Tiêu Ngọc Hoành sững ra, hoảng hốt nhìn dòng chữ chầm chậm chạy qua, đến khi phản ứng lại rồi thì suy nghĩ đầu tiên chính là:
Mình hình như lại phải lên thượng du gội đầu rồi.
Không đúng, hai người đã chia tay rồi, không còn tồn tại khái niệm đội mũ xanh nữa. Tiêu Ngọc Hoành nhanh chóng bình tĩnh lại, vẫn bình thản như không, hành động này của Vương Tiểu Thiên rõ ràng là để chọc tức hắn, một thằng con trai như cậu chẳng lẽ lại muốn tìm một thằng con trai khác làm tình duyên sao?
Với cái tính khó chịu của cậu thì đương nhiên là không thể.
Sau đó trên màn hình lại chạy một dòng chữ:
[Thế giới] Mời nguyệt đối ẩm: Sinh tử! Bà xã cậu kết tình duyên với Thần bí rồi! Dầu gội đầu bá vương không đủ hả? Hay là anh em tôi gửi sang cho cậu một thùng nhé?
“…” Tiêu Ngọc Hoành bị vả vào mặt, chỉ cảm thấy mặt rất đau, sau đó nhìn về phía Vương Tiểu Thiên bằng ánh mắt cực kỳ u oán.
Anh tìm hơi nhanh quá rồi đấy?!
Đoàn Sách đương nhiên cũng nhìn thấy hai cái loa đó, bèn quay lại nhìn về phía Tiêu Ngọc Hoành, như cười như không: “Cảm giác thế nào?”
Tiêu Ngọc Hoành cũng quay đầu lại, bình thản nở nụ cười với cậu chàng: “Chẳng sao cả.”
Đoàn Sách nhìn hắn vài giây rồi nhướn mày: “Tôi qua xem một chút.”
Nói xong bèn ra khỏi đội ngũ, dùng truyền tống sang thẳng chủ thành Tiên giới.
Tiêu Ngọc Hoành nói: “Không cần anh thám thính tình hình hộ tôi.”
Đoàn Sách nghiêm túc trả lời hắn: “Cậu hiểu lầm rồi, tôi sang vì muốn thượng vị.”
“!!!” Tiêu Ngọc Hoành sửng sốt, sau đó câm nín hỏi trời xanh, nhưng sau khi phản ứng lại ngồi nghĩ tỉ mỉ thì lại cười: “Hòa thượng không được kết tình duyên.”
“A, cậu nhắc tôi mới nhớ.” Đoàn Sách bèn quyết đoán đổi tài khoản: “Cũng may tôi còn cái kiếm khách cấp 82.”
“…” Tiêu Ngọc Hoành lại câm nín, đồng thời có chút muốn tự vả mình một phát.
Đội ngũ chỉ còn lại ba người, cậu béo bèn hỏi thử ý Tiêu Ngọc Hoành: “Lớp trưởng, chúng ta còn đánh phụ bản tiếp không?”
Tiêu Ngọc Hoành nhẹ cau mày, đã hơi nhấp nhổm rồi nhưng vẫn cố chấp quyết định làm theo kế hoạch đến cùng.
Chịu đựng! Không thể cong!
“Tiếp tục!”
Cậu béo bèn tiếp tục cùng Tiêu Ngọc Hoành, còn Mã Kỳ Kỳ đương nhiên là đi theo, tuy trong lòng vẫn để ý cái loa ban nãy.
Anh trai cô chắc không về với Hàn Tuyết Thiên thật chứ? Lòng Mã Kỳ Kỳ rất không thoải mái, định đi tìm anh trai mình, nhưng mà…
Nhìn lại Tiêu Ngọc Hoành đang vác lưỡi hái hùng dũng hiên ngang trước mắt, lòng Mã Kỳ Kỳ ấm sực, thế là quăng luôn ông anh ra sau đầu.
Chủ thành Tiên giới, Vương Tiểu Thiên đứng trên Nam thiên môn cao cao, phía dưới là một đống người chơi lúc nha lúc nhúc, thỉnh thoảng có vài người muốn nhảy lên tiếp cận cậu đều bị mọi người dồn lửa đánh xuống.
