CHƯƠNG 24.
Chờ Nhung Tử đi rồi, lớp ngụy trang trên mặt Nhan Cảnh sụp đổ hoàn toàn. Ngón tay đặt nhẹ lên bàn, nhưng chúng lại run rẩy không thể kiểm soát.
Sự việc này đã qua rất nhiều năm, đã rất lâu anh không còn nghĩ tới. Nhưng từ sự xuất hiện của Nhan Như, từ ánh mắt sắc nhọn như kiếm nhìn thấu toàn bộ của chị, kí ức vốn giấu kín tận đáy lòng như bị ép buộc xé một lỗ, bỗng ùa ra.
Anh lại nhớ rất nhiều cái tên, nhớ về đêm mưa ấy, anh quỳ gối lên phiến đá trước cửa cầu xin cha tha thứ… Ánh mắt lạnh lùng của chị hai, tiếng thở dài của mẹ, roi da tức giận của cha, còn có những hạt mưa lạnh giá nện lên mặt.
Năm đó đã xảy ra rất nhiều việc, anh thậm chí không có thời gian điều chỉnh tâm trạng thì đã bị cha mẹ tống ra nước ngoài. Sau khi xuất ngoại từng dùng phương pháp thôi miên bản thân để phai nhạt đoạn kí ức đó, nhưng tâm lý ám thị không phải thuật thôi miên chân chính, đoạn kí ức anh cố xem nhẹ thực ra không hoàn toàn quên, mà làm bộ phai nhạt, dồn nén nơi đáy lòng.
Nhưng hiện giờ, anh phải đối mặt lại việc đã qua này. Chỉ bởi vì liên lụy đến Nhung Tử.
Nhớ tới khuôn mặt tươi cười đơn thuần của cậu thanh niên, Nhan Cảnh liền cảm thấy đau đớn đến nghẹn thở… Họ Nhung hiếm gặp, anh sao lại không nghĩ tới Nhung Tử có quan hệ tới Nhung gia năm ấy chú? Lưu Chí Cương vì sao phải nhận nuôi Nhung Tử nhưng không đổi tên đứa bé? Liên tưởng đơn giản thế thôi, vì sao anh không dám tiến thêm nữa?
Nhan Như hiển nhiên bình tĩnh lý trí hơn nhiều, tuy chị ngoài mặt làm bộ như không có việc gì, nhưng ánh mắt chị nhìn Nhung Tử rất khó mà che giấu hoàn toàn. Huống chi là người rất hiểu chị như Nhan Cảnh.
Nhung Tử cực kỳ giống một người.
Nhan Cảnh cố xem nhẹ sự thật, nhưng lại bị Nhan Cảnh vạch trần dễ dàng.
Đó là hơn mười năm trước.
Trong trí nhớ, thành phố này luôn tràn đầy nắng ấm, không sầm uất nhà lâu mọc lên san sát như bây giờ, trong thành phố đâu đâu cũng là cây đa già ngoài trăm năm, còn có những căn nhà nhỏ hai tầng khá lưu hành vào thời kỳ trước.
Nhan gia, Bạch gia, Âu Dương gia, Lưu gia, tuy không phải danh môn vọng tộc gì, nhưng điều kiện gia đình không kém nhau lắm, lại có chút quan hệ với bệnh viện Tân Y, bậc cha chú còn là bằng hữu của nhau, vì thế, hiển nhiên bọn nhóc trong các nhà cũng qua lại với nhau.
Ngày xưa bé cái “nhóm nho nhỏ” này luôn cùng nhau trèo tường, leo cây, ném bùn vui chơi quên mệt nghỉ. Lưu Chí Cương lớn tuổi nhất, là đầu lĩnh của cả bọn, Bạch Thiểu Bác nhỏ nhất, thường xuyên bị mọi người chọc cho khóc hu hu, Âu Dương Sóc xấp xỉ tuổi Nhan Cảnh, hiển nhiên quan hệ thân thiết nhất.
Năm tám tuổi, sát vách nhà Nhan Cảnh bỗng có gia đình dọn tới.
