Ánh nến vẫn chiếu sáng. Tôi chỉ còn biết rơi nước mắt, không biết nói gì với anh. Vậy là tôi kể về cảm giác của mình khi lần đầu trông thấy đôi chân đàn ông.
Đó là đôi chân người tình của mẹ tôi. Họ nằm ở đầu giường, tôi nằm cuối giường. Lúc tỉnh dậy, trước hết tôi nhìn những đôi chân trong chăn, đôi chân xinh xắn trắng nõn của mẹ quặp lấy chân người tình.
Bob 30
Người con gái không trông thấy nước mắt,
thậm chí không trông thấy cái đói của người con trai...
Bob vẫn muốn đọc thơ, giống như Mạch hôm ấy mặc cái áo len màu nhạt, mái tóc và tà áo bay bay. Cô lại đội cái mũ lên đầu, khiến khuôn mặt thêm trắng, nước da trắng kích thích thèm muốn của anh, khiến anh cảm thấy mình như vừa uống Viagra và thuốc bắt đầu có tác dụng. Điều ấy khiến anh không phân biệt được đâu là yêu, đâu là ham muốn tình dục, là trên hay dưới, không phân biệt nổi là đẹp hay chỉ là cái đẹp dung tục, dưới con mắt anh như nhau, chỉ là đàn bà. Vậy là anh nhớ đến câu nói của Derrida: chúng ta lạc lối trong hơi thở, ở Algerie, ở nơi khác đều gặp tai họa, chúng ta lạc lối trong sự tưởng tượng cụ thể về đàn bà...
Bob nghĩ, các bậc đại sư thật tuyệt vời. Họ nói ra những điều ta muốn nói, thậm chí nói ra cả những điều ta không muốn nói. Anh mở mấy cuốn sách lý luận, nhưng mà, lúc này anh mệt lắm rồi. Anh nằm bò ra đất, lấy những cây nến ra, cắm vòng quanh cái bánh. Mùi bánh thơm nức, anh cảm thấy đói, hoặc nói cái đói như thủy triều trào lên. Anh nằm ra sàn, thắp một ngọn nến, nhìn lên trần nhà, tưởng như Mạch ở trên đó.
Anh nhắm mắt, hiểu được sự bình tĩnh và chờ đợi của mình, sau đó, anh ngủ thiếp đi.
Mạch 29
Tôi nghĩ, tối nay họ không hẹn Thẩm Xán, mà rủ nhau đi chơi gái, nếu không tại sao lại giấu tôi?
Tôi chợt cảm thấy cô đơn. Lúc Bob đi với Kha, tôi biết có rất nhiều người con gái vô hình chắn ngang trước mặt tôi. Tôi muốn được vẻ mặt Bob chứng thực, xem anh có đi với Kha hay không. Tôi nói bằng ánh mắt, tại sao chúng ta vừa đến với nhau vài hôm, vậy mà anh đã đi với các cô gái khác? Anh nhận ra ánh mắt của tôi thiêu đốt một bên mặt, nhưng rồi anh nhìn mà không thấy.
Bất giác toàn thân tôi run lên, Bob vẫn không nhìn tôi. Tôi vừa đi vừa nghĩ, mình và một người đàn ông khác, có thể là Kha, diễn lại cái màn kịch trên tấm thảm len, để Bob trong thấy. Để Bob thấy cơ thể tôi đã phản bội lại anh thế nào, giống như anh đã phản bội lại tôi.
Tôi quyết định đến tòa soạn, không sợ phải đối mặt với Bạch Trạch. Tôi gọi taxi đến thằng phố Trường Xuân.
***
Mắt anh lái taxi hơi bị lác. Anh ta nói, Các cô gái lẩn quẩn ở khu sứ quán đều là những cô gái lòng dạ đen tối.
Anh ta quan sát vẻ mặt tôi qua tấm gương chiếu hậu. Ánh mắt anh ta lướt nhanh trên khuôn mặt tôi, giống như tôi vừa làm tình vụng trộm từ trong căn phòng đàn ông nước ngoài ra. Tôi nhìn bên ngoài, nắng chiều trên đường phố giống như tiếng sáo lạnh lùng lửng lơ trên không trung.
