Mẹ Tiêu Ngọc Hoành sinh con trong một ngày giữa tháng tám, Vương Tiểu Thiên đặc biệt xin nghỉ hai hôm ở nhà hàng tây đang làm thêm, cùng Tiêu Ngọc Hoành đi bệnh viện thăm em trai hắn.
Bé con mới sinh chưa được một ngày nhỏ đến không thể tin được, người đỏ hồng, mắt cũng hơi sưng, Vương Tiểu Thiên và Tiêu Ngọc Hoành không phải chưa thấy trẻ sơ sinh bao giờ, nhưng trẻ vừa mới đẻ thế này thì là lần đầu tiên, bởi vậy mà thầm lẩm bẩm là bé con này xấu quá.
“Không sợ, mẹ anh nói lúc anh mới đẻ cũng xấu lắm, giờ không phải anh vừa cao vừa đẹp trai sao? Em trai anh sau này chắc chắn cũng sẽ rất đẹp trai.” Tiêu Ngọc Hoành nói, sau đó lại nhìn vào nôi bé con một cái, không nhịn được mà cười: “Ha ha ha ha…. sao lại xấu thế này…”
Xấu mà dễ thương.
Vì mẹ Tiêu và chú An đều có mặt nên Vương Tiểu Thiên không dám cười to, bèn dùng tay bịt miệng lại, sau đó dùng cánh tay huých Tiêu Ngọc Hoành ra hiệu hắn giữ ý một chút.
Cũng may hai cô chút không hề để tâm, người đàn ông nho nhã đang đút cho bà xã yếu ớt ăn cháo, Vương Tiểu Thiên dù đã qua lại với Tiêu Ngọc Hoành hơn nửa năm nhưng vẫn còn rất câu nệ trước mặt người nhà hắn, bèn lấy một cái ghế sang im lặng ngồi bên nôi bé con xem.
Lúc chị cả cậu mang bầu, Vương Tiểu Thiên nghe người nhà nói có một số người sẽ chạy đến bệnh việm trộm con người ta, đặc biệt là con trai, thế nên người lớn vẫn là thứ yếu, phải trông bé con thật kỹ.
Thế là hai hôm Vương Tiểu Thiên cùng Tiêu Ngọc Hoành ở bệnh viện hầu như đều nhìn chằm chằm vào bé con, sợ bị người ta trộm mất, cũng vì vậy mà may mắn trở thành người đầu tiên bé con nhìn thấy sau khi mở mắt.
Vương Tiểu Thiên hết kỳ nghỉ tiếp tục làm thêm kiếm học phí, sau đó nghe Tiêu Ngọc Hoành nói tên thằng em đã được đặt rồi, gọi là An Khai Dương.
“Ngọc Hoành” và “Khai Dương” đều là tên thất tinh Bắc Đẩu, “Ngọc Hoành” là ngôi sao sáng nhất, mà sao “Khai Dương” ngay sau sao “Ngọc Hoành”, đặc biệt là bên cạnh có một sao cặp tên “Phụ”, mẹ Tiêu đặt tên này cho con trai thứ hai là vì hi vọng sau này bên cạnh thằng bé có thể có một người luôn ở bên nó.
“Tên hay.” Vương Tiểu Thiên rất hâm mộ.
“Tên em cũng hay mà.” Tiêu Ngọc Hoành nói, hắn đang mặc vest thẳng thớm chuẩn bị đi làm thay mẹ.
Vốn Tiêu Ngọc Hoành muốn để Vương Tiểu Thiên sang tập đoàn nhà hắn làm thêm hè, nhưng Vương Tiểu Thiên không chịu, sợ người ta gièm pha.
“Cậu không cảm thấy “Tiểu Thiên” rất quê sao? Chẳng khác gì Tiểu Cường Tiểu Thúy.” Vương Tiểu Thiên nói, rất bất lực: “Bố tôi vốn muốn chọn tên khác nghe hay hơn, nhưng cụ tôi cứ nhất quyết đặt tôi tên “Tiểu Thiên”, nói tôi chính là trời của nhà họ Vương.”
Tiêu Ngọc Hoành hôn cậu một cái, dịu dàng nhìn cậu: “Em đâu chỉ là trời của nhà họ Vương? Em cũng là trời của anh.”
Sau đó đi làm.
Vương Tiểu Thiên nhìn theo bóng lưng hắn, khóe miệng cong lên thành nụ cười yếu ớt, bỗng nhiên cảm thấy thích cái tên của mình.