Thiếu nữ xinh đẹp vô địch chọn rể, tình hình đương nhiên là vô cùng náo nhiệt.
Mã Tuấn Phi cũng bị đánh xuống, mặt mày xám xịt đứng trong đám người, vì đã bị Vương Tiểu Thiên xóa quan hệ bạn bè nên không thể inbox cậu được, mà ở ngoài thì lại bị đám người chơi dập cho không ngóc đầu lên nổi, anh định phát loa quan tâm hỏi thử xem Vương Tiểu Thiên thế nào, nhưng nghĩ lại em gái mình dùng tài khoản anh vu vạ cho Vương Tiểu Thiên, đến giờ anh vẫn không thể bảo em gái xin lỗi cậu được, thế là không còn mặt mũi nào mà ra nữa.
Đoàn Sách cũng đến, thấy Hàn Tuyết Thiên đứng trên Nam thiên môn bèn bay thẳng đến, nào ngờ mới bay được nửa đường đã bị các loại skill che trời ập đến, mắt còn chưa kịp chớp đã chết thẳng cẳng.
“…” Đoàn Sách hiểu ra, thảo nào trừ Hàn Tuyết Thiên ra thì không còn ai đứng trên đó nữa.
Đám người chơi kia hướng về phía Hàn Tuyết Thiên mà hò hét rõ kinh, đăng trên trang chính không nói, đến loa cũng phát hết cái này đến cái kia.
[Thế giới] Luyện yêu thuật không làm bài tập: Em gái Tuyết Thiên đứng cao vậy là để quăng tú cầu hả?
[Thế giới] Đứa nào đánh tao là chó hết: Em gái đến bang Đánh Chó bọn anh không? Anh em cả bang chỉ chăm mình em thôi!
[Thế giới] Tiểu Gia Mạn đáng yêu: Em gái Tuyết Thiên nhìn anh nhìn anh! Anh biết công đáng yêu ngầu lòi dễ thương hôn được đánh được!
[Thế giới] Ra hiệu một cái: Em Tuyết Thiên, anh nguyện làm dự bị thứ một trăm của em, chỉ mong em mở kết bạn thôi!
Mọi người cầu ái rất tích cực, Đoàn Sách bèn xem thử trên đầu Hàn Tuyết Thiên không thấy tên gọi gì, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng cô ẩn tên gọi tình duyên đi rồi, thế là thử gửi cầu ái sang, thành công.
Vương Tiểu Thiên ngồi giường trên nhìn thông báo hiện ra trên màn hình mà sững sờ, cậu nhận ra clone của Đoàn Sách, vì thế mà hơi ngạc nhiên nhìn về phía cậu ta, tuy ban nãy ở trong phòng có nghe thấy bọn họ nói chuyện rồi, nhưng không ngờ là cậu ta nghiêm túc thật.
Có điều cũng chẳng nghĩ nhiều, Vương Tiểu Thiên nhanh nhẹn ấn từ chối, cậu không muốn kéo cả Đoàn Sách vào.
Đoàn Sách bị từ chối cũng chẳng phản ứng gì mà đi cap hình cầu ái rồi gửi cho Tiêu Ngọc Hoành xem, nhưng không cap hình bị từ chối.
Tiêu Ngọc Hoành nhìn thấy hình cap xong bèn nheo mắt, Đoàn Sách có thể gửi được cầu ái chứng tỏ Vương Tiểu Thiên chưa kết tình duyên với Mã Tuấn Phi, xem ra thằng bạn kia của hắn chỉ trêu hắn thôi, nhưng điều khiến hắn bất ngờ chính là Đoàn Sách cầu ái Vương Tiểu Thiên thật.
Vốn tưởng cậu ta chỉ nói vậy để dọa hắn thôi chứ.
Bình tĩnh, Tiêu Ngọc Hoành không phản ứng gì, tiếp tục đánh phụ bản với cậu béo và Mã Kỳ Kỳ, nhưng hai phút sau, hắn lại rối rắm mở khung chat với Đoàn Sách ra.
