Giường Đôi Màu

Chương 37: Chương 37




CHƯƠNG 36.

Mùa xuân năm sau Nhan Như thuận lợi sinh hai bé, lúc Nhan Cảnh tới bệnh viện xem chị, đúng lúc anh rể đang ở bên giường chị. Đôi vợ chồng mỗi người ôm một bé, mỉm cười nhìn nhau, trông thật hạnh phúc.

Hai người đang nói chuyện ngọt ngào trong phòng, Nhan Cảnh ngại đi vào làm bóng đèn, đành phải đứng ở ngoài cửa chờ. Cũng không biết đợi bao lâu, thấy anh rể rời đi mua cơm chiều, Nhan Cảnh mới vào phòng, đặt quà lên bàn.

“Chị, em đến thăm chị.” Nhan Cảnh mỉm cười đi qua, nhìn hai bé con trong xe nôi bên cạnh, không kiềm được lòng hiếu kỳ, vươn tay nhéo mặt bé con.

Em bé bị Nhan Cảnh sợ, bỗng nhiên òa khóc, bé bên cạnh cũng mở to miệng theo giúp vui. Nhan Cảnh không ngờ hai bé thích khóc như vậy, nhất thời luống cuống tay chân bắt đầu dỗ, “Ngoan, không khóc, không khóc nha.”

Bé con dỗ khó hơn mèo con ở nhà nhiều, Nhan Cảnh dỗ nửa ngày, hai bé càng khóc bạo, dường như đang thi đấu đứa nào khóc lớn tiếng hơn.

Nhan Như nhìn anh luống cuống tay chân dỗ con, không nhịn được nở nụ cười.

Chị nhớ hồi nhỏ, cha mẹ vắng nhà, chị thường xuyên phải chăm em trai. Nhan Cảnh lúc ấy cũng là quỷ thích khóc, chị ôm bé Nhan Cảnh cả ngày, dỗ em, chọc em, bị em cọ một thân nước mắt.

Nhan Cảnh khi đó bướng lắm, cứ thích vươn bàn tay bụ bẫm nho nhỏ nắm má chị, làm mặt chị dính toàn bột sữa, còn vỗ tay sung sướng: Chị hai xấu quá, chị hai xấu quá.

Mỗi lần Nhan Như tức giận muốn đánh anh, nhìn đôi mắt cười cong cong sáng ngời, lòng dạ mềm nhũn chẳng hạ thủ được.

Có lẽ hồi bé khóc nhiều quá, lúc hiểu chuyện rồi, Nhan Cảnh không còn khóc nữa, thay vào đó luôn cười. Anh luôn ra vẻ vô tâm vô phế, ung dung tự tại, cả ngày trưng khuôn mặt tươi cười không đứng đắn. Giống như chẳng ai lọt vào được mắt anh chẳng có chuyện gì chạm đến tim anh.

Nhưng Nhan Như lại cảm thấy, bên trong nụ cười anh dường như thiếu điều gì đó.

Tựa như dương quang chiếu vào tuyết đầu mùa, sáng ngời, nhưng chói mắt.

Từ sau khi Nhung Vũ Minh rời đi vào mười năm trước, anh liến biến thành như vậy, trải qua nhiều năm, cái cảm giác lạnh nhạt này càng như khắc sâu trong xương tủy.

Nhan Như cảm thấy tâm tư của em trai càng ngày càng khó nắm bắt. Một năm gần đây, cuộc sống của anh bỗng trở nên quy luật hẳn, không chơi bời lêu lổng cùng Âu Dương Sóc, mỗi ngày làm việc đúng giờ, cuối tuần ngoan ngoãn đến bệnh viện thăm cha bệnh nặng, giống như đã thay đổi triệt để.

Nhưng có đôi lúc, nhìn thấy anh ngồi một mình, nói chuyện nhỏ nhẹ với con mèo nuôi đã lâu, nhìn nụ cười trên khuôn mặt của anh khi ôm mèo nhỏ, Nhan Như cảm thấy ngực mình như bị cái gì đó đè đến nghẹn thở.

Hai bé con rốt cuộc ngừng khóc, Nhan Cảnh thở nhẹ nhõm, nghiêng đầu sang lại phát hiện chị đang nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp, nhịn không được hỏi: “Chị, chị sao vậy?”

Nhan Như cười nói: “Em thích trẻ con nhỉ?”

Nhan Cảnh vươn tay nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của bé con trong xe nôi, đôi mắt tràn đầy ôn nhu, “Trẻ con rất đáng yêu.” Dừng một lát, lại nói đùa, “Sao thế? Chị sinh hai đứa còn ngại chưa đủ, muốn sinh tiếp à?”

Nhan Như nhìn anh nói: “Chị muốn nói em… em không muốn có một đứa con của mình sao?”

