Giường Trên Ngày Nào Cũng Bị Giường Dưới Chọc Tức Hộc Máu

Chương 22: Chương 22




“Rắc!” Vương Tiểu Thiên bẻ gãy cái bút chì 2B mới tinh trong tay, muốn hộc máu.

Tiên sư mày—— Vương Tiểu Thiên rất muốn nhảy từ giường trên xuống cho tên đại tiện nhân này một chiêu trời giáng, nhưng cậu là người có tố chất tâm lý cực tốt, thế nên cậu nhịn được.

Nhắm mắt ngồi thiền: Thế giới đẹp như thế, mình lại bộp chộp như thế, như vậy không tốt, không tốt.

Thu công, thổ khí, mở mắt, cười lạnh.

“Huhu o(>_<)o, sư phụ chơm chơm ức hiếp người ta~ sư phụ chơm chơm là đồ xấu xa ~ người ta không thèm để ý đến sư phụ nữa~ huhu~”

Thiếu nữ ngực to xinh đẹp khóc chạy đi, Tiêu Ngọc Hoành bình thản nhìn cô ả chạy, đang định xoay người đi vào môn phái thì lại trông thấy cô ả ôm bộ ngực to xóc nảy chạy lại.

“Nhưng người ta thực sự rất thích sư phụ chơm chơm~”

Thiếu nữ ngực to xinh đẹp nói xong bắt đầu cởi trang bị trên người cho đến khi chỉ còn lại một bộ đồ trắng, sau đó trước sự chú mục của người tỏa khói đen và tăng nhân thánh khiết, bò lên nóc môn phái vừa cao vừa khí phái.

Vương Tiểu Thiên nắm được thóp Tiêu Ngọc Hoành rồi, ra một chiêu “hoa lê đái vũ mà rời đi”, lại một chiêu “lưu luyến không rời mà đau lòng trở về”, cuối cùng ra tuyệt chiêu “nghĩa chẳng từ nan vì tình liều mạng”, cậu không tin Tiêu Ngọc Hoành không cảm động!

Thằng con bất hiếu bức tử cha già! Vương Tiểu Thiên nghiến răng nghiến lợi thả người nhảy một cái, ta sẽ báo thù——!

“Aaaaaa——bịch!”

Hệ thống: bạn đã bị tấn công rơi, giảm 579 điểm máu, muốn xuống thì phải dùng khinh công nhé!

Vương Tiểu Thiên ngã đến sưng vều mặt ôm lượng máu còn bốn phần năm lại leo lên nóc nhà, lại nhảy, đến khi mình ngã chết rồi thì hồi sinh. Lại tiếp.

Không phải là chết một nghìn lần sao? Khó bằng thi đại học sao?

Vương Tiểu Thiên bắt đầu lặp đi lặp lại màn nhảy lầu rồi hồi sinh, còn trong phòng, Đoàn Sách quay lại nhìn Tiêu Ngọc Hoành: “Cậu cũng xấu xa quá đấy. Có đáng phải làm khó cô ả vậy không?”

“Tôi muốn để cô ta biết khó mà lui.” Tiêu Ngọc Hoành giải thích, thực ra cũng không phải không cảm động, chỉ có điều lý trí mạnh hơn cảm tính, vẫn không muốn rơi vào tròng đối phương: “Người này tuyệt đối có mục đích không trong sáng.”

Vương Tiểu Thiên đang nhảy lầu chột dạ, phát hiện Tiêu Ngọc Hoành cũng lợi hại thật, không chỉ cảnh giác rất mạnh mà còn vô cùng nhạy cảm.

“Có lẽ người ta chỉ đơn thuần là thích cậu thôi.” Đoàn Sách nói.

Vương Tiểu Thiên ngồi giường trên cười lạnh.

“Không thể.” Tiêu Ngọc Hoành phủ nhận, đây là trò chơi không phải đời thật, số người chơi cùng cấp với hắn trong cả server chưa đến trăm cũng phải có chục người, số người chơi nhiều tiền hào phóng với con gái cũng càng không đếm xuể, vì sao cô ả chỉ bám dính lấy hắn?

Hack nick à? Tiêu Ngọc Hoành không loại trừ khả năng này, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì không có ai hack nick lại công khai tiếp cận như cô ả, vì thế gác ý này lại.

Có điều…

Nhìn bóng người không ngừng nhảy lên rơi xuống kia, Tiêu Ngọc Hoành cười khẽ, nếu như cô ả thực sự chết về cấp 29, vậy hắn nhận cô ả có gì đáng ngại?

Để chơi cũng hay.

Sau đó, Đoàn Sách và cậu béo đi cày phụ bản, Tiêu Ngọc Hoành vẫn ở lại đó nhưng lại lấy iPad ra xem phim, đôi mắt nâu thỉnh thoảng lại liếc nhìn màn hình máy tính.

Vương Tiểu Thiên gồng người chết cả một buổi chiều mới chết từ cấp 42 về cấp 36, chủ yếu là vì hồi sinh xong phải mở lại bản đồ, lãng phí không ít thời gian.

Đang chết thì dừng lại đi vệ sinh, sau đó log out lúc năm rưỡi, cố ý ngồi trên giường mở máy tính thêm nửa tiếng nữa mới xuống, ăn tối xong về thấy Tiêu Ngọc Hoành đã chơi game rồi, đi cày phụ bản với đám cậu béo, thế là Vương Tiểu Thiên đăng nhập game tiếp tục chết, đến chín giờ tối thì Tiêu Ngọc Hoành xuất hiện, thấy cô ả vẫn đang nhảy lầu bèn dừng lại xem, Vương Tiểu Thiên vốn định out game ra nhà tắm tắm một cái rồi về đi ngủ, tự nhiên cứng đầu, không thèm đi tắm luôn, nén giận tiếp tục, cuối cùng thì chết về cấp 29 lúc 11 rưỡi.