Vật dụng và hành lý của gia đình đó nhiều đến mức khiến người xem tròn xoe mắt, chỉ rương quần áo thôi đã chẳng dưới mười, Nhan Cảnh và Âu Dương Sóc lúc ấy ngồi trên cây xoài sát tường, có thể nhìn rõ cảnh chuyển nhà hoành tráng của hàng xóm, Âu Dương Sóc thích hóng chuyện nói: “Nghe nói người nhà này họ Nhung, làm buôn bán quần áo, giàu có lắm đó. Cậu nhìn kìa, chuyển nhà đã phải năm xe tải lớn.”
Nhan Cảnh nheo mắt nhìn cách vách, nhìn thấy một người mặc Đường trang mang kính đen từ trong xe bước xuống, đi theo bên cạnh là người con gái dáng người lả lướt một thân sườn sám màu lam hồ, một đám người gọi cung kính – tiên sinh, Nhan Cảnh nhịn không được cười nói: “Nhìn cách ăn mặc của thằng chả, rất giống xã hội đen trong phim ấy.”
“Cậu nói ai là xã hội đen?” Dưới tàng cây bỗng nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lùng, Nhan Cảnh cúi đầu xuống nhìn, bèn thấy một cậu bé gần bằng anh đang nhíu mày nhìn anh, còn bé mà đã rất có khí thế, vẻ mặt lãnh đạm và cao ngạo, liếc Nhan Cảnh một cách khinh miệt, “Chớ nói bậy bạ, nghe chưa?”
“Dạ…” Nhan Cảnh gật đầu ngoan ngoãn.
Thấy cậu ta hài lòng rồi xoay người bỏ đi, Nhan Cảnh đột nhiên cười xấu xa lắc lắc cây, chợt nghe “Bịch” một tiếng lớn, trái xoài trên cây sắp chín bị Nhan Cảnh lắc cho rớt xuống, vừa khéo trúng ngay đầu cậu bé kia.
“Á…”
Đầu người nọ nổi cục u, cậu quay đầu nhìn Nhan Cảnh hầm hầm, Nhan Cảnh lại bày vẻ mặt vô tội, chỉ cây và nói: “Trài xoài rụng, cậu thích ăn thì cứ cầm lấy.”
“Cậu…” Cậu bé tức run người, thuận tay cầm trái xoài chín ném thẳng qua Nhan Cảnh.
Nhan Cảnh thông minh né tránh, xoài đập trúng mặt Âu Dương Sóc đang xem kịch vui.
“Đờ mờ! Dám trọi tao, tao đánh chết mày!” Âu Dương Sóc tuột xuống cây liền nhào qua, hai người nhanh chóng quần nhau, Nhan Cảnh đứng bên cạnh cười tủm tỉm xem trò hay.
Sau một lúc lâu, Nhan Như ở trên trường đại học vừa lúc về, chạy tới khuyên can, đáng tiếc con nít hễ đánh nhau thì kéo ra làm sao, Nhan Cảnh bất đắc dĩ, quay đầu trừng Nhan Cảnh, “Mày lại gây chuyện?!”
Nhan Cảnh nhún vai, “Đâu liên quan tới em, chị xem xem, em chưa tham dự đánh nhau…”
Bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói ôn hòa của một chàng trai, “Được rồi, mấy em dừng tay nào.”
Người nọ mặc một thân tuyết trắng, mang cặp kính đen, trông có vẻ tao nhã, trên người đậm nét tri thức. Anh bước tới thong thả, mỗi tay nhéo một lỗ tai của hai thằng nhóc kéo chúng tách ra, “Không được đánh.”
Hai nhóc rốt cuộc dừng chiến, lườm hằn học nhau, cuối cùng cùng trừng Nhan Cảnh. Nhan Cảnh vội vàng núp phía sau chị hai, làm mặt quỷ với chúng.
Người con trai kia mỉm cười tự giới thiệu, “Xin chào, mình tên Nhung Vũ Thành, đây là em trai mình Nhung Vũ Mình, chúng mình vừa dọn đến hôm nay, sau này xin chiếu cố nhiều hơn.”
Nhìn anh đưa tay sang, Nhan Như hơi sửng sốt, sau đó vươn tay nắm với anh, “Xin chào, mình tên Nhan Như.”