Người lái xe không nhịn nổi, hỏi tôi sẽ làm gì. Tôi bảo với anh ta, tôi sắp đi dự một buổi party lớn, một tiệc sinh nhật, một party mừng sinh nhật tôi. Làn môi tôi mềm mại chuyển động, không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi phát hiện đùa với anh lái xe đã gợi sức tưởng tượng của tôi. Tôi đã từng nói với những người lái xe về người tình của tôi, về vẻ mặt, nước da, về trang phục của người tình. Những người lái xe khác nhau được nghe tôi kể về những người tình khác nhau. Có lúc tôi nói người tình của tôi là một anh chàng nghiện hút, có lúc lại nói người tình của tôi như nhà soạn nhạc Glazunov, có lúc lại nói người tình giống như tôi, rất nghèo, không có tiền, không có tên. Tôi còn nói, bất kể là giàu hay nghèo, thật ra những người tình ấy không yêu tôi. Họ coi tôi như người hợp tác về tình dục, người tham gia trò chơi. Những người lái xe đều tỏ ra bất bình với tôi, rất nhiệt tình giúp tôi nghĩ ra cách, còn tôi chỉ kiểm tra câu chuyện của mình có bị lộ ra điều gì không. Nhưng thông thường tôi chưa nói hết câu chuyện thì đã xuống xe. Tôi đứng bên đường, nhìn ánh nắng hoặc ánh đèn từ trên cao rọi xuống, tạo cho mình cảm giác về giấc mơ xuân.
Tôi nhớ đến buổi họp mặt ở Đại sứ quán Pháp, Bob nói anh muốn cho nổ tung tòa nhà. Vậy là tôi nói với người lái xe hôm nay, lát nữa tôi sẽ chết ngay trong bữa tiệc mừng sinh nhật. Anh không thấy tôi mặc áo bông hay sao, trông cái áo bông không những có bông mà còn có cả thuốc nổ.
Bỗng anh ta nói, Bên trong cái mũ của cô không những có tóc mà còn có cả thuốc nổ. Anh ta nói rồi cười ha hả, nói tiếp, chuyện ấy cũng chẳng có gì là ghê gớm, ngay cả New York của Mỹ còn bị đánh bom, vậy có chuyện gì là không thể. Nhưng, nói với tôi không sao. Cô không biết đấy, có một diễn viên nổi tiếng ở sân bay nói đùa trong hành lí có bom, người của sân bay nghe thấy, tóm ngay diễn viên này đi thẩm tra rất lâu.
Tôi lấy ống kem dưỡng da đem theo người. Anh lái xe căng thẳng nhìn tôi. Tôi cười, bóp ra một ít kem bôi lên mu bàn tay, dùng ngón trỏ xoa đều, không khí lập tức có mùi thơm lạ. Tôi nói, Xem ra anh cũng sợ, nhưng mà, tôi không cho nổ anh đâu, tôi sẽ cho nổ người khác.
Anh ta càng nhìn tôi kĩ hơn, tưởng như tôi là người đánh bom liều chết.
Tôi vừa đi lên lầu, vừa nghĩ mình sắp đến dự buổi party sinh nhật, party sinh nhật của tôi. Sinh nhật của tôi là hôm nào nhỉ?
Nhưng tôi ngửi thấy mùi hoa tươi và bánh kem, mùi rất thối. Tôi nghĩ, nhà vệ sinh lại tắc rồi. Đẩy cửa phòng làm việc của ban biên tập, thấy Phù Hiệu đang nói, đối với người Trung Quốc, vào WTO là rất tốt, tất cả đã toàn cầu hóa! Nhưng mà, đừng vội tham gia công ước bảo hộ tác quyền, khiến mọi người không được tự do. Tôi thích toàn cầu hóa, văn hóa trong nước và thế giới có thể hội nhập với nhau...
Nó thấy tôi, bỗng ngớ ra, rồi hỏi ngay, Mạch, đằng ấy bảo toàn cầu hóa quan trọng nhất là chuyện gì?
Tôi nói, Phải chữa ngay cái nhà vệ sinh.
Nó nói, Nhầm rồi, việc quan trọng đầu tiên là kiếm cơm, hôm nay tớ được chính thức thông báo, đã bị Bạch Trạch đuổi việc.
Mặt Phì Hiệu dài và nhọn, nước da trắng không tì vết, bài viết cũng rất hay. Nhưng nó đạo bài của người khác, bị người ta kiện. Tôi biết trước thế nào nó cũng bị đuổi việc, nhưng nó không tin.
Nó nói, Bể cá trong nhà ăn, lũ cá tung tăng bơi lội, nhưng không biết lúc nào bị đưa lên thớt. Mạch, tớ định bảo đằng ấy gặp Bạch Trạch nói khó. Nhưng đằng ấy biết không, lần này ban biên tập đuổi việc hai người, cùng với tên tớ còn có cả tên đằng ấy nữa đấy.
Bob 31
Bob không biết ai lay mình, anh như đang ở quê. Mẹ dùng khăn ướt ủ lên trán anh, anh biết mình nằm mơ, nhưng đến hôm nay, mẹ cũng không thể đánh thức nỗi oan trong lòng anh. Người lay anh hình như còn gọi cả tên anh. Anh mở choàng mắt, Mạch đứng trước mặt.
