Giữa Hè

Chương 61: Chương 61




CHƯƠNG 13 QUYỂN 2

Tô Việt đi theo La Mân đến “Lục”, ngay lúc lão Mạch đang ôm cả người ho

àng mao a Triệt trêu đùa, a Triệt mắt sắc, thấy La Mân dẫn theo một người tiến vào, lập tức theo trên đùi lão Mạch nhảy xuống.

“La ca ”

“Uy, ông chủ La như thế nào hôm nay rảnh rỗi đến đây chơi a? Mấy ngày rồi không gặp ngươi nha.” Lão Mạch trêu đùa, ánh mắt đảo qua Tô Việt đi theo La Mân.

“Vị này là?” Hắn tỏ vẻ hơi bất ngờ nhìn về phía Tô Việt.

La Mân mắt liếc hắn một cái, cười nói “Ngươi có biết đó, ta đã từng nhắc tới rồi, Tô Việt.”

Hắn cười đối Tô Việt nói “Ngươi gọi hắn Mạch ca là tốt rồi, hắn thích người ta xưng hô như vậy với hắn.”

Tô Việt mỉm cười, “Xin chào.” Xem như hướng hắn chào hỏi.

Lão Mạch trong lòng không khỏi âm thầm tán thưởng La Mân có mắt nhìn người, Tô Việt trước mắt, tóc mềm mại, ánh mắt sâu thẳm như đàm thủy, mặc một chiếc áo lông cừu cao cổ màu đen hiệu “DE”, bên ngoài mặc áo khoác màu nâu nhạt, càng phát ra vẻ khí chất lãnh tuấn.

“Ta nói, tiểu tử ngươi ánh mắt không tồi a.” Lão Mạch thừa dịp hoàng mao tiếp đón Tô Việt uống đồ vật này nọ, ở bên tai La Mân nói nhỏ.

La Mân chỉ cười nhưng không nói.

“Trách không được nhiều năm như vậy, tâm tâm niệm niệm quên không được hắn.” Lão Mạch không phải không có hâm mộ nói “Hai người hay thật đó, cách biệt nhiều năm như vậy, cư nhiên còn có thể gặp được, thật là có phúc a.” Nói xong, hắn tự giễu cười cười “Nếu ta một nửa vận khí như ngươi vậy thì tốt rồi.”

La Mân biết hắn nhớ tới người tình lúc trước sớm mất đi, không khỏi vỗ vỗ bả vai lão Mạch “Ta hôm nay dẫn hắn đến cũng không phải là vì lí do đó, ngươi cứ như vậy hoài, bạn hữu cũng thật băn khoăn a, hơn nữa, a Triệt một lòng đối với ngươi, ngươi đừng phụ người ta.”

Nhắc tới a Triệt, lão Mạch thần sắc hơi có chút thư hoãn, hắn lấy thuốc ra, đốt, thật lâu sau nhả ra vài vòng khói “Đi từng bước, tính từng bước đi.”

La Mân dùng sức ôm hắn một chút, như an ủi hắn.

Lúc rời đi “Lục”, Tô Việt mỉm cười đối La Mân nói “Bằng hữu của ngươi đều rất tốt, đối với ngươi cũng tốt.”

La Mân cười ôm choàng lấy Tô Việt, kéo hắn vào trong ngực của mình, hôn nhanh lên môi hắn một cái “Ngươi thích là tốt rồi, bọn họ đều là người rất tốt.”

Tô Việt theo trong lòng ngực La Mân giãy ra, nhìn xung quanh, may mắn phía sau người không nhiều lắm, không khỏi oán trách “Ngươi điên rồi, đây chính là trên đường lớn a.”

Ánh mắt La Mân nhìn tình nhân thật sâu “Ta hận không thể nói cho toàn bộ thế giới biết rằng chúng ta yêu nhau, đừng nói là trên đường lớn, chính là bây giờ là TV trực tiếp, ta cũng không sợ.”