Nhung Vũ Thành vẫn mỉm cười, kéo thằng em đang tức giận đến, “Vũ Minh, qua xin lỗi người ta.”
“Là nó lấy xoài chọi em, mắc gì bắt em xin lỗi?” Nhung Vũ Minh tức giận lấy tay chỉ Nhan Cảnh, lại phát hiện, tên đầu sỏ núp phía sau chị hai đã trốn mất tiêu rồi.
Nhung Vũ Minh hừ lạnh, quay người bỏ đi, trên đầu đội một cục u, trông hết sức buồn cười.
Sau này Nhan Cảnh thường nghĩ, nếu năm đó không nhất thời kích động lay trái xoài trúng cậu ta, có lẽ sẽ không có những biến cố về sau. Âu Dương Sóc hay đùa, Nhan Cảnh dùng một trái xoài cho chị hai mình một đoạn nhân duyên, cũng cho mình một đoạn nghiệt duyên, trái xoài đó chắc phải bảo tồn trong viện bảo tàng.
Mỗi lần cậu ta nói thế, Nhan Cảnh liền thấy bất lực.
Nhan Như nhất kiến chung tình Nhung Vũ Thành, còn Nhung Vũ Minh, từ đó về sau tìm mọi cơ hội trả đũa Nhan Cảnh.
Trẻ con bản tính đơn thuần thế đấy, bị đập vào đầu thành cục u, trong lòng tự nhiên ghi hận, đáng tiếc Nhung Vũ Minh tính ôn hòa như anh hai cậu, còn có khí chất nhã nhặn của dòng dõi thư hương di truyền tự mẹ, vẻ ngoài không tinh nghịch phá phách như Nhan Cảnh, mỗi lần tìm Nhan Cảnh phục thù, đều bị Nhan Cảnh thoải mái hóa giải, trái lại khiến mình chật vật không chịu nổi.
Bởi vậy Nhung Vũ Minh ghi hận Nhan Cảnh rất nhiều năm.
Khi lên trung học, hai người cùng tuổi, lại vừa khéo phân chung một lớp, lúc ấy Nhan Cảnh thành tích không tốt lắm, Nhan Thư Trung thường lấy Nhung Vũ Minh làm tấm gương tiêu biểu, mỗi ngày trên bàn cơm đều có thể nghe được: “Mày xem Vũ Minh con nhà người ta kìa, lúc nào cũng có thể đạt điểm cao vút, chẳng như mày, cả ngày chỉ biết chơi!” “Mày có thể biết điều được không, đã trung học rồi còn không bớt!”
Những năm đó, tiêu chuẩn các trưởng bối đánh giá con cái tốt xấu dường như chỉ có thành tích, Nhan Cảnh thành tích không tốt, lại thích ngủ gục trên lớp, chẳng thích học chút nào, phụ huynh các nhà nhắc tới Nhan Cảnh đều là thở dài “haiz, thông minh bị thông minh hại”
Nghỉ đông năm nhất cao trung, dưới sự tác hợp của hai nhà Nhan Như cùng Nhung Vũ Thành rốt cuộc đính hôn. Kỳ thật Nhan Cảnh rất rõ, Nhung Vũ Thành không có cảm tình nhiều với chị hai, cưới chị cũng chỉ vì cha mẹ bắt buộc. Bởi vì trong một đêm nào đó Nhan Cảnh từng nghe thấy Nhung Vũ Thành luôn ôn hòa đang tranh cãi với cha mẹ, “Con không yêu cô ấy! Con không muốn kết hôn với cô ấy…”
Nội dung cãi nhau phía sau Nhan Cảnh không nghe rõ, nhưng cái câu “Con không yêu cô ấy” xen lẫn tiếng bình hoa vỡ, ở trong đêm khuya càng thêm chói tai.
Nhìn gương mặt hạnh phúc của Nhan Như, Nhan Cảnh không dám nói với chị, Nhan Cảnh cứ ngỡ rằng, Nhung Vũ Thành chỉ không thương Nhan Như, cũng không ghét chị, hai người trai tài gái sắc xứng đôi, sau khi kết hôn tình cảm có thể chậm rãi bồi dưỡng.