Anh nhìn Mạch.
Mạch cũng nhìn anh.
Mạch nói, Anh làm sao thế, thần kinh à? Hôm nay là ngày gì mà anh mua những thứ này?
Tại sao bây giờ em mới về?
Em giận anh, em đến tòa soạn, không, ở đấy không còn là nơi làm việc của em nữa. Hồi tối em đi ăn với Phù Hiệu, nó mời, nhưng cuối cùng em phải chi tiền, thật bực mình... Nhưng mà, anh không đi tấn công bà Xán cùng với anh Kha à? Tại sao lại về sớm vậy?
Bob nói, Anh vẫn đợi em về.
Mạch nhìn cái bánh kem, hỏi, Anh làm gì thế này, mừng sinh nhật à?
Hôm nay sinh nhật của em, em quên rồi sao?
Mạch ngớ ra, cô suy nghĩ hồi lâu mới nói, anh xem trong chứng minh thư của em, phải không?
Bob gật đầu.
Mạch cười, nói, Đấy là giả, em giấu tuổi, thật ra em đã hai mươi sáu, không phải hai mươi ba. Em nhờ làm lại chứng minh thư, em chọn một con số mà em thích. Anh nghĩ em sinh ngày hai mươi chín tháng mười hai à?
Mạch cười, nói, Ai cho anh xem trộm chứng minh thư của em? Mà anh lấy đâu ra tiền, anh không có tiền cơ mà? Cái bánh kem lớn thế này bao nhiêu tiền? Ít nhất cũng phải bảy, tám trăm nhỉ?
Bob ngớ ra, hồi lâu sau mới nói, Hôm nay không phải sinh nhật em à?
Ừ, không phải.
Em nên nói sớm với anh, vậy mà anh cứ nghĩ là hôm nay cơ đấy.
Mạch kéo Bob, hỏi, Anh lấy tiền ở đâu?
Kha cho vay.
Anh dùng tiền đi vay để mua bánh kem và hoa à?
Anh gật đầu.
Mạch nhìn Bob, lại nhìn cái bánh, vẻ mặt tỏ ra khác thường. Một lúc sau cô mới nói, suốt ngày hôm nay anh chỉ nghĩ đến chuyện này thôi ư?
Rất nhiều ngày nay anh chỉ nghĩ đến chuyện này.
Mạch khóc.
Chừng như Bob chờ cho Mạch khóc. Lúc anh bám lấy Kha vay tiền, anh đã hình dung ra Mạch khóc. Bob phấn khởi thấp nến.
Mạch ôm chầm lấy Bob, không chịu buông ra.
Bob gỡ tay mạch, sau đấy anh bật lửa thắp nến, ngọn lửa làm khuôn mặt anh đỏ lên. Bob nhìn Mạch, mặt Mạch cũng hồng ánh lửa, hơn nữa, người Mạch run lên như bị gió thổi.
Mạch vẫn khóc, hình như cô buồn lắm.
Mạch 30
Bob lấy từ trong túi ra con dao sáng loáng, lau lau mấy cái. Tôi nắm lấy anh, giật con dao trong tay anh, vứt sang một bên. Em muốn để nến cháy, muốn ngồi bên cái bánh này, thậm chí muốn nằm lên đấy. Sau đấy, tôi nói với anh, em thường nằm mơ thấy cái bánh sinh nhật to như thế, to hơn cái nhà, to hơn cả trời, cuối cùng thì không phải là cái bánh trong mơ.
Tôi lau nước mắt, Vừa rồi em thấy cái bánh chợt cảm thấy sợ. Nó đẹp quá, nom hoa cả mắt, trông mà thèm, thật không thể tưởng tượng nổi. Em thấy mình không xứng, không xứng với cái thứ tuyệt vời này... Bob vẫn nhìn tôi, anh lau những giọt nước mắt của tôi đang rơi.
***
Ánh nến vẫn chiếu sáng. Tôi chỉ còn biết rơi nước mắt, không biết nói gì với anh. Vậy là tôi kể về cảm giác của mình khi lần đầu trông thấy đôi chân đàn ông.
