Gỗ Mục Không Thể Đẽo

Chương 3: Chương 3




An Hảo vì bị đau chân, nên cũng không tiện đi lại, hơn nữa trong công ty đang có đợt điều động nhân sự loay hoay đến trời long đất lỡ, cho nên hai tuần lễ qua cô cũng không đến quân khu quấy rầy Lí Mộc, chỉ là thỉnh thoảng cũng có điện thoại oanh tạc hắn một chút.

Chờ qua giai đoạn này, An Hảo quyết định sẽ ‘trọng chấn quân uy’ , lần nữa thẳng hướng tấn công Mộc lô – cốt! Thế nhưng lần này đi tìm hắn, nên dùng lý do gì đây?

Thật ra trong bộ đội quân kỷ rất nghiêm minh, chỉ có gia đình quân nhân mới được mang quà thăm tới, và cũng chỉ có gia đình quân nhân mới được tới thăm. An Hảo là dựa vào kỷ xão giả vờ đáng thương trời phú của mình, khiến Lí Mộc nhất thời sửng sốt không biết làm sao liền tranh thủ… hưởng thụ chút đặc quyền này. Chỉ là mỗi lần đi đều mang theo ít quà, sau đó chưa nói được với hắn mấy câu, hắn đã vội vàng rời đi xử lý công vụ, hoặc là tổ chức huấn luyện, hai người hầu như không có thời gian nói chuyện với nhau, chứ đừng nói chi đến bồi dưỡng tình cảm.

Phương Nam giờ đã làm vợ người ta, đã vậy còn bị ông chồng như bình dấm chua quản lý gắt gao, Liễu Song cùng Lâm thiếu liền thăng cấp trở thành bạn thân đồng hạng hai của An Hảo. An Hảo cứ thế mà chia ra gọi điện thoại giúp đỡ.

Liễu Song uy quyền nói: “Trong tình huống bình thường nếu muốn bắt được tên con trai, trước tiến chỉ cần bắt được thân thể của hắn trước, khi đó coi như cậu đã thành công một nửa! Chỉ là Lí Mộc có chút đặc biệt nha, khẳng định về mặt nhục thể, dục vọng của hắn không mãnh liệt đến thế, hơn nữa công lực tự kềm chế hẳn rất mạnh, ca này khó à. Lại nói hắn ở trong quân đội lâu như thế, cũng không biết có còn thích con gái nữa hay không… Khụ khụ, tóm lại, cậu phải hy sinh thân mình cứu quốc, không từ thủ đoạn mà xuống tay! Nhất định phải khiến hắn sinh ra cảm giác với cậu!”

Lâm thiếu nghe xong không chút để ý nói: “Con trai ấy, cũng thích kiểu chim nhỏ nép vào người mình. Nhất là quân nhân, ý thực bảo vệ của họ cao hơn những người đàn ông bình thường, cho nên trước mặt hắn cô nên tỏ ra yêu kiều yếu đuối mong manh dễ vỡ, khiến hắn đắm chìm trong ảo tưởng làm anh hùng!”

An Hảo nghe xong như vừa có thu hoạch, vội vàng đi thương lượng với Phương Nam Nhân. Hai người chụm đầu bày mưu tính kế hồi lâu, vẫn không nghĩ ra kế gì, rốt cuộc phải làm thế nào để thu phục, thế nào để làm người yêu yếu đuối. Chẳng lẽ… đi theo hắn ngắm sao trăng, cùng nhau đàm đạo triết học, thuận tiện ngâm tụng mấy câu ‘Táng Hoa Từ’ ?

* Bài thơ: Táng Hoa Từ

Hoa tạ hoa phi phi mãn thiên

Hồng tiêu hương đoạn hữu thuỳ liên

Du ti nhuyễn huệ phiêu xuân tạ

Lạc nhứ khinh triêm phốc tú liêm

Khuê trung nữ nhi tích xuân mộ

Sầu tự mãn hoài vô thích xứ

Thủ bả hoa trừ xuất tú khuê

Nhẫn đạp lạc hoa lai phục khứ

Liễu ti du giáp tự phương phi

Bất quản đào phiêu dữ lý phi

Đào lý minh niên năng tái phát

Minh niên khuê trung tri hữu thuỷ

Tam nguyệt hương sảo dĩ luỹ thành

Lương gian yến tử thái vô tình

Minh niên hoa phác tuy khá trác

Khước bất đạo nhân khứ lương không sào dã khuynh!

