Hầu như cả đêm tôi không ngủ được, trời gần sáng mới chợp mắt một lúc. Có một chi tiết tôi không nói với Bob, tôi nằm mơ thấy mình đứng dưới vòi nước, tay xoa cái bụng lùm lùm của mình. Tôi cho rằng không ai trông thấy, nhưng có một người nhìn trộm, chị ta phát hiện trong bụng tôi có đứa bé.
Mạch 11
Sáng sớm hôm ấy khi nhận ra tôi không thức dậy bên Bạch Trạch mà ở một nơi khác, tim tôi đập mạnh. Lúc ấy, trên người tôi chỉ mặc mỗi chiếc quần lót nằm cạnh một người đàn ông. Anh ta không cời quần ngoài, trên người vẫn là cái quần bò dày cộp, có thể cái quần bò làm tôi cả đêm cảm thấy thoải mái, được thả lỏng, an toàn. Hai đùi trần trụi, láng bóng của tôi quặp chặt lấy đùi anh, đầu rúc vào ngực anh, giống như con cá thích ứng với nhiệt độ của nước.
Ánh sáng tràn ngập căn phòng tôi mới tỉnh dậy. Tôi vội vàng rời khỏi người anh, vừa nhìn anh vừa nhớ lại tất cả những gì trong đêm qua. Tôi nhớ, đêm hôm qua tôi không về nhà, Bạch Trạch vẫn chờ tôi trong căn phòng ấy. Tôi hôm qua anh bảo, anh chờ tôi về, nhưng tôi không về. Cuối cùng tôi vào cái ngõ cụt không thể không đối đầu với Bạch Trạch. Tôi vẫn chưa dậy ngay, vẫn nằm, hai tay để trên bụng, không có cảm giác bụng cộm lên như trong giấc mơ. Rất lâu sau, tôi kể lại với Bob về giấc mơ đêm hôm ấy, tôi cởi hết quần áo, đứng tắm dưới vòi nước. Ngoài kia là phòng họp, rất đông người đang dự một cuộc họp. Tôi bất chấp, mở nước xối ào ào. Bỗng nhận ra không đóng cửa, tôi nghĩ nhất định có người nhìn trộm, vậy là tôi hoảng hốt nhìn. Mọi người đang nghe báo cáo, trong đó có một chị nhìn trộm tôi.
Chị ta ngồi ở giữa, ánh mắt nhìn qua đầu người khác. Khi tôi và chị ta nhìn nhau, chị ta vội lảng nhìn chỗ khác.
Người ấy là ai? Có phải Kha?
Kha? Đạo diễn Kha à?
Nếu không đấy là một người Pháp, Pilison có tư cách nhìn cô khỏa thân? Bob cười, nhìn tôi cau mày, lại như nhớ ra điều gì, nói, Không phải Derrida chứ?
Derrida? Nhưng đấy là một phụ nữ, mắt chị ta rất đen, rất sáng. Thật ra tôi không sợ bị nhìn trộm, nhưng lúc bấy giờ đang…
***
Lúc bấy giờ tôi vô cùng xấu hổ, tránh sang một bên. Người tôi như run lên, cảm thấy trong đời chưa bao giờ xấu hổ đến như thế. Người phụ nữ trong giấc mơ cứ ẩn hiện, chỉ có đôi mắt chị ta đen và sáng. Chị ngồi trong đám đông nhìn tôi bằng ánh mắt trách cứ. Chị ta thấy tôi đang vuốt ve cái bụng lùm lùm của tôi.
Tôi cố tình vuốt ve bụng mình, nó không nổi cộm, ở đấy trơn nhẵn, thấy mình gặp may, giống như chết đi sống lại. Ngay lúc ấy tôi phát ra tiếng thở dài giống như bỏ quên vật gì, từ trong cổ họng bay vụt ra, tiêu tan trong nắng. Cuối cùng đấy là gì, cho đến khi rời khỏi Bob, cho đến một ngày Bob cũng bất ngờ rời khỏi tôi, tôi mới biết. Nếu không phải để quên đi, tôi sẽ không đến đây.
Tôi nói với anh về người phụ nữ nhìn trộm tôi khỏa thân. Sau đấy anh giúp tôi phân tích, bảo có thể là Derrida, người đàn ông nước ngoài có khi nhìn nhầm là phụ nữ, vì tất cả những cô gái trí thức đều mê Derrida, yêu Derrida... Một nguyện nhân tuyệt vời. Nếu không phải Derrida, một cô gái như cô không nhất thiết đến Đại sứ quán Pháp tham dự buổi họp mặt hôm ấy. Anh còn nói, Thật ra, con gái xưa nay vẫn yêu bóng yêu gió, các cô vì Derrida mới đến những chỗ như thế. Các cô đến vì đàn ông, nói chính xác là, cô đến vì tôi. Cô không cảm thấy hôm ấy khuôn mặt tôi, bóng dáng tôi đã soi sáng cô hay sao?
Tôi nói, Anh là người đàn ông tư duy không rành mạch, đầu tiên đấy là nhà Pilison, không phải Đại sứ quán Pháp. Từ đấy về sau tôi đính chính lại cho anh ta không biết bao nhiêu lần. Nhưng anh ta cứ khăng khăng bảo rằng, đấy là Đại sứ quán Pháp. Đại sứ quán Pháp là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu. Cô nghĩ thử xem, liệu ông Derrida có đến nhà ai không? Derrida là một đại nhân vật. Tôi nói, Chẳng phải cuối cùng ông ấy không đến đấy thôi? Chúng ta đều chưa được gặp Derrida cơ mà?
Hầu như cả đêm tôi không ngủ được, trời gần sáng mới chợp mắt một lúc. Có một chi tiết tôi không nói với Bob, tôi nằm mơ thấy mình đứng dưới vòi nước, tay xoa cái bụng lùm lùm của mình. Tôi cho rằng không ai trông thấy, nhưng có một người nhìn trộm, chị ta phát hiện trong bụng tôi có đứa bé. Hơn nữa, tôi càng ngày càng cho rằng, người ấy là một phụ nữ, chị ta chứ không ai khác, chị ta là Thẩm Xán, người mà trong buổi họp mặt tôi đã gặp.
***
Tôi mặc quần áo, cuối cùng mặc cái áo khoác ngoài của Pilison. Tôi mở cửa, ngoài sân có một bà già chừng sáu mươi tuổi, cổ bà quấn cái khăn quàng màu tím, bà bưng một chậu áo đứng dưới gốc liễu trong sân, vừa phơi quần áo, vừa nói gì đó, miệng thở ra từng luồng khí trắng. Bà nghe phía sau có tiếng động, thôi không nói nữa, quay lại ngạc nhiên trông thấy tôi. Tôi cúi dầu, tay nắm chặt cái túi xách, vội vã đi qua trước mặt bà ta.
Ra đến cổng, bỗng có mùi thối ập vào mũi. Tôi đi như chạy sang một con phố khác. Người đi làm đã đi. Cửa hàng hai bên phố lục tục mở cửa. Tôi chợt nhận ra mình chưa trang điểm, liền vội quay lại, vào ngay cái nhà vệ xinh hôi thối kia.
Tôi đậy hộp mỹ phẩm, đi ra, lại gặp bà già trong sân nhà Bob. Tôi lặng lẽ quay mặt đi, bà ta bình thản nhìn tôi. Tôi đã đi xa, không dám quay đầu lại, chỉ cảm thấy toàn thân bứt rứt khó chịu. Bỗng tôi nghĩ, bà ta có con gái không nhỉ? Con gái mang bầu với anh nào đấy bà ta có biết không?