Đó là đôi chân người tình của mẹ tôi. Họ nằm ở đầu giường, tôi nằm cuối giường. Lúc tỉnh dậy, trước hết tôi nhìn những đôi chân trong chăn, đôi chân xinh xắn trắng nõn của mẹ quặp lấy chân người tình. Bà đưa tôi đến ngủ trên những cái giường khác nhau. Hồi ấy không biết bố đi đâu. Một hôm tôi hỏi, mẹ tiện tay cho tôi một cái tát. Tưởng như bố là việc mà tôi không cần hỏi. Trong rất nhiều trường hợp, mẹ tôi bắt tôi gọi người tình của mẹ tôi là bố. Tôi gọi, nhưng đấy là những lúc đông người. Những khi chỉ có ba người, miệng tôi mím chặt, không gọi bất cứ ai, thậm chí ngay cả mẹ, tôi cũng không gọi. Tôi cảm thấy mình không tốt ở chỗ, mỗi lần những người đàn ông ấy mau búp bê, mua áo quần đẹp, mua những thứ ăn ngon, họ hỏi, gọi bố không? Tôi gọi bố! Họ bảo tôi gọi không to, gọi lại lần nữa. Và tôi cao giọng gọi thật to. Tôi không biết bố tôi đi đâu. Một hôm, mẹ đưa tôi đến quán trà. Lát sau có hai người đến, một người là bố tôi, một phụ nữ nữa tôi không biết là ai. Bố hỏi tôi có khỏe không, tôi không trả lời, chỉ nhìn mẹ. Mẹ dặn tôi đừng nói với bố việc tôi phải gọi nhiều người khác bằng bố, mẹ không cho nói, tôi không nói. Nhưng tôi biết đấy là bố đẻ, tôi nhìn chằm chằm vào bố, tôi phải nhớ dáng vẻ bố như nhớ một kẻ thù. Bố là kẻ thù của tôi, bố đã xô đẩy mẹ tôi và tôi đến những cái giường khác nhau.
Anh Bob, tối nay em nhớ lại những chuyện quá khứ. Em nhớ đến những cặp chân lông lá của những người đàn ông mà mỗi sáng em thấy. Nếu là ngày thường, anh đánh em chết, em cũng không nói. Với lại em cũng quên rồi. Nhưng hôm nay, tối hôm nay dưới ánh nến, em nhớ lại chuyện xưa. Em hạnh phúc quá, ấm cúng quá nên mới nói ra. Em chưa nói với ai bao giờ, chưa bao giờ. Hồi vào đại học, bố đến thăm em mấy lần. Ông vốn là bí thư đảng úy của một nhà máy, không được khỏe lắm, xin về hưu non, bảo là về hưu, nhưng thực tế bị người ta đẩy về. Còn mẹ, hồi em học trung học phổ thông, bà lấy một người đàn ông rồi ra nước ngoài định cư. Không biết tại sao, từ ngày mẹ bỏ em ra nước ngoài, em không còn giận bố. Tuy bố có người đàn bà khác trước khi li hôn với mẹ. Nhưng bố không gây cho em nỗi sợ hãi cụ thể nào. Em cảm thấy, em còn nhỏ mà mẹ đã đưa em đến giường của những người đàn ông khác nhau. Điều ấy thật tàn bạo đối với em. Có thể bà không cảm thấy có điều gì không tốt. ở một mức độ nào đấy, bà muốn trả thù bố em.
Bob vẫn lau nước mắt cho tôi, quầng sáng vàng phủ lên mặt tôi. Anh khẽ hôn tôi, hôn rất khẽ, giống như cánh chim quệt nước. Tối hôm ấy tôi không cắt bánh, cũng không làm tình, chỉ ôm nhau.
Sau đấy tôi nói một câu làm tôi ân hận suốt đời. Tôi hỏi, Anh Bob, nếu một ngày nào đấy, em xa anh, không sống với anh nữa, anh sẽ thế nào?
Trong khoảnh khắc, Bob không chớp mắt, nước mắt cứ thế chảy xuống.
Tôi vừa nhìn anh vừa nghĩ, nếu tối hôm ấy người đi theo tôi không phải là Bob, mà là người khác, là Pilison, hoặc Kha, hoặc Đại Uy nói năng châm chọc, hoặc một người đàn ông nào khác, tôi có thể cùng về với họ và cùng lên giường được không? Bob và họ có gì khác nhau? Có thể, lúc ấy tôi thấy họ đổi cho nhau.
Nhưng Bob là Bob, không ai thay thế được anh. Đêm hôm ấy thậm chí rất nhiều đêm, anh nấp ở một đoạn đường nào đấy để chờ tôi xuất hiện. Sau đấy anh nhiều lần nói, Tôi biết ở phố Trường An có một cô gái, tên cô ta là Mạch.
Anh nói điều ấy vào một buổi đầu xuân năm 2002, một buổi tối trước lúc anh bất ngờ xa tôi. Tôi mặc chiếc đầm màu đen, phía dưới là đôi chân móng tô son đen, không đi tất. Lúc Bob nói, tôi chỉ nhìn bàn chân tôi, nghĩ bụng, cuối cùng phố Trường An của tôi có người đàn ông nào xuất hiện không?