Hai người về đến phòng liền kinh ngạc phát hiện Đoàn Sách cũng đến rồi, hơn nữa còn vừa về đến nơi, đang bưng bát mỳ ngồi đó ăn.
“Sao muộn thế này rồi mới đến?” Tiêu Ngọc Hoành hỏi, lúc này đã mười một giờ đêm rồi.
“Vốn sáu giờ đã đến ga rồi, chỉ tội hành lý bị người ta lấy mất tiêu.” Đoàn Sách để bát mỳ trong tay xuống, hít một hơi: “Tôi chỉ ngủ trên tàu một lúc, cũng không ngẩng lên nhìn giá hành lý trên đầu, đến lúc xuống tàu mới phát hiện không thấy vali mình đâu, vì tàu điện chỉ dừng mấy phút thôi, tôi không thể ở trên tàu tìm thêm được, phải xuống trước, sau đó liên hệ với nhân viên nhà ga, nhưng loanh quanh mãi đến hơn chín giờ vẫn không tìm được vali tôi, có lẽ người kia đã xuống từ ga trước rồi.”
Cậu béo đã biết rồi, nhưng nghe Đoàn Sách nói xong vẫn không nhịn được mà nói một câu: “Mày cũng lơ đễnh quá đấy, đến tận lúc xuống tàu mới phát hiện ra, tao đi tàu thỉnh thoảng lại phải ngẩng lên trông đồ, dạo này báo đài đăng nhiều tin như vậy lắm.”
Tiêu Ngọc Hoành an ủi: “Có khi là người khác lấy nhầm thôi, trong vali anh có phương thức liên lạc không?”
“Máy tính trong đấy luôn, trong máy tính có thông tin của tôi.” Đoàn Sách nói, tiếp tục ăn mỳ.
“Vậy cứ chờ xem sao.” Tiêu Ngọc Hoành vỗ vỗ vai cậu ta, sau đó nghĩ nghĩ rồi lại hỏi: “Đã báo công an chưa?”
“Có báo với công an chỗ nhà ga rồi.” Đoàn Sách nói, may mắn là chứng minh thư, điện thoại đều để trong ba lô nhỏ đeo trên người.
Tiêu Ngọc Hoành bèn lấy điện thoại ra, vừa lục danh bạ vừa nói: “Tôi quen người bên công an, tôi nói hộ anh cho.”
Tiêu Ngọc Hoành nói xong liền bấm điện thoại: “A lô, bác Phương ạ? Ngại quá, muộn thế này rồi còn gọi điện cho bác…”
Vương Tiểu Thiên nghe Tiêu Ngọc Hoành đứng đó gọi điện, sau đó đưa bắp ngô trên tay cho Đoàn Sách, bình thản nói: “Ăn mỳ không đủ no đâu, cậu ăn cái này đi.”
Đoàn Sách điềm đạm: “Cảm ơn.”
Vương Tiểu Thiên “ừ” một tiếng, sau đó đi rửa mặt.
Vì muộn quá rồi, ván giường tích một lớp bụi dày của Đoàn Sách vẫn chưa lau được, chăn đệm cũng cất hết rồi, thế nên Tiêu Ngọc Hoành bảo cậu mai hẵng dọn đồ, đêm nay sang giường hắn mà ngủ.
Vương Tiểu Thiên đã nằm xuống giường trên rồi vẫn chưa ngủ nhưng cũng không mở mắt ra, nào ngờ tự nhiên cảm nhận được có người đang bò lên giường mình.
Vương Tiểu Thiên giờ mới mở mắt ra, chỉ thấy Tiêu Ngọc Hoành cười với cậu, rồi định bò từ cuối giường cậu lên.
Sau đó bị Đoàn Sách túm lấy cổ chân.
