Giường Đôi Màu

Chương 20: Chương 20




CHƯƠNG 19.

Rạp chiếu phim này mới khai trường gần đây, hôm nay lại là cuối tuần, thêm cái giá vé rẻ, trong đại sảnh người mua vé đông nghìn nghịt. Nhung Tử chen chúc trong đám người xếp hàng mua vé, chẳng bao lâu, vẻ mặt hớn hở cầm hai tấm vé về, “Hên quá cơ, đợt chiếu hai giờ rưỡi chiều đã bán sạch vé, em nhanh tay lẹ mắt mới cướp được hai vé cuối cùng.” Nói xong đưa vé cho Nhan Cảnh, cười tủm tỉm như đang lấy lòng.

Suy cho cùng vẫn là người trẻ tuổi, chỉ chút việc cỏn con đã vui mừng như thế. Nhìn niềm vui trên gương mặt cậu, tâm tình của Nhan Cảnh cũng không khỏi bị cậu cuốn hút, bất giác mỉm cười, tiếp nhận vé trong tay cậu và nói: “Cậu vất vả rồi, chúng ta vào thôi.”

Hai người dựa theo hướng dẫn trên vé đi đến phòng phim số 8. Bộ phim còn chưa mở màn, đại sảnh chiếu phim đèn đóm sáng trưng, lướt mắt nhìn một lượt, 90% chỗ ngồi đều đầy, bộ phim này nói về tình yêu kinh điển tuy đã lâu nhưng vẫn thu hút nhiều cặp đôi thắm thiết, mượn cớ xem phim để bồi dưỡng tình cảm.

Nhan Cảnh nghĩ mà buồn cười, cái cậu Nhung Tử này, phỏng chừng cũng là một thành viên trong đại quân “mượn cớ xem phim để bồi dưỡng tình cảm.”

Trông thấy ký hiệu chỉ dẫn vào nhà vệ sinh trong đại sảnh, Nhan Cảnh nói thản nhiên: “Tôi đi toilet trước, cậu tìm chỗ ngồi đi.”

“Được.”

Nhìn theo bóng dáng anh biến mất ở chỗ rẽ, bấy giờ Nhung Tử mới so số thứ tự tìm vị trí. Chỗ ngồi của hai người một 5028 một 5030, vốn nghĩ chỉ cách một ghế, tìm được chỗ ngồi lại phát hiện cách cả một hàng. 5030 ở trong cùng bên phải, còn 5028 ở trong cùng bên trái của dãy trước.

Nhung Tử đi đến hàng cuối, phát hiện vị trí bên cạnh Nhan Cảnh có một cô gái đang ngồi, cô cúi đầu chơi điện thoại. Nhung Tử cúi người xuống, nhẹ giọng nói: “Bạn ơi, xin làm phiền một chút, mình có thể đổi chỗ với bạn không?”

“Không đổi.” Cô gái nói mà đầu không thèm ngẩng.

Nhung Tử tiếp tục cười hiền: “Mình bị tách khỏi chỗ ngồi của người yêu, bạn làm ơn đổi nhé? Cảm ơn bạn.”

Cô gái ngẩng đầu nhìn cậu, thấy vẻ mặt cậu thành khẩn, đành phải gật đầu, cầm lấy vé cậu đưa, xoay người đến dãy trước.

Nhan Cảnh vệ sinh xong trở về, cầm vé đi đến chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống, song phát hiện Nhung Tử cũng cười hì hì ngồi xuống bên cạnh. Nhịn không được hỏi: “Tôi nhớ hai vé đâu kề nhau.”

Nhung Tử vẻ mặt vô tội: “Em đổi chỗ với người ta.” Tạm dừng, “Em muốn ngồi chung với anh.”

Nhan Cảnh liếc xéo cậu một cái, không nói thêm.

Sớm đến hai giờ rưỡi, đèn tắt, trong phòng nhanh chóng yên tĩnh, trong bóng tối, giai điệu bi thương vang lên, trên màn ảnh chậm rãi hiện lên phụ đề mở màn phim.

Đạo diễn Shunji Iwai, tác phẩm Love Letter, Thư tình.

Mở màn, nữ diễn viên mặc áo khoác đen, nằm một mình trong màn tuyết mịt mù, bên tai truyền đến từng cơn gió gào thét. Thật lâu sau, cô điều hòa nhịp thở, chậm rãi đứng lên, dưới trời tuyết lặng lẽ đi về phía trước, lưu lại một chuỗi dấu chân nhạt. Tiếng nhạc vang thật lâu, cô cũng đi thật lâu. Cho đến khi danh sách diễn viên hiện hết, bóng dáng màu đen cô đơn ấy cuối cùng biến mất tại phía cuối màn tuyết.