Nhan Cảnh không trả lời, vẻ mặt bình thản tiếp tục nghịch em bé trong xe nôi, đứa bé bị anh chọc cho nhếch miệng cười, hai tay nhỏ bé nắm lấy ngón tay của Nhan Cảnh không buông.

Nhan Như nói tiếp: “Em với Chu Toa quen nhau cũng hai năm rồi nhỉ? Nên quyết định đi.”

Nhan Cảnh nói thản nhiên: “Không vội.”

Mỗi lần nhắc tới người bạn gái kia, anh đều tỏ thái độ lạnh lùng thản nhiên, Nhan Như cảm thấy không hứng thú, cũng không muốn nói thêm, căn phòng nhất thời có chút nặng nề.

Nhan Cảnh thông minh nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, chị quyết định tên mấy bé chưa?”

Nhan Như gật đầu nói: “Chị với anh rể em đã trao đổi, cuối cùng quyết định đặt Nhan Hiểu Khôn, Khôn của Càn Khôn.”

Nhan Cảnh cười khẽ, ẳm bé gái từ trong xe nôi, nhéo nhéo mặt bé, gọi nhỏ: “Hiểu Khôn.”

Cái tên Hiểu Niệm, cuối cùng vẫn không dùng tới.

Sức khỏe Nhan Thư Trung càng ngày càng kém, ở bệnh viện điều dưỡng cũng không thấy khởi sắc, tới mùa đông đi đứng càng không tiện, liền trực tiếp chuyển về Nhan gia, mời một bác sĩ gia đình đến chăm sóc.

Hôm nay đúng lúc là cuối tuần, Nhan Cảnh, Chu Toa và vợ chồng Nhan Như cùng nhau về nhà thăm hỏi Nhan Thư Trung. Nhan Thư Trung thân thể gầy một vòng, thần sắc tiều tụy nhưng tâm tình lại rất tốt, ôm hai đứa cháu ngoại phơi nắng ngoài sân mà cười tít mắt.

Vợ chồng Nhan Như và Chu Toa bận rộn trong phòng bếp, Nhan Thư Trung gọi Nhan Cạnh đến bên cạnh.

Thân thể ông rất yếu, thậm chí lúc này nói liên tục cũng có chút cố sức, chốc chốc phải dừng lại để điều chỉnh hô hấp, ông nắm trên ghế mây, đè thấp giọng nói: “A Cảnh…”

“Con, luôn, quen đoán tâm tư của người khác…”

“Luôn suy nghĩ, để tâm nguyện của người khác đều có thể viên mãn…”

“Con… Không mệt mỏi sao?”

Lời nói đứt quãng, giọng nói cũng vì mỏi mệt mà khàn khàn. Mấy câu ngắn ngủi, như nhìn thấy mọi tâm tư của con.

Nhan Cảnh vội nghiêng đầu, cười nói: “Ba đừng bận tâm. Con bây giờ không phải tốt lắm sao?”

Nhan Thư Trung nhìn anh nói: “Con cảm thấy tốt?”

Nhan Cảnh gật đầu nói: “Phải.”

Nhan Thư Trung không nói nữa, chỉ thở dài khe khẽ, quay đầu lại tìm hai đứa cháu.

Nhan Cảnh nhìn sống lưng khom khom của ông, nhớ tới dáng đứng cao lớn thẳng tắp của ông khi trẻ, trong lòng thấy chua sót.

Chớp mắt đã tới tết âm lịch, cái tết này dường như là cái tết náo nhiệt nhất của Nhan gia trong vài thập niên qua, Nhan Cảnh mang theo bạn gái Chu Toa về nhà mừng năm mới, Nhan Như cũng dẫn chồng và hai con về nhà ăn cơm tất niên, một nhà rộn ràng gói bánh chẻo ngắm đêm xuân, đêm 30 thế này, trước kia căn bản không dám nghĩ tới.

Qua năm sau, bệnh tình của Nhan Thư Trung dần khó kiểm soát, rốt cuộc vào một ngày đó tháng ba ngã xuống, Nhan Cảnh muốn gọi xe cứu thương, lại bị mẹ cản lại, bà nói: “Ba con không muốn đi bệnh viện.”

Vì thế, trong căn phòng ngủ mọi người ở bên ông, nghe ông nhắn di ngôn. Nhan Thư Trung gọi Nhan Cảnh đến bên giường, nhẹ giọng nói, “Kỳ thật, so với chị con, ba càng không yên lòng là con. Con quá mạnh mẽ, việc lo nghĩ quá nhiều, luôn ép mình đến đường cùng…”

Nói tới đây, ông khẽ cười, nắm bàn tay Nhan Cảnh, “Trong lòng muốn điều gì nhất, nhiều năm qua con còn chưa… nghiên cứu rõ sao?”

