưu Vũ Mai từ phòng bếp cầm bát đang chuẩn bị lại đây, giờ phút này bị dọa toàn bộ buông rơi trên mặt đất “Các ngươi là ai vậy?”

Trần Trung hai mắt trừng, chắn ở trước người Lưu Vũ Mai “Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Chỉ thấy Hổ Tử nhếch môi cười cười tách ra mọi người, đi đến, nghênh ngang tiến vào phòng khách “Uy, Đang ăn điểm tâm sao? Cho nên nói này tới sớm không ngờ lại đúng lúc như vậy.” Hắn đưa tay nhéo cái bánh bao, bỏ vào trong miệng, “Ta phi, mẹ nó, chẳng có chút mùi vị gì cả, thật khó ăn quá đi.”

La Mân đột nhiên ra tay, mạnh mẽ bắt lấy cánh tay hắn, quật tay hắn về phía sau bắt chéo sau lưng, đồng thời, một bàn tay kiềm ngụ ở cổ của hắn, phẫn nộ quát “Kêu bọn hắn thả Tiểu Hà ra, bằng không ta giết ngươi.”

Chỉ thấy kia Hổ Tử bị nghẹn một trận ho khan, mặt cũng như heo bị thọc huyết “Tên kia, ngươi mau thả ta ra, ta nói cho ngươi biết, mau nhanh thả ta ra, bằng không, ngươi đừng quên, mấy thứ kia của tiểu tình nhân ngươi vẫn còn ở trong tay lão đại của chúng ta.” Tay La Mân không chút nào không có thả lỏng, ngược lại còn tăng lớn lực đạo “Kêu bọn hắn thả người, mau.”

Hổ tử đau chịu không nổi, lớn tiếng nói “Thả thằng kia ra. Mau.”

Tiểu Hà bị kiềm chế được buông ra, ngay cả đứng dậy cũng không khỏi lảo đảo đi đến trước mặt La Mân “Mân ca.” Kêu một tiếng, “Bùm” ngã trên mặt đất.

La Mân vội vàng dìu hắn, Hổ Tử thấy vậy liền chạy trốn ra phòng khách, xoa xoa cánh tay bị áp đau, mở miệng mắng “Khốn kiếp, nếu không phải lão Đại không cho ta động ngươi, ta thề ta sẽ phế ngươi, lão đại của chúng ta có nói, hắn có thể thả tiểu tình nhân ngươi rời khỏi thành nhỏ, chỉ cần ngươi trước 9 h đến phòng trà, hắn là có thể suy xét lại.”

Hổ Tử lắc lắc điện thoại di động trong tay mình, “Thế nào, nghĩ kĩ lại đi, yêu cầu này cũng không quá khó đâu.”

La Mân cắn răng nói “Nếu ta không đi thì sao?”

Hổ Tử sắc mặt âm hiểm, cười cười “Vậy cũng không phải do ngươi, ngươi nếu không đi, ta xem hôm nay ai có thể đi ra ngoài này cánh cửa nửa bước.” Hắn phẩy tay một cái, chỉ thấy một tiểu đệ, lập tức từ bên ngoài cầm ghế dựa, Hổ Tử thủng thỉnh ngồi xuống “Trước giữa trưa mười hai giờ, ai cũng không cho đi ra ngoài.”

La Mân nheo mắt lại, hơi hơi cười lạnh.

Hổ tử khinh thường cười, “Thỉnh đi.”

La Mân biết, hôm nay mình dù muốn hay không cũng phải đi, hắn ôn nhu đối người yêu không có chút huyết sắc nào nói “Đừng lo lắng, ta đi một chút sẽ trở lại.”

Tô Việt hoảng sợ kêu lên “A Mân, không, đừng đi.” Trong lòng hắn bất an dần dần thành lớn, giống như chỉ cần hắn đi ra khỏi cánh cửa này, chính mình sẽ vĩnh viễn mất đi hắn, đáy lòng thống khổ cùng tuyệt vọng như từng đợt thủy triều kéo tới.

“Yên tâm, ta lập tức sẽ trở về mà.” La Mân kiên định lần thứ hai nhìn người yêu liếc mắt một cái, đem điện thoại di động từ trong túi quần móc ra, đặt ở trong tay Tô Việt, gắt gao làm cho hắn cầm.

Sau đó, quyết tuyệt hướng cửa đi ra.

“Nếu, bị ta biết, các ngươi dám động vào một sợi tóc của hắn, ta nhất định sẽ không tha ngươi.” La Mân ánh mắt như lưỡi kiếm sắc bén, hận không thể đâm vài nhát trên người Hổ Tử.

“Yên tâm đi, chúng ta cũng không phải là biến thái, đối nam nhân không có hứng thú.” Hổ tử vẻ mặt giễu cợt nói “Đi mạnh giỏi nhé.”

“Mân ca, đừng đi.” Tiểu Hà loạng choạng định đi lên giữ lại La Mân, lại bị La Mân né ra, cũng không quay đầu lại “Tiểu Hà, hảo huynh đệ, ta cám ơn ngươi.”