Cố gắng một chút, chết một nghìn lần vẫn đơn giản lắm. Vương Tiểu Thiên sung sướng nghĩ, còn tưởng phải mất tận hai ngày cơ.

Thế là vui vẻ mặc bộ đồ trắng nhảy đến trước mặt người đàn ông tỏa ra khói đen, vô cùng đắc ý.

“Sư phụ chơm chơm~” Lần này chịu nhận bố làm đồ đệ rồi chứ?

Vương Tiểu Thiên lén liếc xuống dưới, chỉ thấy khuôn mặt vừa trắng vừa đẹp trai của Tiêu Ngọc Hoành lộ nét cười nhè nhẹ.

Từ cấp 42 chết về cấp 29 thật kìa. Tiêu Ngọc Hoành cảm thấy cô gái này tỏa ra mùi ngốc nghếch ngào ngạt, sau đó nghĩ đến cô ả đến luật vượt quá cấp 30 là không thể bái sư mà cũng không biết, nghĩ thầm có lẽ cô ả này ngốc thật.

Một người vừa ngốc vừa cứng đầu lại thích dẹo? Có lẽ… cũng không khiến người ta ghét lắm.

Tiêu Ngọc Hoành nhìn thiếu nữ có khuôn mặt đáng yêu kia, nghĩ đến cô ả quấn lấy mình suốt hơn nửa tháng nay, nghĩ đến sự kiên trì ngày hôm nay, tuy biết thừa có mục đích nhưng vẫn không tránh khỏi cảm động chút chút, thế là cụp mắt ngẫm nghĩ một hồi, sau đó hỏi cô ả: “Cô thực sự muốn bái tôi làm sư phụ?”

Thiếu nữ tỏ vẻ ngượng ngùng: “Vâng vâng~”

Tiêu Ngọc Hoành bèn nói: “Vậy cô phải thành thật nói cho tôi biết, nguyên nhân cô nhất định phải bái tôi làm sư phụ là gì?”

Vương Tiểu Thiên đã nghĩ hắn sẽ hỏi như vậy từ trước, gõ bàn phím thật nhanh: “Bởi vì sư phụ chơm chơm đẹp trai nhất! Lúc đánh nhau với người ta siêu cấp đẹp trai ~ ư ư ư~ người ta thấy một lần là sau đó triệt để thành fangirl bé nhỏ của sư phụ chơm chơm luôn~”

Nghĩ một hồi, Vương Tiểu Thiên ngoài cười trong không cười, gửi thêm một hình trái tim sang.

Tiêu Ngọc Hoành thấp giọng cười thành tiếng, Vương Tiểu Thiên hậm hực liếc hắn một cái.

“Fangirl của tôi? Ok, vậy thì cứ làm fangirl đi.” Tiêu Ngọc Hoành tạm thời chấp nhận lý do này của Vương Tiểu Thiên, thế là ấn chuột phải vào nhân vật của đối phương, trên người thiếu nữ ngực to xinh đẹp liền xuất hiện một hàng lựa chọn:

Yêu cầu giao dịch, inbox đối phương, thêm bạn bè, nhận làm đồ đệ, cầu ái với nàng, mời vào môn phái…

Tiêu Ngọc Hoành di chuột sang nhận làm đồ đệ, đang định click thì mắt nhìn thấy “cầu ái với nàng” ngay dưới.

“…” Tiêu Ngọc Hoành im lặng một lúc, sau đó hỏi cô ả: “Nhất định muốn làm đồ đệ của tôi?”

Vương Tiểu Thiên đã hụt một lần, lần này thái độ kiên định hẳn: “Vâng! Người ta thích sư phụ chơm chơm nhất~”

“Làm tình nhân thì sao?”

Vương Tiểu Thiên sững ra, liếc xuống Tiêu Ngọc Hoành, lòng đắc ý.

Bị tôi làm cảm động rồi hả? Yêu tôi rồi hả? Cơ mà xin lỗi nhé, bố mày không có hứng yêu đương với mày.

“Người, người ta không dám vọng tưởng…. o(*////v////*)o ”

“Không phải là fangirl của tôi sao?”

Vương Tiểu Thiên xoắn quẩy: “Là thật…”

“Không muốn làm tình nhân của tôi?”

“Người ta thấy làm sư đồ là hạnh phúc lắm rồi ~ moa moa~” Bố mày là con trai! Làm tình nhân cái tiên sư mày!

“…” Tiêu Ngọc Hoành hiểu ra, xác suất là trai 80%, xác suất hack nick 70%.

Chơi ông à? Tiêu Ngọc Hoành cười lạnh, di chuột xuống dưới, đầu ngón tay mảnh dẻ ấn một cái, trên màn hình Vương Tiểu Thiên liền xuất hiện thông báo.

Hệ thống: Người chơi “Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh” cầu ái với bạn, có đồng ý kết thành tình duyên với chàng hay không?

“…” Vương Tiểu Thiên đen sì mặt, nhìn chằm chằm vào khung thông báo mãi không phản ứng lại được.

Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh: Fangirl bé nhỏ, đừng sợ, tôi sẽ cho em lên trời.

Ai sợ chứ? Vương Tiểu Thiên nheo mắt, ấn chuột, ấn nút đồng ý.

Hệ thống: Chúc mừng bạn và người chơi “Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh” kết thành tình duyên! Mau đến chỗ Nguyệt lão nhận chúc phúc đi!

Vương Tiểu Thiên: “…”

Ha ha. Tiêu Ngọc Hoành cười khẽ, vừa há miệng đã gọi: “Bà xã~”

Vương Tiểu Thiên dập máy tính đánh đùng, không chấp nhận nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.