Nhan Cảnh nhìn cha kinh ngạc, tóc cha đều bạch, nếp nhăn trên mặt càng thêm già cả, ngón tay nắm tay mình dần mất sức lực.

Ông đi thực thanh thản, khuôn mặt an tường như đang ngủ.

Ba ngày sau cử hành tang lễ, Nhan Thư Trung không Hổ thanh danh bên ngoài, số người đến tham dự lễ tang đông không đếm xuể. Những người bạn, những người trò ở trước mộ bia tế bái cả ngày, mỗi một người đều tiến lên nói với chị em Nhan Như và Nhan Cảnh một câu “Xin nén bi thương.”

Tâm trạng của Nhan Như và Nhan Cảnh không dao động quá lớn, ông bệnh thời gian dài, gia đình đã sớm chuẩn bị tinh thần đầy đủ, hai chị em chỉ rơi vài giọt nước mắt trước mộ bia, nói lời từ biệt với di ảnh của cha.

Sau khi Nhan Thư Trung qua đời có luật sư đến tìm Nhan Cảnh, bảo rằng cha có chút tài sản muốn chuyển, một phần tiền gửi ngân hàng, còn có toàn bộ cổ phần bệnh viện Thế Tân. Nhan Cảnh bỗng trở thành cổ đông lớn nhất của bệnh viện Thế Tân, Bạch Thiểu Bác như nguyện lên làm viện trưởng của bệnh viện Thế Tân, Nhan Cảnh thành chủ nhiệm khoa tâm lý, mặt khác còn kiêm chức quản hành chính, và tạm biệt công việc thầy giáo ở trường.

Cuộc sống dần đi vào quỹ đạo, giống như con sông phá vỡ trở ngại tiến vào đồng bằng.

Người đàn ông Chu Toa chờ đợi rốt cuộc đã trở lại, ước định sắm vai người yêu cùng Nhan Cảnh cũng thuận lợi chấm dứt, khi cô rời đi đã mỉm cười nói với Nhan Cảnh: “Mấy năm qua, anh không thấy mệt sao?”

Nhan Cảnh không trả lời, chỉ cười cười, tiếp tục ôm Điểm Điểm ngồi trên ghế salon xem phim kinh dị. Đây là phương thức giải trí những khi anh buồn chán không ngủ được.

Anh nhớ buổi chiều ngày nào đó, cha cũng từng hỏi anh.

Con không mệt mỏi sao?

Mình lúc ấy cố cười nói, rất tốt.

Kỳ thật chẳng tốt tẹo nào. Cuộc sống khô khan nhàm chán, một ngày rồi một ngày giống như dày vò. Từ sớm đến tối đếm từng giây từng phút thời gian chậm rãi trôi qua, hễ rảnh rỗi lòng liền hư không đến phát điên. Những khi buổi tối không ngủ được, sẽ buồn buồn bật một bộ phim điện ảnh cũ, nghĩ đến vài chục năm sau mình vẫn phải ở một mình, thậm chí anh sợ mình sẽ không chống đỡ nổi.

Thế nhưng, đây là con đường tốt nhất anh có thể chọn lúc trước.

Nhan Cảnh đột nhiên muốn nhận nuôi một đứa bé.

Anh bây giờ còn trẻ, độc thân không có vấn đề gì, nhưng đâu thể độc thân đến năm sáu chục tuổi, nghĩ đến một lão già cô độc xuống cầu thang ngã chết mà chẳng ai hay là anh đã thấy sợ. Dù nuôi con trai hay con gái, chí ít tương lai có người thân chăm sóc trước lúc lâm chung.

Anh tìm được cô nhi viện từng giao Nhung Tử năm đó, thấy một bé gái, vừa được một tuổi rưỡi, đã bị cha mẹ bỏ ở nơi này. Nhan Cảnh thấy bé co lại rất đáng thương, bèn kêu người làm giúp thủ tục nhận nuôi, rồi mang bé về chăm sóc, chính thức đặt tên là Nhan Hiểu Niệm.

Chữ “Niệm” này, đối với Nhan Như, là kỷ niệm một hạnh phúc không thay đổi.

Đối với Nhan Cảnh, kỷ niệm trong lòng một hạnh phúc sớm mất đi.

Trong nhà có trẻ nhỏ, thời gian dường như trôi quá nhanh, từ những ngày đầu Nhan Hiểu Niệm chỉ lăn qua lăn lại trên giường, rồi học đi, học nói, cơ thể phát triển vùn vụt, rất nhanh có thể thắt hai cái bím kéo ống quần Nhan Cảnh làm một người hầu be bé.

Hồi trước khi còn một mình, tối không ngủ được liền làm ổ ở ghế salon xem phim, về sau có con gái, Nhan Cảnh đương nhiên sẽ biến thành một người cha xứng đáng. Trong cuộc sống có nhiều niềm vui hơn, mỗi tối đều kể chuyện cổ tích cho bé, dỗ bé ngủ.