“Thế này thì xấu hổ quá.” Đoàn Sách đứng trên sàn nhà, giơ tay túm chặt lấy cổ chân Tiêu Ngọc Hoành không buông, cười híp mắt: “Tôi ngủ giường cậu, cậu lại chạy sang giường người khác chen chúc, làm anh em khó xử quá, ahy là thế này đi, tôi ngủ chung với Tiểu Thiên cho?”
Vương Tiểu Thiên quay lại nhìn cậu béo, cậu ta đang ngồi trước máy tính nhưng lại nghiêng người nhìn ba người, ánh mắt thỉnh thoảng liếc đến mặt cậu, đáy mắt liền lóe lên sự phản cảm nhàn nhạt.
Tiêu Ngọc Hoành không ngờ Đoàn Sách lại thò tay vào, có điều cũng không hoảng hốt gì, cứ thế nằm bò ra ôm lấy eo Vương Tiểu Thiên qua chăn: “Tôi với Tiểu Thiên đã chính thức hẹn hò rồi.”
Tiêu Ngọc Hoành làm vậy là muốn ra vẻ với Đoàn Sách, nhưng lại quên mất cảm nhận của cậu béo, thế là Vương Tiểu Thiên đang lạnh mặt nằm đó nhìn thấy cậu béo thẳng như ống thép cau mày, thầm “ôi” một tiếng.
“…” Vương Tiểu Thiên hạ mắt, hàng mi dài khiến mắt cậu hơi tối đi, nhưng mấy giây sau cậu lại hờ hững ngước mắt lên, sau đó đưa tay ôm lấy Tiêu Ngọc Hoành trên người mình, mỉm cười khẽ: “Đúng vậy.”
Tuy cậu cũng biết không nên tùy tiện tình tứ trong ký túc, nhưng cậu muốn làm cậu mập trai thẳng này một phát.
Quả nhiên cậu béo bị mù mắt, nhắm mắt thu ánh mắt xem thường của mình lại như nhìn thấy gì đó không sạch sẽ, Vương Tiểu Thiên cong khóe miệng, mừng thầm trong bụng.
Hành động của cậu lại khiến Tiêu Ngọc Hoành và Đoàn Sách sững sờ, sau đó Tiêu Ngọc Hoành cười càng tươi thêm, bắt đầu ngọt ngào dùng đầu dụi dụi vào lòng Vương Tiểu Thiên, còn Đoàn Sách cũng từ từ buông cổ chân Tiêu Ngọc Hoành trong ngờ vực.
“Hóa ra các cậu… hẹn hò rồi à.” Đoàn Sách vẫn chưa tiêu hóa được tin này, cậu nhìn hai người thêm mấy lần rồi mới thoải mái cười: “Chúc mừng.”
Vốn do không mong Vương Tiểu Thiên bị tổn thương nên mới lựa chọn bảo vệ, nhưng nếu đây là lựa chọn của Vương Tiểu Thiên, chứng tỏ cậu đã không còn sợ hãi nữa, vậy thì Đoàn Sách còn ngăn cản gì nữa? Đương nhiên là chúc phúc rồi.
Tiêu Ngọc Hoành vui không chịu được, thấy Đoàn Sách buông cổ chân hắn ra liền hớn hở định chui vào trong chăn Vương Tiểu Thiên, nào ngờ người đẹp kia lại lạnh lùng liếc hắn, hừ một tiếng.
“Tôi có nói muốn ngủ cùng cậu à?” Vương Tiểu Thiên lật mặt nhanh hơn lật sách.
Tiêu Ngọc Hoành đần mặt: “Không phải em đã công nhận là chúng mình yêu nhau rồi à?”
“Đúng rồi.” Vương Tiểu Thiên lười biếng ngáp một cái, “Nhưng anh đây không thích chen chúc với mày.”
Nói xong liền vặn vẹo, trái lăn phải quấn, cuộn mình thành một cái nem to, không cho Tiêu Ngọc Hoành một lỗ hổng mà chui vào.