Tiêu Ngọc Hoành: Anh ta chấp nhận anh chưa?
Dừng lại một hồi rồi Tiêu Ngọc Hoành lại gõ phím, giả vờ mình gõ sai.
Tiêu Ngọc Hoành: Cô ta.
Đoàn Sách cũng chẳng nghi ngờ, cậu thầm cười rồi trả lời.
Đoàn Sách: Cậu đoán xem.
Tiêu Ngọc Hoành quay lại, Đoàn Sách cũng quay lại, ánh mắt hai người chạm nhau hơi dữ dội, sau đó Tiêu Ngọc Hoành bình thản cười, Đoàn Sách cũng cười lại, rồi ai quay về máy người nấy.
Một người cố chấp đánh phụ bản, một người im lặng xem tình hình, hành động của hai người đều bị Vương Tiểu Thiên nhìn thấy, chỉ có điều vì không biết hai người inbox nhau cái gì, thế nên trong lòng không nắm rõ được tình hình cho lắm.
Ban nãy hai người quay lại nhìn nhau, chắc là nói gì rồi. Vương Tiểu Thiên đoán vậy, cảm thấy có liên quan đến vụ Đoàn Sách gửi cầu ái cho cậu, nhưng xem phản ứng của Tiêu Ngọc Hoành thì có vẻ không quan tâm lắm?
Vương Tiểu Thiên thò đầu ra nhìn thử màn hình máy tính Tiêu Ngọc Hoành, phát hiện hắn vẫn đang đánh phụ bản.
Xong rồi, chẳng lẽ đại chiêu này của mình vô hiệu với hắn? Vương Tiểu Thiên lầm bầm trong bụng, chẳng lẽ Tiêu Ngọc Hoành là loại người chia tay xong là có thể đề kháng mọi loại tấn công tình cảm? Như thế phải cần vô tình máu lạnh đến chừng nào?
Càng ngày càng muốn làm thịt hắn. Vương Tiểu Thiên hận đến ngứa răng, nhưng cậu không muốn chịu thua như thế, vì vậy cậu quyết tâm liều mạng, lại dùng điểm hoạt động tặng mua một cái loa nữa.
[Thế giới] Hàn Tuyết Thiên: Cảm ơn mọi người đã yêu quý~ bắn tim~ nhưng Tuyết Thiên không biết phải chọn ai~ thế nên quyết định dùng tung tú cầu để chọn ông xã chơm chơm mới~ mười phút nữa bắt đầu nha~
Tất cả mọi người trong server 22 đều nhìn thấy tin này, lập tức lại có một mớ người chơi sôi sùng sục, những người vốn cảm thấy không thể được Hàn Tuyết Thiên nhìn trúng giờ lại dấy lên hi vọng, bởi vì cướp tú cầu là một hoạt động chín phần dồn thực lực, một phần dựa vận may, chỉ cần trang bị đủ tốt, năng lực PK đủ mạnh, là sẽ có hi vọng cướp về tay.
Một lượng lớn người chơi cẩu độc thân tầng đỉnh kim tự tháp liền hớn hở chạy về chủ thành Tiên giới, cũng có một số người thông minh một chút lặng lẽ bắt đầu tổ chức quần thể tác chiến, ví dụ như đám “Bang Đánh Chó” kia, cả môn phái tổng cộng một trăm người chơi, tất cả đều là cẩu độc thân, thế nên bang chủ có lời, cướp được tú cầu thì Hàn Tuyết Thiên chính là của mọi người! Lập tức khiến tất cả mọi người trong môn phái đều kích động hẳn lên.
Vì thế mấy phút sau, số cẩu độc thân đỉnh cấp đang vận động dưới Nam thiên môn kinh ngạc phát hiện, đã có một đàn chó dẫn nhau vây rồi!
[Thế giới] Kỹ và tướng quân: Ôi vl! Có người làm càn! Dẫn đoàn đến cướp tú cầu là thao tác gì vậy??? Cướp xong về chia à???
[Thế giới] Tiểu Gia Mạn đáng yêu: Các anh em “Ổ thỏ thỏ” đâu! Mặc trang phục môn phái vào! Ba phút sau tập hợp dưới Nam thiên môn!