Việc Tiêu Ngọc Hoành có em trai không hề ảnh hưởng gì đến cuộc sống của Vương Tiểu Thiên, cậu vốn cho là vậy, nào ngờ mẹ Tiêu ở cữ xong bắt đầu chơi bời, nói lúc kết hôn vì mang thai nên không đi hưởng tuần trăng mật với chú An được, giờ con cũng đẻ rồi bèn muốn bù lại tuần trăng mật, thế là nhân đợt nghỉ nửa tháng gộp quốc khánh và trung thu, vứt bé con mới hơn hai tháng cho Tiêu Ngọc Hoành, sau đó vội vàng lên máy bay chuồn mất.
Thế là Vương Tiểu Thiên về đến phòng liền trông thấy Tiêu Ngọc Hoành ôm em trai hắn ngơ ngác ngồi đó.
“….Sao không giao cho bảo mẫu?” Vương Tiểu Thiên cảm thấy mẹ Tiêu cũng thoải mái thật, dám giao đứa con mới hơn hai tháng tuổi cho đứa con lớn không có tí kinh nghiệm nào.
“Mẹ anh không yên tâm, mẹ xem nhiều thời sự quá nên sợ bảo mẫu đối xử không tốt.” Tiêu Ngọc Hoành nói, tư thế bế trẻ con rất kỳ cục, hai tay giơ ngang hàng đằng trước, nâng lên.
“Bên chú An không có họ hàng gì sao?” Vương Tiểu Thiên cau mày nói, rất nghiêm túc.
Cậu đã chăm trẻ con bao giờ đâu!
“Tình hình nhà chú An khá là phức tạp.” Tiêu Ngọc Hoành nói, “Quan hệ giữa chú ấy với bên nhà không tốt lắm.”
Được rồi. Vương Tiểu Thiên nhìn bé con ngoan ngoãn nằm trên tay Tiêu Ngọc Hoành, nuốt nước bọt.
“Tiểu Thiên~”
“Hả?”
“Anh tê tay rồi.”
“…Cậu không biết để xuống giường à?”
Tiêu Ngọc Hoành bỗng tỉnh ra.
Vương Tiểu Thiên cảm thấy hắn bị ngu rồi.
Nhân lúc bé con vẫn đang ngủ, hai người ngồi sóng vai trước màn hình máy tính, bắt đầu lạch cạch tra thông tin.
“Ba bốn tiếng cho ăn sữa một lần…” Tiêu Ngọc Hoành chậc một tiếng: “Phiền thế nhỉ.”
Hắn vừa nói xong thì bé con trên giường òa lên, hai người đang gõ máy tính nhìn nhau, không ai nhúc nhích.
“Em đi đi.”
“Cậu đi đi.”
“Anh sợ!”
“…” Vương Tiểu Thiên câm nín, đây là người làm anh sao?”
Vì người nào đó quá không đáng tin, Vương Tiểu Thiên đành phải đứng dậy đi pha sữa cho bé con, đầu tiên là đọc hướng dẫn sử dụng sữa bột thật lâu, sau đó mới thấp thỏm bắt đầu pha, mãi mới dùng nước ấm pha xong, cầm bình sữa đi vào phòng nhìn thì thấy Tiêu Ngọc Hoành đang nằm bò ra bên giường dùng một ngón tay chọc cái mặt mũm mĩm của thằng em, bé con khóc long trời lở đất, khóc đến muốn đứt hơi.
Vương Tiểu Thiên vội vã đi nhanh đến, nhét núm bình sữa vào miệng bé con, chiêu này hiệu quả cực nhanh, bé con tuy mắt vẫn đầy lệ nhưng không khóc nữa, cái miệng nhỏ chảy nước miếng mút sữa chụt chụt.
Tiêu Ngọc Hoành giơ ngón cái với Vương Tiểu Thiên, vô cùng khâm phục: “Lợi hại!”
“Là cậu quá vô dụng!” Vương Tiểu Thiên liếc xéo, khinh thường nhìn hắn: “Làm anh mà đến sữa bột cũng không biết pha, lại còn “anh sợ”, có biết xấu hổ không?”
“Sữa bột biết pha nhưng anh không dám bế.” Tiêu Ngọc Hoành giải thích cho bản thân, ngón tay lại nhẹ nhàng chọc chọc mặt thằng bé: “Lúc anh bế nó về đây, đầu nó tự nhiên ngửa ra sau, suýt nữa thì dọa anh chết khiếp, đầu to thế này, người thì rõ nhỏ, lại còn mềm oặt nữa chứ, anh còn tưởng cổ nó sẽ đứt luôn chứ!”
Vương Tiểu Thiên thấy mặt hắn hơi bệch ra, trông bộ dạng đúng là đã bị dọa hoảng, nhớ lại lúc hắn thẳng đuột hai tay ra mà ôm bé con, nhất thời cảm thấy buồn cười.
Tiêu Ngọc Hoành thấy cậu cười giễu mình cũng chẳng thấy lúng túng, còn cười hì hì ôm lấy cậu: “Cũng may còn có em~”
Vương Tiểu Thiên bực mình đẩy hắn ra: “Tôi cũng chưa chăm bao giờ, cậu đừng có đẩy sang tôi.”