Nhất niên tam bách lục thập nhật

Phong đao sương kiếm nghiêm tương bức

Minh mị tiên nghiêng năng kỷ thì

Nhất triêu phiêu bạt nan tầm mịch

Hoa khai dị kiến lạc nan tầm

Giai tiền muộn sát táng hoa nhân

Độc ỷ hoa sừ lệ ám sái

Sái thượng không chi kiến huyết ngân

Đỗ quyên vô ngữ chính hoàng hôn

Hà sừ quy khứ yểm trùng môn

Thanh đăng chiếu bích nhân sơ thuỵ

Lãnh vũ xao song bị vị ôn

Quái nùng để sự bội thương thần

Bán vị liên xuân bán não xuân

Liên xuân hốt chí não hốt khứ

Chí hựu vô ngôn khứ bất văn

Tạc tiêu đình ngoại bi ca phát

Tri thị hoa hồn dữ điểu hồn

Hoa hồn điểu hồn tổng nan lưu

Điểu tự vô ngôn hoa tự tu

Nguyện nô hiếp hạ sinh song dực

Tuỳ hoa phi đáo thiên tẫn đầu

Thiên tẫn đầu, hà xứ thị hương khâu?

Vị nhược cẩm nang thu diễm cốt

Nhất bồi tịnh thổ nhiễm phong lưu

Chất bản khiết lai hoàn khiết khứ

Bất gian ô náo hãm cừ câu

Nhĩ kim từ khứ nùng thu táng

Vị bốc nùng thân ha nhục táng

Nùng kim táng hoa nhân tiếu si

Tha niên táng nùng tri thị thuỳ

Thí khán xuân tàn hoa tiệm lạc

Tiện thị hồng nhan lão tử thì

Nhất triêu xuân tận hồng nhan lão

Hoa lạc nhân vong lưỡng bất tri.

* Dịch thơ: Bài từ chôn hoa (nhóm dịch Vũ Bội Hoàng)

Hoa bay hoa rụng ngập trời

Hồng bay hương lạt ai người thương hoa?

Đài xuân tơ rũ la đà

Rèm thêu bông khẽ đập ra bên ngoài.

Kìa trong khuê các có người,

Tiếc xuân lòng những ngậm ngùi vẩn vơ

Vác mai rảo bước bước ra

Lòng nào nỡ giẫm lên hoa thế này?

Vỏ du tơ liễu đẹp thay,

Mặc cho đào rụng, lý bay đó mà

Sang năm đào lý trổ hoa,

Sang năm buồng gấm biết là còn ai?

Tháng ba tổ đã xây rồi,

Trên xà hói én quen người hay không?

Sang năm hoa lại đâm bông,

Biết đâu người vắng, lầu hồng còn trơ?

Ba trăm sáu chục thoi đưa,

Gươm sươn dao gió những chờ đâu đây.

Tốt tươi xuân được mấy ngày

Chốc đà phiêu dạt, bèo mây thêm sầu

Nở rồi lại rụng đi đâu,

Người chôn hoa những rầu rầu đòi cơn

Cầm mai lệ lại ngầm tuôn

Dây trên cành trụi hãy còn máu rơi

Chiều hôm quyên lặng tiếng rồi

Vác mai về đóng cửa ngoài buồn tênh

Ngả người trước ngọn đèn xanh

Ngoài song mưa tạt, bên mình chăn đơn

Mình sao vơ vẩn từng cơn?

Thương xuân chi nữa lại hờn xuân chi?

Thương khi đến, hờn khi đi

Đến lừ lừ đến, đi lì lì đi

Ngoài sân tiếng khóc rầm rì

Chẳng hồn hoa đấy, cũng thì hồn chim

Hồn kia lảng vảng khôn tìm,

Chim càng lặng lẽ, hoa thêm sượng sùng

Thân này muốn vẫy vùng đôi cánh

Nơi chân trời liệng cánh hoa chơi!