[Thế giới] Tín đồ cấp 1: Lệnh triệu tập môn phái đã mở, mọi người hiểu mà.
[Thế giới] Mộng yểm: Lầu trên sao đấy? Môn phái bọn bây không phải toàn hòa thượng cả à?
Vương Tiểu Thiên không ngờ mình lại gây ra trận thế lớn chừng này, có điều cũng chỉ là quân cờ cậu lợi dụng mà thôi, vì thế bọn họ có thế nào cũng chẳng sao, còn Tiêu Ngọc Hoành thì nhìn loa phát liên tục không ngừng, trong lúc phân tâm không cẩn thận bị boss cuối phụ bản giết chết.
Phụ bản cấp 90 đương nhiên là cực kỳ lợi hại, phụ bản vốn thiết kế cho sáu người đánh giờ đánh ba đã là miễn cưỡng rồi, huống hồ còn chết mất một, thế là chẳng mấy chốc cậu béo và Mã Kỳ Kỳ cũng vật ra.
“Ừm… xin lỗi, đánh lại vậy.” Tiêu Ngọc Hoành xin lỗi hai người.
Cậu béo quay đầu lại nhìn Tiêu Ngọc Hoành, thấy sắc mặt hắn không dễ coi lắm, hơi cau mày lại lộ vẻ sốt ruột, sau đó cậu chàng thở dài, lên tiếng khuyên: “Lớp trưởng, thực sự để ý thì sang đó đi, giờ dỗ dành vẫn còn kịp đấy, tao thấy Hàn Tuyết Thiên cũng chẳng phải thật lòng muốn tìm ông xã mới đâu, là cố ý chọc giận mày thôi, nhưng cô ả có vẻ giận thật rồi nên mới cho thời hạn mười phút, nếu trong mười phút này mày không thể hiện một tí… có khi cô ả cáu lên đi tìm người khác thật đấy.”
Vương Tiểu Thiên ngồi giường trên lạnh mặt nghe, thuận tiện xem phản ứng của Tiêu Ngọc Hoành, nếu hắn thực sự động lòng với cậu thật thì cho dù tình cảm đó bị bộ ngực phẳng lì của cậu bào mòn chỉ còn một chút xíu, hắn cũng không đến mức hoàn toàn thờ ơ không động đậy mới đúng.
Nhưng Tiêu Ngọc Hoành vẫn bình thản nói: “Không sao, mặc kệ cô ta tìm, ‘con gái’ ngực lép tôi không cần.”
Hắn nói thì nói vậy nhưng đầu mày vẫn cau lại, trong sốt ruột còn có cả một chút bướng bỉnh.
“Chỉ là ngực hơi lép một tí, bóp nhiều sẽ to mà.” Cậu béo nói tục tĩu nhưng cuối cùng vẫn khuyên: “Nghĩ lại mặt cô ả đi.”
Lại lấy lời Tiêu Ngọc Hoành khuyên cậu ta lúc trước ra khuyên lại.
“Mặt có đẹp mấy cũng vô dụng.” Tiêu Ngọc Hoành quyết tâm: “Không có ngực là không được.”
Là con trai, là không được.
Thấy Tiêu Ngọc Hoành cố chấp với bộ ngực như vậy, cậu béo và Đoàn Sách đều cảm thấy bất ngờ, ở chung phòng với hắn hơn một năm mà chưa từng thấy hắn thể hiện là mình cuồng ngực, vì thế đều cảm thấy hơi khác thường, còn Vương Tiểu Thiên thì thầm căm tức.
Đứa muốn xem xường xám là mày, chọn đồ kén dáng như thế, chẳng lẽ lại không cho cậu độn ngực? Đúng là đồ điên. Vương Tiểu Thiên chửi thầm trong bụng, sau đó chửi mãi chửi mãi bỗng tỉnh ngộ.
Chẳng lẽ hắn cố ý chọn xường xám là để xem dáng người cậu thế nào? Thấy cậu độn ngực dáng đẹp là quỳ liếm các kiểu, phát hiện ngực giả xong bèn giả mù sa mưa an ủi vài câu, sau đó quay lại đòi chia tay?