Tô Việt khẽ nở nụ cười “Điên quá chừng.”

La Mân đang chuẩn bị khởi động xe, Tô Việt vươn tay ngăn lại hắn “A Mân,” ánh mắt của hắn như đêm trăng hạ, lóe lên thần thái mê hoặc. “Chúng ta cùng đi bộ trở về được không?”

La Mân nắm lấy bàn tay hơi hơi lạnh của hắn, nhẹ nhàng nói “Được chứ.”

Cổ thành đêm khuya, trên đường ngoại trừ một vài chiếc xe vội vàng chạy qua chiếc xe, không có một bóng người, La Mân cùng Tô Việt chậm rãi đi trên đường mòn rải đầy lá cây ngô đồng.

Thế Kỷ Xuân Thiên tọa lạc ở phía nam bờ hồ, nhà La Mân ở hướng bên trái gọi là “Ánh trăng sơn trang “. La Mân và Tô Việt đi trên con đường ven hồ, khắp nơi tràn ngập ánh trăng.

“Ta, sắp phải trở về rồi.” Thật lâu sau, Tô Việt chậm rãi nói.

“Khi nào thì trở về?” La Mân bình tĩnh hỏi.

“Tháng sau, lúc phiên toà mở xét xử án kiện.” Tô Việt khó khăn nói, kỳ thật hai người trong lòng đều rõ ràng, bọn họ cho dù yêu nhau, chuẩn bị một lần nữa bắt đầu, sự thật, vẫn còn vướng mắc rất nhiều vấn đề.

La Mân gật gật đầu “Cần ta giúp chuyện gì không?”

Tô Việt nhẹ nhàng nói “Chờ ta.”

La Mân dừng bước.

Cổ thành gió mùa đông lạnh thấu xương, La Mân đem khăn quàng cổ của mình lấy xuống, dịu dàng choàng lên cổ Tô Việt, “Yên tâm, ta sẽ, vẫn, chờ ngươi trở về.”

La Mân nói xong, đem Tô Việt lần thứ hai ôm vào trong ngực của mình, dưới ánh đèn đường mờ ảo, cũng giống như đêm hè đó mười năm trước, ở trên môi hắn, khẽ khàng đặt xuống một cái hôn thật sâu.

Tô Việt tựa đầu thật sâu vùi vào vòng tay ôm ấp ấm áp của La Mân, trong lòng nói thật nhỏ “A Mân, lần này, chúng ta không bao giờ chia cách nhau nữa, vĩnh viễn cũng không tách ra.”

Trong khoảng thời gian còn lại hai ngày, La Mân cùng Tô Việt hai người nhốt trong phòng ở ánh trăng sơn trang của hắn, ngay cả cánh cửa đều không bước ra một bước, hai người điên cuồng làm tình, ngoại trừ lúc ăn cơm, thời gian khác đều là ở trên giường, La Mân tắt di động.

Đến tối ngày thứ ba, lúc Tô Việt chuẩn bị đi nhà ga, Tô Việt mở đôi mắt thật to, ảo não nhìn mình qua gương, hai mắt đều thâm quầng hết trơn.

La Mân giữa trưa đã thức dậy đi giúp hắn thu thập đồ đạc ở khách sạn, còn trả phòng dùm hắn.

“Đừng nhìn nữa, đã rất tuấn tú rồi a.” La Mân nhịn không được trêu chọc hắn.

Tô Việt nhăn mũi hừ lạnh một tiếng “Ta cái dạng này đều là ngươi làm hại.”

La Mân từ phía sau ôm lấy hắn, nhìn gương, hai người cao không sai biệt lắm, cười ở trên mặt hắn hôn một hơi “Cái này là chứng tỏ lão công ta nhiệt tình nha, chẳng lẽ như vậy không tốt sao?”

