Giữa Hè

Chương 5: Chương 5




CHƯƠNG 5 QUYỂN 1

La Mân thương hảo đã là chuyện nửa tháng sau, đương nhiên, Tô Việt không nghĩ là để cho hắn nán lại ở ký túc xá mình lâu như vậy vì vậy cảm thấy thật sự phiền.

“Ta nói, ngươi đã tốt nghiệp rồi còn xem sách giáo khoa làm gì?”

“Bởi vì ta muốn xem.”

“Đúng rồi, ngươi không trở về nhà sao?”

“Đây chính là nhà ta.”

“A, vậy cha mẹ ngươi đâu? Bọn họ mặc kệ ngươi sao?”

“La đại thiếu gia à, ngươi có phải hay không quan tâm thái quá?” Rốt cục, người nào đó tức giận, “Ba” một tiếng, khép lại sách vở, giận dữ nhìn người đang nằm ở trên giường vẫn chưa dậy nổi.

Mấy ngày nay, Tô Việt toàn gặp chuyện không hay ho gì, giường thì bị tiểu quỷ đáng ghét này chiếm lấy, chính mình chỉ có thể trải chiếu ngủ trên mặt đất ở cửa hàng, kết quả, đều nhanh bị muỗi chích, cả người bị cắn vô số nốt đỏ, trong lòng rất bực bội, cũng may là người này không ngại hắn làm cơm không thể ăn, nói đúng là xào đồ ăn đạm nhạt, trời biết, trong túi hắn chỉ còn lại không tới hai mươi đồng tiền, còn tới hai tuần mới phát tiền lương mà.

“Hắc hắc, ta nằm hoài rất nhàm chán, muốn cùng ngươi nói chuyện một chút a.” La Mân thấy hắn thật sự tức giận, vội vàng hỉ hả khuôn mặt tươi cười nói “Tốt lắm, ta không phiền ngươi, ngươi xem sách, ngươi xem sách đi nha.”

Tô Việt hôm nay không trực ca đêm, nhìn đồng hồ, đã mười một giờ, tắm rửa sạch sẽ liền chuẩn bị đi ngủ.

“Ai, ta nói, nếu không, cùng nhau ngủ đi, muỗi nhiề

u như vậy, nhang muỗi hiệu quả cũng không nhiều.”

Đang chuẩn bị tắt đèn, tiểu La mở miệng nói, mấy ngày qua, Tô Việt trên cơ bản sẽ không ngủ quá một đêm yên ổn, hắn thân mình làn da nhẵn nhụi, thuộc loại chiêu muỗi như thế, nhiều lần La Mân cũng nghe được hắn mở đèn, chung quanh vang lên tiếng đập muỗi.

Tô Việt do dự một chút, cái giường này cũng không rộng lắm, chỉ có một thước hai, chỉ một mình La Mân đã chiếm diện tích rất lớn, thêm mình nằm trên đó làm sao còn có chỗ a, chính là, hắn thật sự sợ bị muỗi cắn, nói như thế nào, trên giường cũng còn có màn.

“Được rồi, đừng do dự nữa, tắt đèn ngủ đi, ta đều mệt rồi.” La Mân cười nói.

Tô Việt tắt đèn, lúc nằm lên giường, than thở một câu “Ngươi nằm sát vào bên trong ngủ đi, cẩn thân chạm vào miệng vết thương của ngươi.”

Hai người lẳng lặng nằm ở trong bóng tối, khoảng cách gần như vậy đều có thể cảm thấy hơi thở nóng rực của đối phương phả ra trên mặt.

Qua một hồi lâusau, La Mân nhẹ nhàng hỏi “Ngươi, vì cái gì không trở về nhà?”

Tô Việt không để ý tới hắn, La Mân có chút mất tự nhiên nói “Ta không phải là nghe ngóng chuyện của ngươi, ta chỉ là có chút kỳ quái, ngươi xem khẩu âm ngươi rõ ràng là bản địa, lại một mình ở tại ký túc xá, ta chính là cảm thấy được kỳ quái.”