“Mặc kệ, đằng nào thì nửa tháng này nhờ cả vào em hết~” Tiêu Ngọc Hoành lại bám lấy.
Cũng may em trai Tiêu là em bé ngoan, chỉ có lúc đói với ị mới khóc, bình thường đa phần là ngủ, thỉnh thoảng tỉnh cũng chỉ mở to đôi mắt đen láy nhìn Vương Tiểu Thiên, mút nắm tay.
Vương Tiểu Thiên cũng không biết có phải vì mình là người đầu tiên thằng bé nhìn thấy sau khi mở mắt không, nói chung là bé con rất thích nhìn cậu.
Vì người bé Tiêu rất mềm, hai người không dám ôm hai người lên giường, sợ lật người cái lại đè bẹp em nó luôn, nhưng mà để nó ở đâu được? Hai người loanh quanh trong phòng rất lâu, ban đầu để trên sofa, nhưng nghĩ thằng bé sẽ rơi xuống, thế là Tiêu Ngọc Hoành cầm cái chậu sang, Vương Tiểu Thiên thử để bé con vào, để thì để được nhưng hơi bé.
“Không được, có khả năng không tốt cho xương.” Vương Tiểu Thiên trầm ngâm một lúc rồi vẫn ôm bé con từ trong chậu ra.
“Thế thì để xuống đất đi.” Tiêu Ngọc Hoành nói, hoa tay về phía góc tường bên cạnh giường: “Nơi này rất an toàn, anh lấy chăn bông mùa đông ra trải.”
Vương Tiểu Thiên thấy cũng được, thế là hai người trải góc tường dày một đống mềm mại ấm áp rồi mới đặt bé Tiêu lên.
Sau đó đến quá nửa đêm bị tiếng khóc đánh thức, Vương Tiểu Thiên mơ màng đạp Tiêu Ngọc Hoành một cái, Tiêu Ngọc Hoành bèn vừa ngáp vừa đi pha sữa, Vương Tiểu Thiên ngủ tiếp, nhưng bé Tiêu khóc dữ quá, Vương Tiểu Thiên đành bò dậy, kết quả đi sang nhìn thì ai da, trên trán bé Tiêu nổi một cái nốt, bị muỗi đốt rồi.
Vương Tiểu Thiên giờ mới nhớ ra là góc tường nhiều muỗi, liền vội vàng bế bé Tiêu dậy, đau lòng thổi thổi cái nốt trên trán bé con, không dám gãi.
Tiêu Ngọc Hoành cầm bình sữa đi vào, thấy Vương Tiểu Thiên thổi cho thằng em mình, ban đầu còn buồn bực, nhưng lại gần nhìn thì thấy thằng em mình khóc đỏ mặt, trán nổi nốt, lại nghĩ đến bộ dạng xấu đau xấu đớn của nó lúc mới đẻ, thế là phì cười.
“Lại còn cười, đã khóc đến thế này rồi.” Vương Tiểu Thiên cầm bình sữa đút cho ăn, bé Tiêu bắt đầu bú sữa, nhưng vẫn thút thít, đưa tay muốn gãi trán mình nhưng bị Vương Tiểu Thiên nắm lấy tay.
“Cậu đi tra xem dầu thơm có dùng cho trẻ sơ sinh được không?” Vương Tiểu Thiên vừa cho bé con uống sữa vừa sai Tiêu Ngọc Hoành.
Tiêu Ngọc Hoành bèn cầm lấy điện thoại ra tra, nói: “Trên mạng bảo tốt nhất là đừng dùng, kích thích mạnh lắm.”
Vương Tiểu Thiên hiểu, thế là tiếp tục thổi thổi cho bé Tiêu cho nó đỡ khó chịu.
Tiêu Ngọc Hoành ở bên cạnh nhìn, thấy Vương Tiểu Thiên một tay bế bé con, một tay cầm bình sữa, còn có thể khom người thổi thổi, không khỏi sáng mắt lên, bèn nhìn chằm chằm một hồi rồi lấy điện thoại ra quay.
Vương Tiểu Thiên thấy bé Tiêu không còn khó chịu nữa, bèn ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Ngọc Hoành, giờ mới kinh ngạc phát hiện hắn đang cầm điện thoại quay mình, lập tức sầm mặt, vội vàng quay đầu đi tránh, rất xấu hổ.
“Đừng quay linh tinh!” Vương Tiểu Thiên đỏ mặt trợn mắt nói.
“Cái này là mẹ anh dặn.” Tiêu Ngọc Hoành nói, cầm điện thoại dí lại gần Vương Tiểu Thiên hơn, muốn quay dáng vẻ ngượng ngùng của cậu.