Khốn nạn!
Vương Tiểu Thiên càng nghĩ càng cáu, vốn thời gian này thấy hắn cũng không tệ, định lúc hack được tài khoản rồi sẽ để lại cho hắn cái quần tà lỏn an ủi, nhưng giờ lại hận không thể tẩy sạch tài khoản hắn, cái gì bán được bán hết, cái gì không bán được thì hủy toàn bộ, không thì quả thực không thể nuốt trôi cơn giận này!
Lúc này chỉ còn cách thời điểm mười phút mà Vương Tiểu Thiên nói chừng hai phút, Tiêu Ngọc Hoành tỏ vẻ tiếp tục đánh phụ bản, còn cậu béo thì lại muốn đi hóng hớt, thấy loa đăng hết cái nọ đến cái kia, độ hot có thể so với môn phái chiến lần trước, khiến cậu chàng ngứa ngáy trong lòng.
Thế là không hề để ý nghĩa khí huynh đệ mà chạy mất: “Lớp trưởng, mày chơi với Mã Kỳ Kỳ đi nhé, tao sang xem tí đây.”
Tiêu Ngọc Hoành cũng không giận cậu ta, bình thản nói với Mã Kỳ Kỳ trong game: “Hai chúng ta tiếp tục.”
Mã Kỳ Kỳ đương nhiên là đồng ý ở lại với hắn, thế là hớn hở cùng Tiêu Ngọc Hoành tổ đội hai người tiếp tục đánh phụ bản.
Vương Tiểu Thiên thấy hắn thực sự quyết tâm không cần “bà xã” ngực lép cậu nữa thì đã hơi nản lòng rồi, nhưng cậu cũng cứng đầu, cho dù thế nào cũng không muốn dừng tay ngay như vậy, với cả lời cũng nói ra rồi, thế là nhìn đồng hồ thấy đã gần đến giờ rồi bèn mở cửa hàng ra mua tú cầu.
Nhìn nhìn, một tú cầu những 1000 điểm, Vương Tiểu Thiên đau lòng, bèn bỏ ra 200 điểm mua một cái loa, rất không biết xấu hổ mà trực tiếp lên xin người ta.
[Thế giới] Hàn Tuyết Thiên: Đến giờ rồi~ yêu mọi người nhất~ nhưng mà… có ai có thể tặng em một tú cầu được không?
Loa mới phát ra được mấy giây, góc trái màn hình Vương Tiểu Thiên đã bắt đầu nhảy thông báo:
Hệ thống: Người chơi “Cách sơn đả ngưu” đã tặng quà cho bạn! Mau mở hộp thư xem thử đi!
Hệ thống: Người chơi “Gà tây màu xanh” đã tặng quà cho bạn! Mau mở hộp thư xem thử đi!
Hệ thống: Người chơi “Bố mày thấy ai cũng muốn đánh” đã tặng quà cho bạn! Mau mở hộp thư xem thử đi!
Hệ thống: Người chơi…
Vương Tiểu Thiên mở hộp thư ra liền trông thấy những người không quen tặng hai mấy quả tú cầu sang, hơn nữa số lượng còn đang không ngừng tăng lên, Vương Tiểu Thiên bèn tiện tay nhận một cái, trong tay cậu liền xuất hiện một quả tú cầu màu sắc rực rỡ.
Trò chơi Thất giới này có thể hot như thế đương nhiên là có chỗ đặc biệt của nó, đó chính là khả năng chơi của nó rất mạnh, cho dù là đánh phụ bản hay là PK đều có thể thỏa mãn rất nhiều người chơi, không chỉ có thể mở phủ đệ môn phái, thậm chí còn có thể nhận khoán đất chơi mấy kiểu trồng hoa trộm rau, và tú cầu cũng là một điểm rất được khen ngợi.