Tô Việt lạnh lùng nói “Ngươi là nhiệt tình, thắt lưng của ta đều muốn gãy luôn a.” Không đúng, hắn đột nhiên phản ứng lại, không khỏi trừng mắt nhìn La Mân “Ngươi nói ai là lão bà của ngươi?”

La Mân nhướn nhướn mày “Chẳng lẽ ngươi không phải sao? Ngươi luôn ở phía dưới ta, chẳng lẽ ở dưới không phải làm vợ sao?”

Tô Việt oán hận liếc xéo hắn một cái “Người đàn bà kia sinh cho ngươi đứa con mới là vợ ngươi, ta thì không phải.”

La Mân biết hắn lại tái phát ghen tuông, không khỏi cúi đầu nở nụ cười “Được, được, ngươi không phải, ta đây nên nói như thế nào, hoàng đế? Vạn tuế? Vâng, kêu Hoàng Thượng thế nào?”

Tô Việt “Hừ” một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Kỳ thật, đối với Tô Việt lần này rời đi, La Mân trong lòng không phải không khổ sở, hắn thậm chí còn nghĩ muốn mở miệng giữ hắn lại, La Mân rất muốn đối Tô Việt nói, thực lực ta bây giờ hoàn toàn có thể mang lại cho chúng ta cuộc sống sung túc, xin ngươi đừng rời bỏ nơi này, lưu lại đây, cùng ta cùng một chỗ. Thế nhưng, cuối cùng, những lời này hắn vẫn không thể nói ra, thân là đàn ông, tự nhiên biết sự nghiệp đối một người đàn ông mà nói có bao nhiêu trọng yếu, huống chi là Tô Việt, hắn nhất định là rất không dễ dàng mới có được thành tựu hôm nay, mình tại sao có thể ích kỷ giữ hắn ở lại đây chứ.

Trong lòng Tô Việt cũng luyến tiếc La Mân, kỳ thật từ đêm hôm đó, lúc La Mân gõ cửa phòng mình, hắn đã âm thầm quyết định chủ ý, mình muốn tới Cổ thành, cùng người đàn ông này cùng một chỗ, hắn, đã muốn phí rất nhiều thời gian, thật sự không nghĩ tiếp tục lãng phí nữa.

Xe, chậm rãi hướng về nhà ga Cổ thành, trên sân ga, lưu lại một thân ảnh cô đơn.

Đồng dạng, trên xe có người, trằn trọc vô luận như thế nào cũng ngủ không được, đúng lúc này, điện thoại di động đột nhiên vang lên, Tô Việt lấy ra, chỉ nhìn thoáng qua, trên mặt dần lộ ra ý cười nhợt nhạt.

“Ta chờ ngươi.” Ba chữ ngắn ngủn lại bao hàm cảm tình nồng hậu như vậy

.

“Tô luật sư, khí sắc của ngươi thoạt nhìn thật tốt.”

“Tiểu Tô, khí sắc không tồi a.”

Mấy đồng sự trong văn phòng luật sư thấy Tô Việt, nhịn không được ngạc nhiên hướng hắn chào hỏi. Tất cả mọi người có điểm kỳ quái, băng nhân ngàn năm như thế nào cũng có một ngày tan chảy. Ngày đầu tiên trở về đi làm, Tô Việt không còn vẻ mặt lạnh như băng như mọi ngày, vừa vào cửa trước hết mỉm cười cùng bọn họ chào hỏi.

“Mời Tô Việt tới phòng làm việc của ta một chút nhé.” Tằng Mục cách đó một tầng thủy tinh mắt thấy hắn mặt mang tươi cười tiêu sái tiến văn phòng, không khỏi lòng tràn đầy nghi hoặc gọi điện thoại cho trợ lý.

Năm phút đồng hồ sau, Tô Việt khôi phục vẻ mặt lãnh đạm gõ cửa văn phòng Tằng Mục “Chủ nhiệm, ngài tìm ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.