Tiêu Ngọc Hoành bị tạt cho xô nước lạnh thấu tim, sau đó không cam tâm mà dụi dụi bên cạnh Vương Tiểu Thiên, nhưng Vương Tiểu Thiên vẫn nhắm mắt không thèm để ý đến hắn, Tiêu Ngọc Hoành thấy làm nũng cũng vô dụng, giờ mới ngượng ngùng ngồi dậy.
“Anh trai đừng không vui nha, anh trai ngủ ngon nha~” Tiêu Ngọc Hoành vỗ vỗ Vương Tiểu Thiên như dỗ trẻ con, nói một câu thật ngoan, sau đó trèo từ giường trên xuống trong ánh mắt như cười như không của Đoàn Sách.
“Tôi làm ấm giường cho cậu không được sao?” Đoàn Sách nhẹ giọng trêu hắn: “Tôi có bằng “noãn nam năm sao” đó.”
Tiêu Ngọc Hoành cười mắng cậu một câu: “Anh biến đi, tôi còn “noãn nam vượt năm sao” đấy!”
Sau đó ngoan ngoãn nằm về giường mình, chen chúc với Đoàn Sách một đêm.
Đợt đầu mới vào học rất bận, Tiêu Ngọc Hoành thân là lớp trưởng không chỉ phải chạy sang phòng làm việc của thầy quản lý để báo cáo tình hình trong lớp, còn phải lo việc bên hội sinh viên.
Hội trưởng hội sinh viên đương nhiệm sắp lên năm tư rồi, trong học kỳ này phải bàn giao hết công việc cho hội trưởng nhiệm kỳ sau, Tiêu Ngọc Hoành đã được nội bộ thống nhất chọn từ trước, thành ra phải chạy khắp nơi.
Vương Tiểu Thiên cảm thấy hắn đúng là dư hơi.
“Cái danh hội trưởng hội sinh viên không phải nghe oách lắm sao?” Tiêu Ngọc Hoành cười nói vậy, gắp cái đùi gà trong khay mình sang cho Vương Tiểu Thiên, thêm đồ ăn cho cậu.
Lại có kiểu lý do hư vinh vậy sao?! Ánh mắt Vương Tiểu Thiên nhìn hắn thêm phần khinh bỉ.
“Với cả anh định sẽ tự mở công ty, làm hội trưởng hội sinh viên tiện thể rèn luyện luôn.” Tiêu Ngọc Hoành lại nói: “Tuy cũng có thể vào công ty mẹ anh thực tập, có điều lịch học năm ba vẫn còn nhiều, chạy đi chạy lại bất tiện lắm, với cả lấy cả tập đoàn ra để luyện cứ thấy không ổn lắm, thế nên cứ chơi trong trường thôi thì tốt hơn, không thì sau này mở công ty rồi, anh sợ mình không quản lý được.”
Vương Tiểu Thiên ngẩn ra, ánh mắt nhìn Tiêu Ngọc Hoành lập tức khác đi, còn Tiêu Ngọc Hoành đang cúi đầu ăn cơm như nghĩ đến chuyện gì, bỗng ngẩng lên nhìn về phía Vương Tiểu Thiên: “Đúng rồi, anh mở cửa sau cho em vào hội sinh viên nhé? Em cũng tập đi.”
Vương Tiểu Thiên ngạc nhiên, sau đó theo bản năng từ chối: “Thôi, tôi còn muốn lấy học bổng.”
Tiêu Ngọc Hoành nghĩ nghĩ, Vương Tiểu Thiên thuộc loại hình sinh viên dùi mài đèn sách, tính cậu lại không thích lại gần người khác, thế là không miễn cưỡng nữa: “Vậy thôi.”
Sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Vương Tiểu Thiên cũng ăn, nhưng trong đầu vẫn nghĩ mấy câu Tiêu Ngọc Hoành vừa nói, nghĩ rất lung.
Len lén ngước mắt lên nhìn chàng trai ngồi trước mặt cậu, ánh mắt Vương Tiểu Thiên lay động, mắt cậu rất sáng, như nhìn thấy mặt trời chói lọi.