Nào đâu là chỗ chân trời,

Nào đâu là chỗ có đồi chôn hoa?

Sẵn túi gấm đành ta nhặt lấy,

Chọn nơi cao che đậy hương tàn

Thân kia trong sạch muôn vàn

Đừng cho rơi ngập xuống tràn bùn nhơ.

Giờ hoa rụng có ta chôn cất,

Chôn thân ta chưa biết bao giờ

Chôn hoa người bảo ngẩn ngơ

Sau này ta chết, ai là người chôn?

Ngẫm khi xuân muộn hoa tàn

Cũng là khi khách hồng nhanh về già

Hồng nhan thấm thoát xuân qua

Hoa tàn người vắng ai mà biết ai!

Bài này của Lâm Đại Ngọc, hồi 27 – Hồng Lâu Mộng )

Phương Nam thở dài nói: “Haizzz, nếu sắp tới ngày sinh nhật của hắn thì tốt rồi, cậu có thể quang minh chính đại đi chúc mừng hắn, sẵn tiện bày tiệc chúng mừng rồi hẹn hắn ra gặp luôn.”

Ánh mắt An Hảo sáng lên, hiểu ra:

- “Ý kiến này không tồi nha! Không phải ngày sinh nhật của hắn, nhưng có thể là ngày sinh nhật của tớ!”

- “An công chúa à… Nếu như tớ nhớ không lầm, sinh nhật của cậu là vào mùa đông…”

- “Sợ cái gì! Ăn mừng sinh nhật trước ba tháng không được sao!”

Ngày chủ nhật, tâm tình của An Hảo tươi sáng như ánh nắng. Dậy sớm rồi chải chuốt ăn mặc đẹp như tiên, chạy đến chỗ Lí Mộc. Cô sớm đã dò la được ngày nghỉ của Lí Mộc, chính là trong tuần này.

Đến cửa quân khu, lòng tin tràn đầy, An Hảo nở một nụ cười ngọt ngào với đồng chí cảnh vệ:

- “Đồng chí, tôi là người thân của Lí Mộc!”

Nhân viên cảnh vệ nghe xong lảo đảo người, thiếu chút nữa là té ghế, tằng hắng một cái, gật đầu nói:

- “Ừm, tới đây ghi danh.”

Nhìn An Hảo nhanh chóng ghi tên đăng kí xong rồi thướt tha duyên dáng đi vào bên trong, nhân viên cảnh vệ thổn thức không dứt. Trước kia mỗi lần An Hảo đến đều nói câu ‘Tôi là người thân tương lai của Lí Mộc’, hôm nay thế nào lại dứt khoát tiết kiệm hai chữ ‘tương lai’. Liên trưởng ơi, anh chạy không thoát ma chưởng này rồi….

Lí Mộc cùng mọi người vừa kết thúc khoa huấn luyện buổi sáng, đang trong giờ nghỉ tự do. Xa xa nhìn thấy bóng dáng của An Hảo, một nhóm người từ ý chí kiến cường anh dũng hy sinh lập tức biến thân thành Bát Quái Thiên Vương, mắt trợn to tai thẳng đứng mà nghe ngóng, chỉ sợ bỏ qua một chút tính tiết hấp dẫn.

Lí Mộc nhìn thấy tình thế khác thường, vừa quay đầu lại nhìn, lại đúng lúc trông thấy An Hảo mang khuôn mặt tươi cười tiến lại gần, hắn lập tức giống như biến thân thành con mèo, lông mao toàn thân dựng đứng cảnh giác đối phương.

Còn không đợi An Hảo mở miệng, hắn đã nói một lèo:

- “Một chút nữa tôi có chuyện phải xử lý, buổi chiều là thời gian huấn luyện, cho nên hôm nay thời gian rảnh một chút cũng không có, cô có chuyện gì thì nói mau.”