Cuối cùng hai người bước vào lễ đường kết hôn trong lời chúc phúc của các trưởng bối.
Ngày đó, Nhung Vũ Minh làm phù rể cho anh trai, cậu đã mười sáu tuổi, Nhung gia di truyền tướng mạo rất đẹp, dáng người thiếu niên vô cùng thanh mảnh, cộng thêm vẻ ngoài trí thức, khi mỉm cười giống như người quân tử, cực kì men lỳ. Nhung Vũ Minh một thân âu phục trắng hấp dẫn toàn bộ mắt nhìn, thậm chí có người nói đùa, anh trai kết hôn, các cô nàng độc thân mau chuyển mục tiêu sang em trai.
Đối với lời nói đùa này, Nhung Vũ Minh không để ý, gương mặt vẫn mỉm cười, ở hôn lễ đi mời rượu khắp nơi như một quý ông. Còn anh hai của cậu, Nhung Vũ Thành, làm chú rể nhưng chẳng vui sướng bao nhiêu.
Nhan Như ngày đó đặc biệt xinh đẹp, Nhan Cảnh còn nhớ rõ, chị thay áo cưới mặc một bộ sườn xám đỏ thắm, trên búi tóc cài chiếc trâm xinh đẹp, nét con gái phương đông thể hiện tinh tế trên người chị, chị kéo cánh tay Nhung Vũ Thanh đi mời rượu, dáng người hoàn mỹ khiến người ta không thể dời mắt, nụ cười rạng rỡ trên mặt.
Chị năm ấy hai mươi sáu tuổi, là tuổi đẹp nhất trong cuộc đời một người phụ nữ.
Có lẽ, chị cười vui vẻ nhất đời này, cũng chỉ có ngày đó.
Người lên chúc rượu rất nhiều, trưởng bối Lưu, Bạch, Âu Dương gia thân thiết Nhan gia cũng trình diện, Âu Dương Sóc vẫn thấy ngứa mắt Nhung Vũ Minh, ngồi chung với Nhan Cảnh kể lễ lỗi của cậu: “Cậu xem thằng đó quá giả tạo, cứ cười miết, thần kinh trên mặt không tê liệt à?”
Nhan Cảnh sáp qua cười đê tiện: “Cẩn thận cậu ta lấy xoài chọi cậu, rồi nghiêm mặt nói với cậu “Nói năng để ý chút”.”
Nhan Cảnh cố ý học giọng điệu Nhung Vũ Minh năm đó, đột nhiên cảm giác phía sau dường như có tầm mắt ai đó, quay đầu, vừa lúc đối diện ánh mắt của cậu, trong đôi mắt ấy không chút ý cười, trong ngươi chợt lóe qua sự sâu lắng khiến Nhan Cảnh không khỏi ngơ ngẩn.
Cậu hiển nhiên nghe thấy hai người nói chuyện, lại điềm nhiên như không đi tới, tay thực tự nhiên khoát lên vai Nhan Cảnh, mỉm cười nói: “Chị cậu gả cho anh tôi, về sau chúng ta xem như người một nhà nhỉ?”
“Ừa…” Nhan Cảnh bị cậu ôm đến hơi mất tự nhiên, lặng lẽ nhích sang bên cạnh Âu Dương Sóc, nói đùa, “Nếu là người một nhà, ân oán ngày trước xóa bỏ nhé, cậu đừng có cả ngày tìm tôi báo thù. Bị cậu chán ghét, tôi thấy áp lực lắm.”
Nhung Vũ Minh mỉm cười, đứng lên, khi đi qua bên người Nhan Cảnh đột nhiên cúi người xuống, nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai cậu nói: “Trước nay tôi chưa từng ghét cậu.”
Nhìn bóng dáng rời đi tiêu sái của cậu, Nhan Cảnh đột nhiên cảm thấy tim đập loạn nhịp, hơi thở ấm áp hãy còn bên tai anh, còn có câu nói kia, chưa từng ghét cậu… Rốt cuộc có ý gì?