Tô Việt nhắm mắt lại, thản nhiên nói “Vậy thì có cái gì kỳ quái, rất nhiều người đều thích cuộc sống độc lập, ngươi xem ngươi, lúc đó chẳng phải thường xuyên không trở về nhà sao?”

La Mân rầu rĩ nói “Cũng đúng.”

Qua đã lâu, mới nghe được Tô Việt nhẹ nhàng nói “Kỳ thật, ngươi không nên không trở về nhà, ba mẹ của ngươi sẽ rất lo lắng cho ngươi, ngươi thật sự là đang ở phúc trung mà không biết phúc.”

La Mân cau mày “Ngươi không biết, nhà của ta thật sự rất phiền phức, mẹ của ta cùng ba của ta luôn cãi nhau, ta một chút cũng không nghĩ muốn về nhà.”

Tô Việt “Ô” một tiếng, “Vậy ngươi có thể nói cùng bọn họ, làm cho bọn họ không cần tranh cãi nữa, nói như thế nào ngươi còn có cha mẹ, vẫn là thực hạnh phúc.”

“Hạnh phúc gì chứ, từ lúc ta còn nhỏ, bọn họ liền thường xuyên đánh nhau, sau đó cha ta lại có tình nhân, cư nhiên dám đến nhà mắng mẹ của ta, thiếu chút nữa làm mẹ của ta tức chết, ta dưới cơn nóng giận, tìm vài người đem nàng đánh chết khiếp, nàng cũng không dám …khi dễ mẹ của ta nữa, kể từ khi đó, ta không đi học.” La Mân cười cười, nụ cười rất nhiều tối nghĩa, chính hắn cũng không biết vì cái gì, cư nhiên có thể nói ra cùng Tô Việt những điều dấu kín ở trong lòng.

“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi ?” Tô Việt có chút ngạc nhiên hỏi.

“Mười chín, còn ngươi?” La Mân nhẹ nhàng cử động thân thể, đem phía sau lưng toàn bộ dán tại trên tường, hy vọng để cho Tô Việt nhiều không gian hơn.

“Chỉ lớn hơn ta một tuổi a.” Tô Việt bĩu môi, người này luôn bày ra bộ dáng so với hắn lớn tuổi hơn rất nhiều, cư nhiên cũng chỉ so với hắn lớn hơn một tuổi mà thôi.

“Ngươi thì sao? Vì cái gì không trở về nhà?” La Mân có chút mệt nhọc, ngáp một cái.

Thật lâu sau, ngay tại lúc hắn mơ màng ngủ, chỉ nghe đến một tiếng sâu kín thở dài “Ta là cô nhi, làm gì có nhà chứ?”

Sáng sớm, La Mân mơ một giấc mộng, mộng gặp mình ôm lấy cô bạn gái mới quen Tiểu Lệ, Tiểu Lệ thân mình mềm mại, đôi môi hồng hồng, tiên diễm ướt át, La Mân ha ha cười, đối với miệng của nàng liền cắn một cái, “A?” Như thế nào thơm như vậy chứ, La Mân nhịn không được hung hăng cắn một hơi, chỉ nghe “Ôi” một tiếng, hắn bị một cái nắm tay thật mạnh đánh vào trên bụng, đau đến độ tỉnh lại.

Chỉ thấy trước mắt một gương mặt đỏ bừng phóng đại, La Mân mê man nghĩ thầm, không phải Tiểu Lệ sao?”Ngươi đùa giỡn cái gì vậy?”

Tô Việt nổi giận đùng đùng trừng mắt La Mân, La Mân lúc này mới nhớ tới, chính mình lúc này là ở ký túc xá của Tô Việt dưỡng thương mà.

“Ngươi làm sao vậy?” La Mân kỳ quái nhìn miệng Tô Việt đỏ au, “Sao ngươi lại đánh ta?”

Tô Việt tức giận tận trời bỏ đi, cũng không thèm nhìn tới La Mân, lập tức mở cửa, đi múc nước rửa mặt.

La Mân nhớ tới giấc mơ vừa rồi, lại liên tưởng đến phản ứng của Tô Việt, quát to một tiếng “A? không phải vậy chứ, cư nhiên hôn sai người?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.