Bộ phim chính thức mở màn. Một lễ tang trong trận tuyết lớn, người cha tuổi già đứng trước bia mộ, thì thầm bằng giọng nói nhẹ nhàng: “Cảm ơn mọi người đã dành thời gian trong lịch trình bận rộn của mình, tới tham dự ngày giỗ ba năm của con tôi, khi còn sống được mọi người chăm sóc, hôm nay có thể gặp lại mọi người, trên trời có linh thiêng Itsuki nhất định sẽ rất vui mừng…”

Nhan Cảnh cứng đờ sống lưng, nhịn không được xem thường.

Mở đầu đã có người chết, có nhầm không đó?

Anh ghét nhất nhịp điệu đau thương này, đàn ông con trai ngồi trong rạp chiếu phim xem loại phim sướt mướt này quả thiệt hại não.

Nhung Tử dường như cảm giác được sự khó chịu của anh, đột nhiên duỗi tay qua, nhẹ nhàng cầm tay anh.

Nhan Cảnh cau mày tránh đi, đối phương lại cầm thật chặt, thậm chí được voi đòi tiên luồn qua khe hỡ giữa các ngón tay anh, nhẹ giữ chặt, nắm thành “mười ngón đan xen”.

Nhan Cảnh nhịn không được quay đầu lại nhìn, gặp tầm mắt Nhung Tử đang chăm chú nhìn màn ảnh phía trước, có vẻ như hết lòng thưởng thức bộ phim.

— Thằng nhóc thúi này, mời anh xem phim quả nhiên có ý đồ bất lương. Trộm kéo tay anh, còn làm bộ vô tội.

Rạp chiếu phim tối om, chỗ ngồi của hai người lại ở tuốt góc trong cùng, mọi người ngồi phía trước đều chuyên tâm xem chuyện tình trong phim, căn bản chẳng ai chú ý cái chuyện dở hơi – hai thằng đàn ông trộm nắm tay nhau cả. Nhan Cảnh thở dài bất đắc dĩ, nhẹ nhàng nắm đáp lại. Nghĩ thầm: Thôi quên đi, chỉ cái nắm tay thôi mà, cậu ta đã rất vất vả chạy tới sửa hệ thống giữa trời nắng chang chang, cho tí chút ngon ngọt cũng chẳng mất gì.

Trong phim tiếp tục bật bản nhạc bi thương, nói cả buổi còn chưa đi vào chủ đề, Nhan Cảnh xem một hồi thì không xem nổi nữa, vì thế đánh ngáp một cái, tựa lưng vào ghế, khoan khoái nhắm mắt lại để ngủ bù.

Nhung Tử tuy nhìn chằm chằm màn hình, nhưng dư quang thì vẫn chú ý người đàn ông bên cạnh, thấy anh không vùng vẫy nữa, lại còn nắm tay mình, trong lòng không khỏi mừng thầm.

Trong bóng tối, chỉ chút ánh sáng yếu ớt từ màn hình, rọi lên gương mặt Nhan Cảnh lúc sáng lúc tối. Do không thấy hứng thú với đề tài phim, chú Nhan dựa trực tiếp vào ghế mà ngủ, ở trong mắt Nhung Tử, lại thấy rất đáng yêu.

Anh là người luôn tùy tính thế ấy, anh sẽ chẳng cố giữ thể diện mà xem một bộ phim không hứng thú, nhắm mắt ngủ mới phù hợp tác phong của anh.

Sau một chốc, anh thiệt đúng là ngủ không thèm để ý ai, đi vào giấc ngủ, anh cau mày do tư thế không thoải mái lắm. Nhung Tử khẽ cười, đưa tay ôm anh, thuận thế kéo anh vào lòng, đầu Nhan Cảnh tự nhiên sẽ dịch qua, tựa lên vai Nhung Tử.

Anh dường như thấy dễ chịu, hài lòng đánh ngáp một cái, dựa vào đệm thịt to lớn, ngủ rất say.

Thình thịch thình thịch… Tim có chút loạn nhịp…

Trong phim đang diễn gì, Nhung Tử căn bản không nhìn vào, một lòng một dạ đặt trên người ở trong lòng. Hương dầu gội thoang thoảng trên mái tóc mềm mại của anh, hô hấp ấm áp phớt nhẹ lên cổ cậu, ngứa, ấm…

Nửa ôm người yêu dấu trong vòng tay, Nhung Tử cảm thấy rất rất vui. Tuy mình thừa dịp anh ngủ chiếm tiện nghi anh, nhưng thời điểm này nếu không chiếm tiện nghi thì không phải quân tử, mà là thẳng ngốc.

Nếu chiếm tiện nghi, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng….