Trung học đúng là thời điểm tăng trưởng của con trai, dáng người Nhung Vũ Minh vụt cao bằng tốc độ kinh người, rất nhanh cao hơn nửa cao đầu so với Nhan Cảnh với Âu Dương Sóc. Đoạn thời gian đó, thay đổi của cậu rất mau, dần dần, hầu kết tượng trưng cho nam giới càng ngày càng rõ nét, thanh âm cũng trở nên trầm thấp, tuy vẫn mỉm cười ôn hòa, nhưng thỉnh thoảng lúc nhìn thấy Nhan Cảnh, trong ánh mắt sẽ có sự trầm lắng kỳ quái.
Khi đó Nhan Cảnh không phát hiện ra chỗ nào không thích hợp, nghĩ rằng cậu ta nhìn mình do để ý ân oán ngày trước, nhưng quái lạ là, cậu ta không có hành động trả đũa gì, trái lại đột nhiên thay đổi thái độ, đối với Nhan Cảnh rất rất tốt.
Ví dụ như, vào đại hội thể dục thể thao, cậu sẽ đưa cho Nhan Cảnh đang thở dốc sau cuộc đua đường dài một chai nước bài toán Nhan Cảnh không hiểu cậu sẽ viết từng bước công thức rồi kiên nhẫn giảng lúc Nhan Cảnh làm trực nhật quét dọn phòng học, cậu sẽ ở lại giúp quét chung Nhan Cảnh quên mang thẻ học sinh không vô được trường cậu cũng sẽ trèo tường chung với Nhan Cảnh…
Nhan Cảnh vốn không phải người tính toàn chi li, nếu Nhung Vũ Minh tốt với anh, anh sẽ vui vẻ thêm một người bạn. Nhà hai người cách vách nhau, mỗi ngày hẹn cùng đi học, quan hệ mau chóng trở nên thân mật.
Ngày sinh nhật mười sáu tuổi của Nhan Cảnh, Nhung Vũ Minh đột nhiên chạy đến tặng quà Nhan Cảnh, một chiếc áo màu tím sang quý, Nhan Cảnh rất thích màu tím nên chẳng nỡ rời chiếc áo ấy, anh thay ngay trước mặt cậu, Nhung Vũ Minh nhìn anh không chuyển mắt, thật lâu sau mới mỉm cười nói: “Cậu mặc đẹp lắm.”
“Thiệt không?” Nhan Cảnh cười, rồi cởi xuống, “Sau này hẳn mặc, cả ngày ở trường toàn mặc đồng phục.”
Hai người chơi game đến mười một giờ, Nhung Vũ Minh đột nhiên nói muốn ngủ chung với Nhan Cảnh.
Nhan Cảnh chỉ cảm thấy cậu ta khó hiểu, nhà ở sát vách mắc gì muốn ngủ chung? Có điều cậu ta chủ động mở miệng, Nhan Cảnh cũng không có ý kiến gì, dù sao đều là con trai, ngày trước cãi nhau chơi đùa đến lớn, số lần cởi trần bơi chung cũng chẳng ít, có quái gì để ý.
Nhan Cảnh ngồi vào bàn làm bài tập, vừa lúc gặp phải bài tập không biết làm, không khách sáo gọi cậu ta, “Vũ Minh cậu qua tính giúp mình cái bài này, mau lên.”
Nhung Vũ Minh đi tới, tay trái vắt qua Nhan Cảnh chống lên mặt bàn, tay phải cầm bút giúp cậu làm bài, tư thế mờ ám như nửa ôm vào lòng, hơi thở ấm áp phớt qua tai, cảm giác nhồn nhột khiến Nhan Cảnh cảm thấy là lạ, anh chẳng nghe lọt chữ nào.
“Thôi, cậu giúp mình viết đáp án, mình đi tắm….” Nhan Cảnh đứng dậy, quay đầu lại, vừa lúc dán lên môi của cậu ta, cảm giác nóng rực trên môi, Nhan Cảnh vội vàng tránh đi, lại bị cậu ta giữ chặt gáy.