Khuôn mặt đang tươi cười của An Hảo suy sụp, có cần đối với cô như là ‘chạy giặc’ thế không…

Nhanh chóng thay đổi vẻ mặt biểu cảm, An Hảo như đang chịu uất ức nhiều lắm, nhỏ giọng nói:

- “Thì ra hôm nay anh bận rộn như vậy… Hôm nay vốn là sinh nhật của em, em muốn…mời anh cùng em mừng sinh nhật…”

- “…”

- “Không sao không sao, em biết anh bận rộn. Hôm nay ba mẹ em cũng bảo là có việc bận, bạn tốt cũng nói là không đi ăn mừng cùng em được… Không sao, em có thể thông cảm cho mọi người. Dù sao cũng chỉ là già hơn một tuổi thôi, cũng chẳng có gì lớn lao.”

- “…”

- “Thật không sao, anh có việc bận của anh, em cũng đã tính đến rất nhiều việc muốn cùng anh làm, em định mời anh ăn cơm, người mua bánh ngọt, người thổi nến, cũng không sao, em cũng sẽ không trách anh…”

Đôi mắt đảo quanh một vòng rồi bắt đầu ngân ngấn nước long lanh, trên mặt còn viết thêm hai chữ: ‘Buồn bã!’

An Hảo kềm chế im lặng vài giây.

Lí Mộc nhỏ giọng nói:

- “Có lẽ…chuyện của tôi cũng có thể giải quyết sau…”

Trong nháy mắt khuôn mặt từ uất ức tổn thương của An Hảo nhanh chóng biến hình thành hài lòng đắc ý:

- “Như thế thật không tiện, em thật sự… Quyết định vậy đi! Chúng ta bao giờ có thể đi đây?”

Chung quanh một mảnh lắc đầu thờ dài thành tiếng: ‘Liên trưởng… anh lại không kiên định nữa rồi, làm sao lại không chịu nổi khuôn mặt giả vờ đáng thương đó chứ, mặt anh đối với chúng tôi lúc nào cũng như sấm vang chớp giật, khí thế nói một không hai của anh đi đâu rồi!’

Lí Mộc sắp xếp chuyện của đại đội xong, lại đi xin phép nghỉ, rồi mới cùng An Hảo rời khỏi.

Hai người cùng đi trên đường, An Hảo cười híp mắt nói:

- “Chúng ta đi lấy bánh ngọt trước đi, hôm qua em đã đặt rồi.”

Hai người cùng đi vào Christine, một cao gầy mảnh khảnh thướt tha, một quân trang cao lớn phẳng phiu, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong cửa hàng.

An Hảo nhận lấy bánh ngọt, cười rất ngọt ngào. Lí Mộc nhìn bên trên mặt bánh, dùng mứt dâu tây vẽ hình một đôi hồ điệp đậu trên trái tim màu hồng, bên trong trái tim là dòng chữ viết bằng chocolate ‘An Hảo – Lí Mộc’, mặt hắn đen lại.

Hai người vừa ra khỏi Christine, liền nghe một tiếng thét chói tai:

- “Bớ người ta! Giật túi xách aaaaaa”

Một tên cướp diện mạo hung ác ôm túi xách hướng Lí Mộc chạy đến. Lí Mộc thì đã như cây cung lên sẵn tên, chỉ chờ tên cướp chạy đến mà thu phục.

Nhưng ngay lúc này, An Hảo đột nhiên hét to một tiếng rồi đem hộp bánh ngọt đang cầm trên tay ném ra ngoài, nện lên đầu tên cướp, khiến hắn ngã ngoài trên đết, hộp bánh rơi ra, ‘Bụp!” một cái úp lên mặt tên cướp huang ác kia…

Chung quanh đột nhiên yên tĩnh đến lạ thường, chỉ còn lại tiếng ho sắc sụa của tên cướp vì bị bánh ngọt nhét vào đầy mồm đầy mũi. An Hảo chậm rãi quay đầu lại nhìn Lí Mộc, chỉ thấy khuôn mặt không gợn sóng khi đối diện với nguy hiểm lúc nãy giờ lại đang co quắp, giồng như bị hoá đá…

Lúc Lí Mộc ép tên lưu manh đến đồn cảnh sát, vị cảnh sát quen biết với Lí Mộc liền hỏi hắn một cách kì quái:

- “Lí Liên trưởng, tên cướp này cướp bánh ngọt sao?”