Nhung Tử nghiêng đầu, thấy anh gối đầu lên vai mình ngủ ngon, không nhịn được dùng ngón trỏ nâng nhẹ cằm anh lên, anh lúc ngủ say giảm bớt vẻ ngạo khí của ngày thường, đường nét gương mặt đặc biệt nhu hòa, lãnh đạm và bình tĩnh khiến người ta động lòng, đôi môi mỏng phớt hồng rất tự nhiên, vì không uống nước nên thoạt trông có chút khô… Nhịn không được muốn làm cặp môi ấy trở nên ướt át…

Nhung Tử ngừng thở, môi chậm rãi đè xuống.

“Ừm? Cậu làm gì vậy?” Bỗng dưng bị cánh tay siết chặt thắt lưng, Nhan Cảnh không hài lòng thức giấc từ trong mộng đẹp, phát hiện khuôn mặt cậu thanh niên gần trong gang tấc, còn đang nghi hoặc, môi đột nhiên bị ngăn chặn, “Ô… Cậu…”

Thừa dịp lúc anh mở miệng, chiếc lưỡi linh hoạt của cậu thanh niên lủi nhanh vào khoang miệng, lấp toàn bộ những lời quở mắng của anh vào trong môi.

“…” Sống lưng của Nhan Cảnh bỗng cứng đờ.

Đầu lưỡi linh hoạt của thanh niên luồn lách chung quanh khoang miệng, lướt qua hàm răng chỉnh tề, từng tấc từng tấc đảo qua niêm mạc, tưa lưỡi thô ráp cùng niêm màng mẫn cảm kịch liệt ma xát, khơi gợi những tia lửa lớn, cảm giác vừa sung sướng vừa run rẩy như một dòng điện ấm áp, len lỏi nhanh qua tứ chi, chạy thẳng lên tận óc.

Thẫn người thừa nhận nụ hôn ngoài ý muốn này, Nhan Cảnh cảm thấy da đầu tê rần.

Trong khách sạn lần trước, lúc hôn môi với cậu, cậu hình như là lần đầu tiên, hôn rất ngây ngô và cực kì ngốc. Nay mới qua mấy tháng, kĩ thuật hôn của cậu ta làm sao tiến bộ nhanh chóng nhường ấy…

Nụ hôn càng sâu hơn, như đang tuyên cáo quyền sỡ hữu vừa nhiệt tình vừa chấp nhất. Một lần lại một lần xâm chiếm khoang miệng, thậm chí  khiến Nhan Cảnh có chút ngạt thở.

Đầu lưỡi bị cậu mút đến run lên, trong miệng đều là hơi thở của cậu, Nhan Cảnh nhịn không được nhíu mày, dùng sức đẩy cậu ra, nhìn cậu trừng trừng, đè thấp giọng: “Cậu điên rồi? Nơi này là rạp chiếu phim…”

Nhung Tử nhẹ cong khóe môi, cười như mèo trộm thịt, tiến đến bên tai Nhan Cảnh, nhẹ giọng nói: “Dãy cuối, không ai thấy… Anh đừng lo lắng.” Nói xong lại tới gần, hôn lên đôi môi trở nên đỏ hồng bởi nụ hồn nồng nhiệt.

“…” Đối với anh bạn Nhung Tử đột nhiên đầy nhiệt tình, Nhan Cảnh thiệt chỉ biết bó tay.

Để tránh người chung quanh nghe thấy động tĩnh, Nhan Cảnh đành không phản kháng nữa, nhẹ nhàng ôm cổ cậu, đáp lại nụ hôn này.

Anh cư nhiên đáp lại?! Con tim Nhung Tử như muốn vọt ra ngoài, kích động ôm chặt lấy anh, đồng thời làm nụ hôn thêm sâu, sợ anh phản cảm, cố gắng nhẹ nhàng hơn.

Nhan Cảnh lại vì vừa rồi bị tập kích bất ngờ nên vô cùng mất mặt, có ý phải hòa nhau ván này, dựa vào kỹ xảo nhanh chóng cuốn lấy đầu lưỡi Nhung Tử, xâm nhập khoang miệng ấm áp của thanh thiên, lưu lại hương vị và hơi thở của mình khắp nơi. Nghĩ thầm: Thằng nhóc thúi, mở mang cho cậu kỹ thuật của ông chú mới được, qua nhiều năm không phải gà mờ, ban nãy bối rối là do cậu tập kích bất ngờ mà thôi…

Nhung Tử thấy rất hạnh phúc khi anh có thể đáp lại, cậu chẳng so đo với anh vấn đề ai chủ động hơn, dịu dàng dung túng anh, ôm thắt lưng anh, thừa nhận sự đáp lại nhiệt tình của anh.

Hai người ở góc tối hôn suồng sã, môi lưỡi quấn chặt, hô hấp giao hòa, giống như trong mắt của nhau chỉ còn có đối phương. Hơi thở ngọt ngào không ngừng chuyển động xung quanh, cũng vì ở nơi mờ tối trộm ấy ấy, tăng kích thích khoái cảm không ít.