Tiểu Hà nước mắt doanh tròng, ngã nhào xuống đất, gào khóc khóc lớn “Mân ca, ta thực xin lỗi ngươi, thực xin lỗi các ngươi.”

La Mân dĩ nhiên đi ra ngõ nhỏ.

“Ta đến đây, có lời gì cứ việc nói, ta còn có việc, ngươi nhanh chóng nói đi.” La Mân nhìn người đàn ông trước mắt này, phẫn nộ như ngọn lửa hừng hực hận không thể dùng lửa nóng từ mắt mình bắn ra làm chết cháy hắn.

Vương Tam nhìn thấy La Mân hung hăng, vẻ mặt cười cười bộ dáng ôn hòa, “Ngồi đi. Làm gì mà nóng vội quá vậy, chúng ta sẽ không có thể hảo hảo nói chuyện sao?”

La Mân lạnh nhạt nói “Ta nghĩ chúng ta hẳn là không có gì hay để nói, nói đi, ngươi muốn làm gì?”

Vương Tam nhàn nhã bước đi thong thả đến trước mặt La Mân, mỉm cười, “Chuyện làm lá chắn cho Tiểu lệ coi như xong, ta cũng không muốn nhắc tới, chỉ một câu, ta từ trước đã nói với ngươi, muốn ngươi đi theo ta, chỉ đơn giản như vậy.”

La Mân mãnh trừng lớn hai mắt, không dám tin nhìn Vương Tam, thật lâu sau giận dữ phản cười nói “Ông chủ Vương, ngươi là đầu óc bị hư rồi sao, từ trước đó rất lâu kêu ta đi theo ngươi, đó là không có khả năng, hiện tại, càng không thể nào, ngươi hại Tô Việt của ta như vậy, ngươi nói có ai lại đi theo kẻ thù của mình không hả?”

Vương Tam mỉm cười “Ta muốn giải thích một chút, này đi theo ta cũng không phải kêu ngươi làm đàn em của ta, nhiều ngừơi muốn đi theo ta kiếm cơm ăn lắm, ta nói ý là…” Ánh mắt của hắn giống như một con rắn âm độc vô cùng, đối với con mồi trước mắt, lộ ra răng nọc “Ngươi có biết ta thích là nam nhân, cũng chỉ đối nam nhân có hứng thú, ta hoàn toàn đối với ngươi rất hứng thú, chỉ đơn giản như vậy, ngươi nghe rõ sao?”

La Mân sắc mặt lập tức trờ nên tái nhợt “Ngươi nói cái gì?” Hắn rốt cục hiểu được, chính mình rơi vào một cái bẫy, một cái bẫy rập tầng tầng cơ quan được thiết kế bởi thợ săn vô vùng cao minh.

“Đúng vậy, chính là như ngươi nghĩ, ta muốn ngươi theo ta, làm tình nhân của ta, chỉ cần ngươi đáp ứng, ta có thể lập tức thả tiểu tình nhân của ngươi cho bọn họ rời đi nơi này.” Vương Tam một bộ tiểu nhân sắc mặt đắc ý “Ngươi hảo hảo ngẫm lại.”

La Mân “Đằng” bật người lên, nhất thời vẫn không thể tiêu hóa tin tức như sét đánh ngang tai, không khỏi vừa giận vừa hổ thẹn nói “Ta xem ngươi là nằm mơ.”

“Ngươi nếu còn muốn chạy, ta không ngăn cản ngươi, chính là ngươi nghe rõ cho ta, ngươi chỉ cần hôm nay đi ra cánh cửa này, người tình bé nhỏ của ngươi không chỉ không thể rời khỏi thành nhỏ không nói, ngày mai báo chí đầu đề sẽ là hắn, ta nghĩ, rất nhiều người có thể cũng sẽ không nghĩ đến, ảnh chụp một người nam nhân bị cường gian đến tột cùng là dạng gì ha.” Vương Tam rốt cục ném ra quả bom nặng trong tay, vẻ mặt âm trầm ngồi ở trên ghế sa lon, lạnh lùng nói “Nếu đây là điều mà ngươi muốn nhìn thấy, vậy ngươi cứ bước đi.”

L

a Mân thật mạnh ngã ngồi ở trên ghế, ông trời, này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

Chỉ thấy Vương Tam cười nhích lại gần, một bàn tay thân hướng về phía phần eo La Mân “Ngươi cũng biết, ta muốn ngươi đã bao lâu? Bảo bối của ta? Ta làm hết thảy đều là vì được đến ngươi. Ngươi còn không rõ sao?”

Gặp La Mân mặt không chút thay đổi nhìn qua, Vương Tam đắc ý nói “Ngươi cho là ngươi như thế nào nằm trên giường Tiểu Lệ hả? Nói cho ngươi biết, chính là ta, ta cho nó hai gói thuốc ngủ, tiểu tình nhân của ngươi kia cuối cùng bị ai bức đến cùng đường, cũng là ta, mấy chuyện này ngươi đều thật không ngờ phải không? Ta phái người phát truyền đơn, ta phái người viết thư nặc danh, những chuyện này đều thật không ngờ phải không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.