“Ô…”
Nhan Cảnh khiếp sợ mở to hai mắt, anh chưa từng nghĩ, Nhung Vũ Minh sẽ hôn anh, trong nhất thời kinh ngạc quên mất phải phản ứng ra sao, bị cậu ta thuận lợi cậy mở khớp hàm làm nụ hôn sâu hơn.
Khi đó tuổi còn nhỏ, anh hoàn toàn ngây thơ về phương diện này, anh chỉ mới xem sách và truyện tranh từ mấy cậu thiếu niên truyền tay nhau để hiểu chút chút chuyện nam nữ, nhưng chưa hề nghĩ tới, hai người con trai cũng có thể hôn môi như vậy.
“Khốn nạn… Buông!” Lý trí nhanh chóng trở lại đầu óc, Nhan Cảnh tức giận vung quyền, mặt Nhung Vũ Minh bị đánh sưng đỏ, khóe miệng vỡ ra, chảy ra máu tươi gai mắt.
Sau một thời gian dài im lặng khó xử, Nhung Vũ Minh mới ngẩng đầu nhìn Nhan Cảnh, lấy tay lâu máu nơi khóe miệng, nhẹ nhàng cười nói: “A Cảnh, cậu nghĩ mình đang vũ nhục cậu?”
“Không phải sao?” Nhan Cảnh lạnh lùng nhỉn cậu ta, “Trò hề của mày càng ngày càng thấp hèn. Ngày xưa tao ăn hiếp mày, qua nhiều năm mà mày còn…”
“Tôi thích cậu.” Nhung Vũ Minh đột nhiên mở rộng hai tay, dùng sức ôm anh.
Nhan Cảnh cứng đờ người.
“Tôi thích cậu, a Cảnh.”
Bả vai của thiếu niên đang ôm anh run nhè nhẹ, giọng nói thầm thì bên tai, nghe như có chút nghẹn ngào.
“Mình không biết tại sao mình lại thích một người con trai… Nhưng mà, mình thật sự rất thích cậu. Ngày đó nhìn thấy chị cậu gả cho anh mình, mình thậm chí nghĩ, người dắt tay nhau bước trên thảm đỏ là hai chúng ta thì tốt biết bao… Cậu nói mình điên rồi chăng… Lại có ý tưởng như thế với cậu…”
Nhan Cảnh trầm mặc.
Nhung Vũ Minh buông anh ra, đặt nhẹ tay lên vai anh, ánh mặt thật dịu dàng, “Mình biết, tình cảm này quá đột ngột, cậu nhất thời khó chấp nhận là bình thường… Kỳ thật mình vốn nghĩ vài năm nữa mới nói cho cậu biết, nhưng mà vừa rời, mình thật sự không nhịn được hôn cậu…”
“…”
“Cậu có thích mình chút nào không?” thấp thỏm hỏi, nhưng không nhận được câu trả lời của Nhan Cảnh.
Nhung Vũ Minh im lặng thật lâu, cuối cùng gục đầu xuống, nhỏ giọng: “Rất xin lỗi.”
Sau đó sắc mặt ảm đạm xoay người rời đi.
Nhan Cảnh đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn bóng dáng cô đơn dưới đèn đường, cậu tính tình hiền lạnh thành tích xuất sắc, gương mặt luôn mỉm cười, giống như một chàng hoàng tử bạch mã, ở trường được bạn nữ yêu thích, ở nhà được phụ huynh cưng chiều, nhưng tại một khắc vừa rồi, cậu ôm anh thật chặt như tan vỡ, nghẹn ngào nói: Mình thích cậu. Mình điên rồi chăng.
Đêm hôm đó, ngọn đèn cách vách mãi không sáng, từ lâu hai Nhan Cảnh đẩy cửa sổ ra xem, phát hiện Nhung Vũ Minh đang đứng một mình dưới gốc xoai. Cậu cúi đầu nhặt một trái xoài, không biết suy nghĩ gì.
Nhan Cảnh từ trên lầu nhìn cậu ta. Quần áo tuyết trắng trông vô cùng mỏng manh trong bóng đêm, sắc mặt có vẻ trắng bệch dưới ánh đèn đường, nhưng sống lưng của cậu ta, vẫn thẳng tắp như trước.