Vừa nghe đến chữ ‘bánh ngọt’, tên cướp hung tợn liếc nhìn An Hảo, quát tháo:

- “Ông nội mày! Dám dùng ám khí đánh lén ông!”

Bánh ngọt… Ám khí…

Vị cảnh sát trẻ lấy tay vỗ mạnh vào sau ót tên cướp, quát lớn: “Câm miệng! Cướp cửa hàng bánh ngọt còn dám lên mặt!”

An Hảo bình tĩnh uống nước, theo Lí Mộc mặt than ra về.

Để làm việc tốt, bánh ngọt được An Hảo dùng làm ‘ám khí’ hạ gục tên cướp lưu manh, cũng không còn kịp mua bánh mới, An Hảo dứt khoát trở về mua hai cái bánh ngọt nhỏ. Trong lúc Lí Mộc phải đi ra ngoài một chuyến, không biết là vì chuyện gì. Sau khi trở về, liền hỏi An Hảo: “Đi ăn cơm ở đâu?”

An Hảo hả hê nói: “Hôm nay chúng ta không ăn ở bên ngoài, em sẽ tự xuống bếp nấu cơm!”

Lí Mộc ngạc nhiên nhìn cô, cô thật sự biết nấu cơm….???

Sau khi Phương Nam Nhân kết hôn, An Hảo liền đổi phòng trọ, dời đến một khu chung cư dành cho nhân viên gần công ty của cô. Nơi đây mặc dù không lớn, nhưng ‘Ma tước tuy nhỏ, nội tạng câu toàn’

An Hảo để Lí Mộc ngồi trong phòng khách tự nhiên xem ti vi, nghịch máy tính, còn cô thì chạy đi chạy lại trong phòng bếp, liên tục dặn dò hắn không nên vào đấy, bên trong chỉ toàn khói dầu, còn đem cửa phòng bếp khoá chặt lại.

Lúc này trong phòng bếp, Phương Nam Nhân nhỏ giọng hỏi: “Tới rồi? Khi nào thì bắt đầu được đây?”

An Hảo ôm chặt lấy Phương Nam Nhân vào lòng như ôm một con gấu bông: “Phương Nam à, nửa đời sau của chị có hạnh phúc hay không, là dựa vào cưng hết đấy!”

- “Ngừng… Nửa đời sau của cậu đã qua rồi! Đầu thai cũng chưa có ai nhanh như vậy!”

- “Vậy thì còn biện pháp nào nữa, cuối cùng tớ cũng tìm được người chồng ưng ý nhưng hắn lại đối với tớ chẳng khác nào người qua đường Giáp Ất Bính đâu chứ!”

- “Giảng viên Triết học đã nói với chúng ta, nếu làm chuyện gì mãi cũng không thành công, thì nên xem lại vấn đề ở chỗ chính bản thân mình…”

An Hảo tiện tay cầm lên một trái táo cắn một cái, dáng vẻ cực kỳ vô tội: “Vấn đề ở chỗ tớ? Tớ không có vấn đề gì, tớ là nữ chính, là trung tâm của thế giới, làm sao lại có thể có vấn đề chứ?”

- “… Cái tính công chúa đúng là một loại bệnh, phải trị!”

An Hảo phủi phủi tay, nháy mắt mấy cái: “Vậy sao? Rõ ràng trời sinh tớ vốn là công chúa mà….”

- “…An công chúa, cậu thắng…”

Hơn nửa tiếng sau, bốn món mặn một món canh được giải quyết xong. Phương Nam Nhân thừa dịp An Hảo lôi Lí Mộc ra ban công ăn tối, nhanh như mèo rón rén kéo cửa lui ra ngoài.