Ném tú cầu, người chơi nữ chọn một chỗ cao rồi ném đạo cụ đi, người chơi có ý định kết duyên cùng nàng sẽ ở phía dưới tranh cướp, nhưng không phải bắt được rồi thì sẽ lập tức cho vào túi ngay mà sẽ hiện rất nổi bật trên đỉnh đầu, hệ thống sẽ bắt đầu đếm ngược kể từ lúc người chơi bắt được tú cầu, nếu như người chơi nào có thể giữ được tú cầu trên người một phút thì tú cầu mới được cho vào trong túi đồ của người đó.
Cũng tức là trong thời gian một phút đó, ai cũng có thể cướp tú cầu từ người chơi kia, phương thức là giết chết đối phương, ký hiệu tú cầu sẽ tự động chuyển sang đầu người giết chết.
Vương Tiểu Thiên đương nhiên là biết quy tắc trò chơi, vì thế cậu ôm tú cầu ra đứng trên Nam thiên môn hít sâu vài hơi, sau đó mới lạnh mặt tung tú cầu xuống.
Hệ thống: Người chơi “Hàn Tuyết Thiên” đã tung tú cầu! Người chơi ngưỡng mộ nàng mau đến cướp đi!
Gần vạn người chơi vây bên dưới lập tức sôi trào, hai người hóng chuyện trong ký túc cũng thót tim theo, cậu béo thậm chí còn kích động đến hô to thành tiếng:
“Đoàn Sách! Xông lên——!… Ai da! Sao tay mày chậm chạp vậy!”
Đoàn Sách phỉ nhổ, mày cũng không xem xem ở đây có bao nhiêu người.
Tiêu Ngọc Hoành vẫn đang ngồi đằng kia đánh phụ bản nhưng tai lại dỏng lên.
“Bị người của Bang Đánh Chó cướp rồi! Không ổn! Người môn phái này đều rất lợi hại! Bọn nó bảo vệ bang chủ rồi! Mẹ nó chứ, đám cẩu độc thân này đoàn kết thế.”
“Vỡ rồi! Tuyến phòng ngự của Bang Đánh Chó vỡ rồi! Tú cầu chuyển sang ai vậy? Ở, ở… trên người ‘Mời nguyệt đối ẩm’?” Cậu béo quay lại nhìn Tiêu Ngọc Hoành: “Lớp trưởng, ‘Mời nguyệt đối ẩm’ này không phải bạn mày sao?”
Tiêu Ngọc Hoành đang trong phụ bản giật giật khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười: “Vì anh em chém giúp hai đao, vì đàn bà chém anh em hai đao, không sao, tao quen rồi.”
Cậu béo bèn quay lại nhìn màn hình, tình hình cực kỳ kích thích, đã có mấy nghìn người chơi chết trong cuộc loạn chiến rồi, dưới đất toàn là thi thể, số còn lại đều là người chơi cấp trung bình cao trong game, thế nên đánh nhau lại càng dữ dội.
Cậu béo lại xem một hồi, sau đó cười: “Lớp trưởng, yên rồi, bạn mày chết rồi, tao xem xem tú cầu đến tay ai rồi nào… Ơ… Trên người ‘Tín đồ cấp một’???”
Cậu béo gào lên: “Bug! Vì sao một con lừa trọc như nó cũng có thể cướp được tú cầu???”
Đoàn Sách im lặng nãy giờ cũng lầm bầm một câu: “Biết thế tao đã không đổi acc.”
Cậu béo vẫn đang hò hét, đã thế lại càng kích động hơn: “Mẹ kiếp? Đám Phật tu này cũng dựng tuyến phòng ngự??? Thôi rồi thôi rồi, một trăm Phật tu mà mở Kim Cương Tráo sợ là không dễ công phá.”
“Còn 23 giây nữa!!! Chắc không bị đám lừa trọc này cướp đi chứ?!”
Tiêu Ngọc Hoành đang đánh phụ bản liền căng thẳng, sau đó lại bị boss giết chết.
“Liên hợp lại đi! Mấy nghìn người lại không phá được phòng ngự của 100 Phật tu à???”
Đoàn Sách nhìn đồng hồ đếm ngược nổi bật trên màn hình, khẽ cau mày: “Còn 18 giây.”