Mẹ Tiêu đang ở biển Aegean xa xôi tỏ ý bà không liên quan.
“Vậy, vậy thì cậu quay thằng bé đi.” Vương Tiểu Thiên cũng chẳng nghi ngờ, chỉ cảm thấy Tiêu Ngọc Hoành quay lộn rồi: “Cậu cứ quay tôi làm gì?”
“Tại em đẹp mà!” Tiêu Ngọc Hoành cười nói, nếu không phải thằng em còn đang nằm trong vòng tay Vương Tiểu Thiên, hắn sẽ vật người kia ra ngay.
“Cút!” Vương Tiểu Thiên đỏ mặt xoay sang hướng khác, không để ý đến hắn nữa.
Mãi mới dỗ bé Tiêu ngủ tiếp, Vương Tiểu Thiên không dám để nó trong góc tường nữa, nhang muỗi cũng không dám dùng, bèn xoay một vòng trong phòng rồi cuối cùng bế chuyển ổ bé con sang bồn tắm, dùng ga trải giường che hai phần ba bồn tắm lại, rồi lấy tất lưới ra cắt, bọc nốt một phần ba còn lại, như vậy vừa chống muỗi vừa đảm bảo thông khí.
“Lợi hại, hóa ra tất lưới còn có tác dụng này.” Tiêu Ngọc Hoành nhìn Vương Tiểu Thiên bằng ánh mắt khác xưa.
Vương Tiểu Thiên bình thản: “Đằng nào cái tất đó tôi cũng không đi nữa.”
“Sao lại không đi? Không phải rất đẹp sao?” Tiêu Ngọc Hoành nhớ cảnh tượng hắn tự tay đeo đôi tất lưới cho Vương Tiểu Thiên, mắt lập tức sâu lắng, hắn đi đến ôm lấy Vương Tiểu Thiên, hôn một cái lên mặt cậu, khóe miệng ngậm nét cười xấu xa: “Đằng nào cũng dậy rồi, hay là… làm gì đó đi?”
Vương Tiểu Thiên nghe ra ý nghĩa trong câu nói của hắn, má không khỏi hồng lên, nhưng vẫn hơi chống cự: “Không được, em trai cậu đang ở đây mà.”
“Nó mới có hai tháng, cho dù tỉnh rồi để nó nhìn cũng chẳng sao.” Tiêu Ngọc Hoành vừa cười vừa nói, sau đó tùy tiện liếc một cái vào bồn tắm…
Bé Tiêu mở to đôi mắt đen láy, mắt long lanh nhìn họ.
“…” Không phải ngủ rồi sao? Sao lại tỉnh rồi?
Tiêu Ngọc Hoành nhướn mày, đấu mắt với em trai mình rồi hôn Vương Tiểu Thiên ngay trước mặt thằng bé.
Nhìn cái gì mà nhìn, đằng nào bây cũng không hiểu.
“Oa——”
Tiếng khóc kinh thiên động địa bỗng kéo đến, như đang nói với Tiêu Ngọc Hoành rằng: Ai bảo em không hiểu.
Sự thật chứng minh, thằng anh vô trách nhiệm phải bị trừng phạt, sau này bé Tiêu biết nói rồi, việc đầu tiên làm chính là cướp người với Tiêu Ngọc Hoành.
“Mẹ nói em tên Khai Dương, trong đời sẽ có một “Phụ” tinh, em nghĩ anh Tiểu Thiên chính là phụ tinh của em!” Đứa nhỏ đã dần lộ nét khôi ngô trịnh trọng khiêu khích ông anh nhà mình.
“Mày nghĩ cái mông!” Tiêu Ngọc Hoành ngoài cười trong không cười, véo mặt thằng em mình.
“Oa—— Anh Tiểu Thiên—— anh Hoành lại bắt nạt em——” Bé Tiêu ngoạc mồm ra khóc rồi nhào vào lòng Vương Tiểu Thiên.
Vương Tiểu Thiên bế thằng nhóc, nhìn về phía Tiêu Ngọc Hoành như cười như không, mắng: “To đầu rồi mà vẫn ấu trĩ như thế, cả ngày chỉ biết bắt nạt em trai thôi.”
“Lại chẳng phải tại thằng ranh này đi, từ lúc đẻ ra đã thích bám lấy em rồi.” Tiêu Ngọc Hoành ghen tị nói, sau đó cười cắn vành tai Vương Tiểu Thiên: “Nói mau, em yêu anh hay là yêu nó?”
Vương Tiểu Thiên câm nín, tên này thực sự định phân cao thấp với trẻ con? Nhưng nhìn chàng trai chân thành khẩn khoản trước mặt mình, vẫn mềm lòng.
Thế là dịu giọng nhẹ nhàng nói một câu:
“Cậu là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời.”