Góa phụ đen

Chương 6: Chương 6




Hàn Nguyệt cố gắng chạy nhanh nhất như có thể bỏ lại sau lưng tất cả sợ hãi, đau đớn, mất mát tất cả những gì mà một người chưa tròn 23 như cô không đáng phải trải qua. Nhưng thực tế đâu cho con người ta cơ hội để trốn chạy, sự khát máu hung hãn trong người cô đâu thể dễ dàng dập tắt, còn những khả năng đột biến khác người nữa. Tất cả như đánh thẳng vào lòng cô, lôi cô về cái thực tại khắc nghiệt này: xung quanh cô giờ đây là cả một bóng đêm bao trùm, ánh trăng âm u lạnh lẽo, tiếng côn trùng rả rich, đầu thu mà không khí oi nồng như đè nén tất cả khiến Hàn Nguyệt chỉ muốn ngã quỵ, buông bỏ mọi thứ.

Tiếng rú, tiếng thét sau lưng như chuông gọi hồn khiến cô dựng tóc gáy, Hàn Nguyệt lại tiếp tục chạy, chạy để thoát khỏi nơi này, chạy để sống.

Chạy không ngừng nghỉ suốt cả một đêm, tờ mờ sáng, Hàn Nguyệt dựa vào thân cây thở hổn hển, cô không nghĩ thể lực của mình lại tốt đến thế, hiện tại cô đã ra khỏi vùng ngoại ô chạy thêm một đoạn nữa hình như có một cửa hàng tạp hóa nhỏ thì phải, cô sắp thoát được rồi. Vừa thở cô vừa lấy nước từ ba lô ra uống rồi ăn thêm một thanh chocolate để lấy lại sức. Lại lấy ra USB mà Trịnh Khải đưa cho cô ra mân mê rồi lại đắm chìm trong suy tư: Chắc chắn bây giờ LX đang cử lũ chó săn đi xới tung từng tấc đất nhà cô lên để tìm tất cả những tài liệu còn sót lại, Chu Bá Anh biết về kháng nguyên BA-Virus thì có lẽ LX cũng đã biết, chỉ đáng tiếc đó mới chỉ là ý tưởng ban đầu chứ thực ra ba mẹ cô đã nghiên cứu được hơn nửa chặng đường rồi và cô sẽ cố gắng hoàn thiện nó.

Hàn Nguyệt lại cau mày: Đáng lo hơn nữa là cơ sở nghiên cứu kia của LX cũng không nhốt được những con quái thú kia quá lâu nếu cô không nhanh thì ngày tận thế cách con người không xa nữa đâu, phải suy nghĩ kĩ lưỡng vạch ra một kế hoạch hoàn hảo để ngăn chặn những điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra. Trước hết phải lấy được tất cả tài liệu ba mẹ để lại sau đó công bố với giới khoa học và các chính trị gia về tình hình thực tế đang diễn ra.

Nhưng ai mà biết trong đó sẽ không có “cọc ngầm” của LX và ngài bộ trưởng chứ, quan trọng hơn là Hàn Nguyệt không hề biết là vị bộ trưởng nào trong 19 vị bộ trưởng, nhân vật chủ chốt này luôn được nhắc đến nhưng không biết đích danh ai nên có lẽ cô sẽ không ngu ngốc mà mạo hiểm, Hàn Hạo đang bị giữ làm con tin không hành xử chu toàn sẽ khiến nó gặp nguy hiểm. Còn phe đối lập thì trong giai đoạn tranh cử này ai mà chẳng đối đầu nhau địch ta khó mà phân biệt, mọi manh mối đều mù mờ đứt đoạn, hừ chính phủ đến cùng cũng chỉ là những kẻ đầu sỏ giật dây trong cả một vở kịch đẫm máu. Vậy cô sẽ vừa thả mồi câu với bên chính phủ và vừa tạo chỗ đứng cho chính mình.

Việc bị Chu Bá Anh phản bội giết hại ba mẹ cô tạo nên một vết rạn về tâm lí khiến Hàn Nguyệt dần không thể tin tưởng bất kì ai, chỉ khỉ mình tự cường đại thì mới có thể bảo vệ chính mình, bảo vệ những người mình yêu thương, bảo vệ những ai xứng đáng được bảo vệ. Hàn Nguyệt tự nhủ với chính mình như vậy và cô chắc chắn sẽ làm được dù có bao khó khăn trắc trở.

Một làn gió thổi qua làm Hàn Nguyệt không tự chủ được mà rùng mình khiến cho USB đang cầm như muốn rơi xuống đất. Nhưng kì là lạ nó không hề rơi dù bàn tay cô đã buông thõng, lật bàn tay lên cô thấy có những sợi tơ mảnh từ năm đầu ngón tay đang quấn chặt lấy USB như bao lấy một bọc trứng vậy. Hàn Nguyệt nhớ lại lờ Chu Bá Anh nói với những tên lạ mặt kia là tơ nhện đột biến không thấm nước chịu được lửa và chống đạn, là những sợi tơ này ư? Vậy thì nó chẳng khác nào kim bài miến tử cả tốt cho cô nhưng hại cho bao người, cô có nghĩa là những con MS kia cũng có, liệu con người sẽ chống trọi thế nào với cả một đàn MS hung hăng khát máu, cô không muốn nghĩ và cũng không dám nghĩ.