Bên tay này là Điểm Điểm đang đánh ngáp, bên tay kia là Hiểu Niệm tinh nghịch, nghe giọng nói giòn giã của con gái kêu bố bố, nơi đáy lòng Nhan Cảnh sẽ dâng lên một chút tình cảm ấm áp nhè nhẹ.

Những ngày này thật sự quá yên bình, có lẽ điều anh muốn chính là một phần yên bình này.

Tối hôm đó, Nhan Hiểu Niệm đột nhiên nói: “Bố, con Hổng muốn nghe truyện cổ Grimm đâu, có thể đổi cái khác được không ạ?”

Nhan Cảnh nhìn vẻ mặt lấy lòng của bé, rơi vào đường cùng đành phải dẫn bé vào phòng ngủ, đắp bé cái chăn rồi dịu dàng nói: “Hiểu Niệm, con muốn nghe kể chuyện gì nào?”

“Con muốn nghe cái gì hay hay, đừng hoàng tử công chúa, muốn chuyện về động vật! Bố mau kể mau kể.”

Nhan Cảnh trầm tư một lát, rồi bắt đầu chậm rãi kể chuyện.

“Thuở xưa ở trong rừng rậm, có một con Hồ Ly nhỏ rất nghịch ngợm, cả ngày gây chuyện, mọi người trong nhà không thích nó. Có một ngày, nó lén bỏ nhà, quen một con Hổ.”

“Hổ tốt với Hồ Ly lắm, dần dần, Hồ Ly yêu Hổ, Hổ nói muốn dẫn nó rời khỏi nơi này bắt đầu cuộc sống mới. Hồ Ly nhỏ thu xếp hành lý, không nghe lời ba mẹ nó khuyên bảo, chỉ muốn chạy trốn cùng Hổ.”

“Kết quả, vừa ra khỏi rừng rậm, đã bị con Hổ kia cắn đứt một chân.”

Nhan Hiểu Niệm kinh ngạc tròn xoe mắt, “Hồ Ly đáng thương quá! Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?”

“Sau đó à, Hồ Ly trốn dưỡng thương ngay trong một căn nhà nơi phương xa. Chờ khỏe lên rồi, nó muốn về thăm nhà. Nào ngờ, ở trên đường gặp một con sư tử.”

“Sư Tử tốt với nó lắm, Hồ Ly lại một lần nữa yêu Sư Tử, nhưng mà, nó không dám theo người ta rời đi. Bởi vì nó chỉ còn lại một chân, đi đường không thể thuận tiện như trước, nó sợ Sư Tử này sẽ cắn nốt chân còn lại của nó. Vì thế, nó hạ quyết tâm đuổi Sư Tử đi.”

“Sau đó, nó bèn trộm về nhà, cùng chung sống hạnh phúc với cha mẹ và chị hai.”

Nhan Cảnh nói tới đây, chợt im lặng.

“Hết rồi ạ?” Nhan Hiểu Niệm nhìn vẻ mặt dường như hơi đượm buồn của bố, nhẹ đụng đưa tay anh hỏi, “Vậy Hổ và Sư Tử đâu, chúng nó thế nào?”

Nhan Cảnh nhẹ giọng nói: “Hổ vẫn tốt, Sư Tử cũng tốt, chúng nó tiếp tục ở trong rừng rậm tìm con mồi của chính mình, dần dần, quên đi con Hồ Ly kia.”

Nhan Hiểu Niệm không đồng ý: “Thế sao được ạ! Không ai trông nom chúng nó sao?”

Nhan Cảnh cười nhéo mũi Hiểu Niệm, “Quy tắc trong rừng rậm chính là thế.”

“Hết rồi ạ?” Nhan Hiểu Niệm không phục, “Bố, chuyện bố kể sao con nghe không hiểu, có phải tâm trạng bố không tốt không ạ! Kể cho con câu chuyện khó hiểu này.”

Nhan Cảnh xoa tóc bé, nói: “Mau ngủ đi, ngày mai dẫn con đi dạo sở thú.”

Nhan Hiểu Niệm lập tức phấn chấn gấp trăm lần, hôn lên má Nhan Cảnh cái chụt, “Con ngủ đây, bố ngủ ngon.”

Chờ Hiểu Niệm ngủ rồi, Nhan Cảnh mới nhìn đồng hồ chỉ mười giờ trên tường, khẽ mỉm cười.

Hôm nay là sinh nhật anh, giờ phút này, cũng chẳng có chỗ nào đặc biệt so với một ngày bình thường, chỉ là thêm một số trong số tuổi mà thôi. Mỗi một năm sau này, có lẽ đều sẽ như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.