Tối hôm đó, Vương Tiểu Thiên gọi điện cho bố mình.
“Ừm… bố à, con tốt nghiệp xong có thể ở lại phía bắc không?” Vương Tiểu Thiên thấp thỏm và áy náy, như để bù đắp, lại như giành giật, cậu lại nói: “Con sẽ thường xuyên về nhà! Sau này đi làm rồi có tiền rồi, có thể mua vé máy bay giá rẻ, từ thành phố X về thành phố Y chỉ mất mấy tiếng đồng hồ thôi!”
Người đàn ông trung niên đầu bên kia im lặng một hồi, sau đó cười khẽ: “Được chứ, không cần lo nhà mình đâu, dũng cảm mà xây dựng tương lai của mình đi.”
Vương Tiểu Thiên lập tức cười: “Cảm ơn bố!”
Sau đó Tiêu Ngọc Hoành về, Vương Tiểu Thiên nhìn thấy hắn định đi rửa mặt đánh răng liền bưng chậu ra theo.
“Ừm… chuyện mở cửa sau mà hôm nay cậu nói ấy.” Vương Tiểu Thiên đứng bên cạnh Tiêu Ngọc Hoành đánh răng, đầu hơi cúi xuống, ngượng nghịu: “Bên trường liệu có nói gì không?”
Tiêu Ngọc Hoành đầu tiên là sững ra, sau đó ngậm bàn chải đánh răng mà cười, vươn tay ôm vai Vương Tiểu Thiên: “Yên tâm, có tôi là xong hết.”
Tiêu Ngọc Hoành cao tay, hành lý của Đoàn Sách tìm về rồi, công an tra video giám sát tìm được tên trộm tái phạm, còn Vương Tiểu Thiên cũng thuận lợi vào ban mạng của hội sinh viên, tuy có vài người bàn tán nhưng Vương Tiểu Thiên chẳng quan tâm, bên trường còn chẳng thèm quản thì mấy người đó nói nhiều nữa cũng chỉ nói vậy mà thôi, còn cậu từ bé đến lớn bị người ta bàn tán còn ít chắc?
Vương Tiểu Thiên cứ thế ngang nhiên vào hội sinh viên, làm việc của mình đi đường của mình.
“Tiểu Thiên, em như vậy không được đâu.” Tiêu Ngọc Hoành cùng Vương Tiểu Thiên dán giấy dán tường màu trắng thuần: “Ít nhất cũng phải kết vài người bạn trong hội sinh viên chứ?”
Ông anh năm tư kia đã chuyển đi rồi, ban đầu đã hẹn với Tiêu Ngọc Hoành là giao phòng trong một tuần, kết quả lại kéo đến nửa tháng mới dẫn bạn gái dời ổ.
“Không muốn cố ý kết bạn.” Vương Tiểu Thiên nghiêm túc dùng giấy trắng tinh che lấp chú mèo con màu hồng: “Tôi không giống cậu, cậu trời sinh giỏi lãnh đạo, còn tôi chỉ thích hợp làm nhân viên, không thích náo nhiệt, mấy câu khách sáo cũng không biết nói mấy, cho dù có thời gian có năng lực cũng không thích đi xen vào chuyện người khác, nếu có người có thể chấp nhận được tôi như vậy, dần dần chúng tôi chắc chắn sẽ trở thành bạn bè, nếu không chấp nhận được, tôi cũng không cần phải để ý đến người đó.”
Vương Tiểu Thiên ngừng lại rồi nêu ví dụ rất xác thực: “Ví dụ như Đoàn Sách, ví dụ như cậu béo.”
Tiêu Ngọc Hoành nghe vậy bèn nhướn mày: “Có lý.”
Từ đó không khuyên Vương Tiểu Thiên kết bạn nhiều hơn nữa, sau đó lơ đãng quay đầu nhìn lại, phát hiện bên cạnh Vương Tiểu Thiên đã có thêm không ít người.