Trên màn ảnh còn đang trình diễn hồi tưởng của nữ diễn viên, chung quanh loáng thoáng tiếng nức nở đứt quãng của các cô bé, tâm tử của hai người lại hoàn toàn không ở bộ phim.

Nụ hôn kịch liệt càng lúc càng không kiểm soát được…

Bị hôn đến có phản ứng, để tránh xuất hiện tính huống xấu hổ, Nhan Cảnh cuối cùng quyết định đẩy đối phương ra.

Nhung Tử bị đẩy ra bất ngờ, vẫn luyến tiếc dời mắt khỏi anh. Dưới ánh sáng yếu ớt, màu đỏ nhạt vì *** trên mặt Nhan Cảnh đã được kiềm chế, gương mặt mau chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, điềm nhiên dùng mu bàn tay lau chất lỏng ở khóe môi. Chỉ có đôi môi phớt hồng cùng ***g ngực hơi phập phồng, chứng minh cho sự kịch liệt của nụ hôn mới rồi.

Đang hôn thắm thiết lại bị đẩy ra bất ngờ, Nhung Tử chẳng hề tỏ vẻ không vui, trái lại quan tâm hỏi han: “Làm sao vậy?”

Đáy lòng kỳ thật rất rõ, chú Nhan có phản ứng sinh lý với nụ hôn của mình, ngay nơi công cộng nảy sinh tình huống mới đẩy cậu ra. Anh cư nhiên có phản ứng với mình, trong lòng Nhung Tử sướng muốn phát điên lên, nhưng ngoài mặt thì làm bộ không biết chuyện chi, miễn cho ai đó thẹn quá thành giận, phủi áo chạy lấy người…

Nhan Cảnh lặng lẽ điều chỉnh hô hấp, đè nén dục vọng thức giấc bất ngờ trong cơ thể, mỉm cười liếc xéo Nhung Tử, trêu chọc: “Kĩ thuật hôn tiến bộ hơn đợt trước không ít đó nha, tìm ai luyện tập à?”

Nhung Tử vội vàng thành thật khai báo: “Em nào dám tìm ai luyện tập cơ, chỉ lên mạng đọc mấy lời kinh nghiệm của tiền bối.” Tạm dừng, giọng nói lộ ra sự tủi thân khi bị hiểu lầm, “Ngoài anh ra, em làm sao có thể đi tìm người khác…”

“Cậu đừng có làm bộ.” Người này đóng giả cừu đóng đến nghiện rồi. Nhan Cảnh cười bất đắc dĩ, nói sang chuyện khác, “Phim sắp hết rồi, cậu muốn ôm nguyên bịch bắp lên đi ngoài đường à? Mau ăn đi.”

“Vâng.” Nhung Tử gật đầu, cúi đầu im lặng ăn bỏng. Sau một lúc lâu, ngón tay đột nhiên kẹp miếng bỏng bự đưa đến bên môi Nhan Cảnh, “Vị không tệ lắm, anh nếm thử xem.”

“Tôi không ăn… Ô.” Còn chưa nói xong, ngón tay của thanh niên nhón về trước, bỏng đã bị nhét nhanh vào miệng.

Nhan Cảnh quay đầu lại trừng cậu, cậu vẫn cười hiền lành vô hại, “Ăn ngon lắm.”

Nhan Cảnh bất đắc dĩ nhai bỏng, trong miệng toàn vị ngọt của bỏng, đáy lòng dâng lên một cảm giác thất bại sâu sắc.

Anh xem như bại dưới tay người này.

Nhan Cảnh trong đời sợ nhất là có người đối xử dịu dàng với anh, đối phương hễ dịu dàng, toàn thân anh sẽ nổi da gà… Gặp kiểu người lạnh lùng khắt khe như Chu Toa, hay kiểu người trầm ổn phúc hắc như Bạch Thiểu Bác, anh đều có thể bình ổn lý trí đọ sức với họ. Nhưng, với Nhung Tử trước sau cười tủm tỉm, anh thật sự không biết làm thế nào. Đánh cậu, mắng cậu, cậu vẫn ở đó cười. Đánh má trái xong, còn chủ động đưa má phải sang cho anh… Nhan Cảnh cảm thấy chẳng thú vị gì cả.

Bất giác nhớ tới những bé mèo hoang nuôi ở Úc, trong đó có một con bướng kinh, anh không nhịn nổi đánh nó một cái, thằng nhỏ cả ngày mặt dày quấn quít lấy anh, bộ dáng ủy khuất mắt rưng rưng thấy mà mủi lòng. Hồi tưởng lại, tính cách của cậu Nhung Tử này, lại có nét tương đồng với bé cưng yêu chủ nhân đuổi sao cũng không được.

Nào ngờ rằng, tiễn bốn mèo con, lại rước một chú chó bự…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.