Tiêu Ngọc Hoành đã hồi sinh hoàn toàn không còn lòng dạ nào mà đánh phụ bản nữa, nhưng cũng không quay lại xem tình hình trận chiến trên máy bọn họ.
“Phá rồi! Cũng may cũng may… chậc, tú cầu chuyển nhanh thật… bị Thần bí bắt được rồi!”
Tiêu Ngọc Hoành cuối cùng cũng quay đầu lại, đôi mắt sâu nhìn trừng trừng vào màn hình máy tính Đoàn Sách, tình cảnh quả thực vô cùng hỗn loạn, một đám người chạy đi chạy lại phóng skill lung tung, hắn mãi mới tìm được Mã Tuấn Phi mặc đồ màu đen.
Nhưng hắn nhanh chóng mất mục tiêu.
“Thần bí đâu rồi?” Cậu béo đần ra.
Còn Đoàn Sách thì nghiêm sắc mặt: “Ẩn thân rồi.”
“Ẩn thân? Đội tú cầu mà vẫn ẩn thân được? Thế này thực sự không phải bug sao?” Cậu béo bắt đầu không ngừng di chuột khắp nơi tìm bóng dáng Mã Tuấn Phi trên quảng trường rộng lớn đông đúc, miệng vẫn cằn nhằn: “Thích khách không hổ danh là class chó má nhất Thất giới, thích đi ám sát cũng thôi đi, đội tú cầu mà vẫn ẩn thân chạy được à?”
“Đừng nói nhảm nữa, mau tìm người đi.” Đoàn Sách nhìn hệ thống đếm ngược: “Anh ta giữ được 20 giây rồi.”
“Đang tìm đây!” Rõ ràng không phải việc của mình nhưng cậu béo vẫn căng thẳng đến toát mồ hôi, còn Vương Tiểu Thiên ngồi khoanh chân trên giường lúc này cũng bắt đầu vực dậy tinh thần.
Bị Mã Tuấn Phi cướp rồi sao? Vương Tiểu Thiên dựa vào tường mà lạnh mắt nhìn, tuy trong lòng vẫn căng thẳng nhưng cũng có thể coi như hài lòng với anh ta, một là trước đây cảm giác khi chơi chung cũng được, hai là Mã Tuấn Phi và Tiêu Ngọc Hoành luôn là kẻ thù một mất một còn trong game, cậu mà kết tình duyên với anh ta càng có thể kích thích Tiêu Ngọc Hoành.
Liếc mắt nhìn xuống giường dưới, chỉ thấy Tiêu Ngọc Hoành đang nghiêng người quay đầu nhìn màn hình Đoàn Sách, trừ lông mày hơi cau lại ra thì chẳng có phản ứng gì khác.
Còn người hắn thì vẫn đang trong phụ bản, bên cạnh là Mã Kỳ Kỳ.
Vương Tiểu Thiên thất vọng hạ mắt, không hề phát hiện ra Tiêu Ngọc Hoành đang siết chặt nắm tay.
Thời gian đã qua một nửa. Tim Tiêu Ngọc Hoành đập rất nhanh, hắn chưa bao giờ hồi hộp thế này, cho dù là đi thi đại học hay là thay mẹ đi bàn chuyện làm ăn, đều không hề căng thẳng đến mức này, và điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng không tốt.
Phải kiên định, người khác chơi gay tùy tâm, nhưng hắn thì không muốn cong. Tiêu Ngọc Hoành cau mày.
“Không ổn, thực sự không tìm được anh ta.” Cậu béo sốt ruột lẩm bẩm.
Phải kiên định, Vương Tiểu Thiên chỉ đang trả thù hắn mà thôi. Ngực Tiêu Ngọc Hoành nặng trịch.
“Thời gian còn 20 giây.” Đoàn Sách nhìn thời gian.
Phải kiên định.
“Mười giây.”
Tiêu Ngọc Hoành đập bàn: “Anh ta ở trên Nam thiên môn! Cái lũ ngu xuẩn chúng mày!”
Xoay người, mở túi đồ ra click truyền tống Tiên giới thật nhanh, Tiêu Ngọc Hoành cuống cuồng: “Tránh hết ra! Để bố lên!!!”