Căn phòng An Hảo thuê có thiết kế đặc biệt. Tổng diện tích hơn 70m2, có một ban công, đối diện với hồ bơi trong chung cư, phong cảnh rất đẹp. Trên ban công, An Hảo có nuôi mấy giò hoa lan, làm thành một tấm rèm hoa che bớt ánh nắng mặt trời, rồi đặt một cái bàn ăn và hai cái ghế.

Lí Mộc đối diện với ánh mắt tập trung và mong đợi của An Hảo mà gắp một miếng thức ăn, rồi sau đó gật đầu: “Rất tốt.”

An Hảo cưới đến đoan trang: “Cảm ơn, em cũng không biết làm món gì, anh đừng chê bai là được rồi.”

Cơm nước no nê, An Hảo lấy hai cái bông lan nhỏ ra, cắm lên mấy cây nến, nhắm mắt lại cầu nguyện. Mở đôi mắt vô hạn dịu dàng nhìn Lí Mộc, hỏi: “Anh không muốn biết em cầu nguyện điều gì sao?”

- “Điều gì?”

- “Ghét, không nên hỏi, nói ra sẽ không linh nghiệm nữa!”

- “…”

- “Tại sao anh không hỏi?”

- “Không phải là không thể nói sao?”

- “…”

… Anh không biết con gái đều là ăn ở hai lòng sao?! Nói rằng không cho anh hỏi, chính là ngầm muốn anh mau nhanh nhanh hỏi đi đấy! An Hảo nâng trán, quả nhiên suy nghĩ của gỗ mục không giống như người thường!

Lí Mộc từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ, do dự nói: “Sinh nhật cô, tôi cũng không biết tặng cái gì, mới vừa mua, cô đừng ghét bỏ.”

An Hảo vừa nhìn thấy cái hộp nhỏ nhỏ ấy, nhất thời hô hấp dồn dập.

Tay run run mở chiếc hộp ra – Quả nhiên càng hy vọng thì sẽ càng thất vọng, một căn bệnh chung của con gái: nghĩ quá nhiều!

Bên trong cái hộp nhỏ vuông vuông thẳng thẳng kia, không phải thứ đồ hiển nhiên mà cô đang nghĩ tới, mà là một miếng Phật ngọc nhỏ.

An Hảo an ủi bản thân, hắn thế mà tự mình tặng đồ trang sức thế này cho cô, có được phần tâm ý này, cũng đáng! Vì vậy cô vươn tay cầm miếng Phật ngọc lên, nước mắt lả chả nói: “Cảm ơn! Em rất thích! Em nhất định sẽ đeo nó mỗi ngày!”

Lí Mộc gật đầu: “Cô thích là tốt rồi!”

An Hảo yêu thích nhìn miếng Phật ngọc trên tay, đột nhiên phát hiện ra đã từng xem qua một quyển tiểu thuyết ngôn tình với tình tiết lãng mạn vô cùng lộng lẫy rồi lại nhìn đến cảnh tượng máu chó này của mình, ngay lập tức cô quyết định phải đổi thành ‘người thật cảnh thật’. Vì vậy tay cầm mặt Phật ngọc, liếc mắt đưa tình với Lí Mộc: “Có nhiều người đã ước nguyện với Phật tổ, nên người hẳn phải biết rất nhiều chuyện? Vậy anh đoán xem, người hẳn là biết em thích anh chứ?” Vừa nói xong, ngay cả chính bản thân mình cũng thấy buồn nôn khiến cô không tự chủ mà rùng mình.

Nhưng người đối diện giống như đã được huấn luyện cho những tình huống thế này, đôi mắt đen tĩnh lặng như nước, bình tĩnh mà mở miệng: “Chúng tôi theo chủ nghĩa duy vật của Karl Mark, Phật tổ - căn bản chính là không tồn tại.”



Chuyện tốt đẹp nhất trên thế giới này chính là, một người con gái dùng hết tâm tư cõi lòng, nói ra lời tỏ tình lãng mạn nhất với người con trai mình yêu thích. Chuyện tàn khốc nhất trên thế giới này chính là, người tỏ tình – nữ chính An Hảo, người ‘bị’ tỏ tình – nam chính Lí Mộc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.