Hàn Nguyệt nhìn mười đầu ngón tay của mình thật kĩ thì thấy ở mỗi đầu ngón tay đều có một cái lỗ nhỏ như núm tuyến tơ của nhện nhưng nhỏ hơn và khó thấy hơn nếu không nhìn kĩ thì gần như không thể phát hiện ra. Thật sự cô không biết cảm xuc xủa mình lúc này là gì nữa nên vui hay nên buồn, thấy tội lỗi trước nghiên cứu của chính cha mẹ mình. Nếu ở trên phương diện khoa học thì thật đáng khâm phục nhưng xét về sự an toàn của nhân loại thì đây là một quả bom nguyên tử thổi bay mọi sự sống.

Trời bắt đầu sáng dần, vì mọi cơ quan đều trở nên nhạy bén nên cô có thể cảm nhận được không khí trong lành thanh mát và chuyển động của vạn vật bắt đầu một ngày mới, vươn vai khởi động cơ thể Hàn Nguyệt dùng tơ bọc USB lại làm thành một cái vòng đeo ở cổ để tránh mất, kiểm tra mọi thứ ổn thỏa cô lại tiếp tục chạy để nhanh đến trung tâm thành phố thực hiện kế hoạch của mình.

8 giờ.

Khí hậu biến đổi khiến cái nắng lúc tám giờ trở nên gay gắt hơn, trời càng nắng càng dễ mất sức, Hàn Nguyệt cũng không ngoại lệ, mồ hôi ở hai bên thái dương túa ra như tắm, những giọt mồ hôi chảy cả vào khóe mắt khiến cho mắt cô rát lên. Hàn Nguyệt dốc nốt những giọt nước cuối cùng vào cái miệng khô khốc của mình, cô cố gắng đi thật nhanh vì sắp đến cửa hàng tạp hóa rồi.

Trời không phụ lòng người, của hàng tạp hóa dần hiện ra trước mắt, đây là chỗ nghỉ chân trước khi vào thành phố nên có thể cô sẽ xin đi nhờ xe của ai đó được hơn nữa đây là cửa hàng tự phục vụ nên không cần quá lo lắng trước diện mạo như một kẻ tâm thần trốn trại như cô: mặc quần áo của bệnh nhân, cả người lấm lem còn có vết máu chưa khô, cả người nhếch nhác.

Mở cửa bước vào, cô giật mình, cửa hàng tạp hóa tuy nhỏ nhưng vô cùng tiện lợi, số lượng mỗi mặt hàng không nhiều nhưng phong phú về chủng loại. Hàn Nguyệt dùng tơ bịt kín camera rồi cẩn thận kiểm tra cả cửa hàng xem có ai khác không mới bắt đầu “công việc ăn uống” của mình. Cô uống liền mấy chai nước rồi ăn mấy cái bánh mì. Vì tơ nhện chủ yếu tạo thành protein nên Hàn Nguyệt lấy hết tất cả những đồ ăn giàu đạm theo: sữa, đồ ăn có hạnh nhân, phô mai cả mấy loại rau củ sấy chứa protein,…Lấy đầy ba lô thêm cả một bao nhỏ nữa Hàn Nguyệt thực sự hận ông trời sao không cho cô mấy cái không gian gì đó như mấy nữ chính nữ phụ trong tiểu thuyết mạt thế ấy, giờ đồ quá nhiều mà không biết để đâu cho hợp lí.

Đang cố nhồi nhét vào bụng để giảm diện tích chứa đồ, Hàn Nguyệt mới nhớ ra mình chưa thay đồ, không thể ăn mặc kiểu này vào trung tâm thành phố được. Cô đứng dậy chọn vài bộ quần áo thể thao co dãn tốt đi thay, sau khi rửa đi những vết bẩn trên người thì Hàn Nguyệt nghĩ ra một ý tưởng: cô dùng tơ tạo thành một bộ quần áo lót mỏng bên trong vô cùng nhẹ mà lại có thể bảo vệ cơ thể khỏi nguy hiểm, quá tốt. Cô còn tìm thêm vài con dao rọc giấy nhét vào trong đôi ủng da vừa thay để dùng khi cần.

Xong xuôi mọi thứ, chuẩn bị rời đi thì cô nghe thấy tiếng động cơ xe và tiếng bước chân của ba người đang tiến lại gần đây, nghe âm thanh bước chân và giọng nói thì đây là ba người đàn ông. Khoan…khoan đã…bọn họ là…

[/size]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.