“…Không phải nói không cố ý kết bạn sao?” Tiêu Ngọc Hoành lau tủ quần áo mới đem đến, hơi ghen tị, Vương Tiểu Thiên còn cười với con gái chứ.
“Thì có cố ý đâu.” Vương Tiểu Thiên cọ sàn phòng tắm: “Chỉ là nhiều việc nhìn mãi quen rồi, không còn dễ khó chịu như trước nữa.”
Hồi mới tốt nghiệp cấp ba, nhìn thấy Đoàn Sách và Tiêu Ngọc Hoành hút thuốc thì rất khó chịu, sinh viên hút thuốc cái gì chứ? Nhưng giờ cậu đã quen hai người đó thỉnh thoảng lại hút một điếu, còn cả tụ họp uống rượu nữa, con trai là phải một hơi cạn cốc? Luật lệ quái đản gì vậy chứ, nhưng giờ cậu đã quen chạm cốc lúc khai cuộc rồi, ý tứ một chút tránh để người khác nói ra nói vào, thấy người ta trốn học cũng không tức giận nữa, thấy người ta tặng quà cho thầy quản lý cũng không khinh thường nữa, kiểu kiểu vậy.
Mình đã trưởng thành rồi sao? Hay là đã chai lì rồi? Vương Tiểu Thiên cười tự giễu, lại chẳng hề ghét cảm giác chai lì này.
Hai người bỏ ra một tuần liền mới sửa sang xong cho căn phòng, dán giấy dán tường mất ba ngày, sau đó là mua đồ gia dụng, chuyển đồ đạc.
“Tôi nợ cậu bốn nghìn…” Vương Tiểu Thiên tính tiền đồ gia dụng, tuy số đồ này đều lôi từ Tiêu thị gia cư sang, hai người thực ra chẳng mất một xu nào, nhưng Vương Tiểu Thiên vẫn hỏi rõ giá cả, đến một cái ghế cũng không thiếu.
Tiêu Ngọc Hoành nằm trên cái giường mới tinh vừa trải xong, chê bai cậu: “Em nhất định phải tính toán rành mạch với anh thế cơ à? Chúng ta đã là người yêu rồi mà.”
Vương Tiểu Thiên không ý kiến gì.
Tiêu Ngọc Hoành bất lực, lòng hơi hơi giận, nhưng nghĩ lại thì tính cậu vậy rồi, cũng chỉ có thể thuận theo.
Hai người chuyển sang nhà mới, Tiêu Ngọc Hoành và Vương Tiểu Thiên bèn mời Đoàn Sách và cậu béo ăn cơm, ăn ngay trong nhà hàng bài trí khá đẹp dưới phòng hai người.
Đoàn Sách đương nhiên rất vui vẻ đến, cậu béo thì hơi khó xử, nhưng vẫn nể mặt Tiêu Ngọc Hoành, trong lúc ăn cơm, cậu béo đã uống nhiều rồi, giơ cốc rượu lên đỏ nhừ mặt nói với Vương Tiểu Thiên.
“Vương Tiểu Thiên, Lưu Chủ Kiến tao đặc biệt không thích mày, mày ấy, mẹ kiếp đếch có bản lĩnh gì, lại còn ngang ngược phách lối.” Cậu béo ợ một cái, Đoàn Sách ngồi cạnh cậu ta cau mày cản lại, định bắt cậu ta ngồi xuống, đừng có say rượu làm loạn, nhưng cậu béo vẫn giơ cốc rượu nói tiếp: “Nhưng giờ hai chúng mày chuyển ra khỏi ký túc rồi, Béo tao tối qua nghĩ cả một đêm, cũng thấy buồn, chắc vì phòng giờ trống không, yên tĩnh quá, không quen, thế nên mới buồn, nghĩ lại cẩn thận thì Vương Tiểu Thiên mày cũng có tí điểm tốt, lên đại học rồi vẫn có thể học chăm như thế, bình thường thì tiết kiệm, cũng làm rất tốt công việc của trưởng phòng ký túc, thấy sàn bẩn thì tiện tay quét nhà, Đoàn Sách cũng bị mày quản đến cai thuốc rồi, phòng chúng ta không bẩn thỉu bừa bộn như các phòng khác, đều là công của mày cả! Nào! Lưu Chủ Kiến tao kính mày một cốc!”
Cậu béo nói đến đoạn sau thì Đoàn Sách không cản cậu ta nữa, sự lạnh lẽo trong đáy mắt Vương Tiểu Thiên cũng biến mất không ít, cậu chẳng bao giờ thích uống rượu lần này lại cầm cốc lên chạm với cậu béo một cái rồi uống cạn.
“Hai chúng ta đều là người thẳng thắn, có lẽ vì tính cách hơi giống nên mới bài xích nhau, nếu giờ mày đã nói ra rồi, tao cũng không tính những chuyện trước kia nữa.” Tửu lượng của Vương Tiểu Thiên không cao, mới uống hai cốc mà cậu đã đỏ bừng má, nhưng nói năng vẫn vững vàng: “Sau này vẫn là bạn học.”
Vốn định khuyên cậu béo bớt chơi game đi, nhưng nghĩ lại rồi cậu quyết định không nói.
Tiêu Ngọc Hoành thấy ăn cũng tàm tạm rồi bèn đứng dậy đi ra, Vương Tiểu Thiên ban đầu tưởng hắn đi tính tiền, nhưng mãi thật lâu sau mới nhận được tin nhắn của Tiêu Ngọc Hoành.
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Anh hơi khó chịu, không tiện nôn trong quán nên về phòng trước đây, tiền đã trả rồi, bọn em ăn xong thì về nhé.
Vương Tiểu Thiên nghĩ lại Tiêu Ngọc Hoành quả thực uống rất nhiều, cứ cụng ly với cậu béo mãi, thế là nói tình hình với Đoàn Sách, ba người liền ra khỏi nhà hàng, sau đó cậu nhìn Đoàn Sách vác cậu béo say mèm đi qua đường cái đi vào cổng tây của trường rồi, cậu mới vội vàng đi lên phòng.
Vương Tiểu Thiên đi cầu thang nối bên ngoài, cậu và Tiêu Ngọc Hoành sau khi phát hiện đi đường này tiện hơn đi cổng chính khu nhà thì hầu như đều đi đường này hết.
Đi từ ban công vào phòng, mở cửa kéo rèm ra, Vương Tiểu Thiên liền sửng sốt, trong phòng bay ra một mùi hương thơm thơm, trong phòng lấp lánh ánh nến, là nến đỏ hình hoa hồng bày khắp nơi, vì để trong cốc thủy tinh nên đặc biệt sáng, mà trên sàn, trên sofa đều rải rác cánh hoa hồng đỏ thắm.
“…” Vương Tiểu Thiên hiểu ra, mặt lộ nụ cười nhè nhẹ, cậu khóa cửa rồi kéo rèm lại, sau đó đi đến cửa phòng ngủ, nhẹ hít một hơi thật sâu rồi mới xoay tay nắm đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng ngủ khắp nơi toàn là nến đỏ và cánh hoa, mà trên chiếc giường đôi ngay chính giữa, tên lẳng lơ nào đó chỉ mặc áo choàng tắm màu trắng đang ngồi đó, chống chân gác tay, ngón tay ngả ngớ cầm chiếc ly chân cao chứa rượu nho, tư thế ngang ngược, khí chất bất kham, mà bắp đùi lộ ra chỗ tà áo choàng tắm lại thêm cho hắn vài phần yêu nghiệt.
Mà nơi bất ngờ nhất là, trên cổ hắn thắt một sợi dây màu hồng kết thành nơ bướm xinh xắn.
Vương Tiểu Thiên cười “phì” một tiếng.