Gọi Một Tiếng Chồng Thì Chết Sao?

Chương 3: Chương 3: Chương 2




Nam Vỹ Thần chạy về nhà, trong lòng thầm nghĩ, thằng khốn đó phát dại cái gì thế?

Cô đưa tay sờ sờ mái tóc màu sám nâu, trên vành tai đính một cái khuyên bạc sáng lấp lánh, cô thoải mái dang hai tay ra, gương mặt trầm tĩnh thanh nhã nhìn đẹp mắt hơn cả con trai, khẽ cong môi, ngửa đầu lên nhìn bầu trời mùa hạ mát mẻ, nơi này như một cánh đồng cổ tích, thật thích.

Cô buông tay lái, chạy ngông nghênh giữa đường.

Trong một chiếc xe, một người đàn ông nhìn lên kính chiếu hậu ở trong xe, nhìn thiếu niên xinh đẹp ở phía sau xe mà thở nhẹ: “Thiếu gia, người có gì bất mãn sao?”

Lam Vấn Độc không buồn quan tâm, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa xe, gió mát thổi loạn tóc hắn, gương mặt sạch sẽ thanh thuần, lại có vài nét âm nhu của con gái, nếu không phải trên người hắn đang mặt đồ con trai, có khi lại gây ảo giác với người nhìn, hắn khẽ nói: “Có bất mãn, cũng thay đổi được cái gì?”

Mặc Tiêu gõ gõ vô lăng, nhíu mày: “Có lẽ Nam tổng cũng sẽ đến căn biệt thự ở đây?”

“Sao lại hỏi tôi?” Lời nói hắn mang theo sự bất mãn.

Mặc Tiêu khụ một tiếng: “Vâng...”

Trong lòng thầm nghĩ, sắp đến ở nhờ nhà người ta, bớt hống hách lại đi em trai. Hắn tưởng hắn là nhân vật lớn lắm sao?

Còn không phải vì Lam Kính Ngữ muốn chiều người phụ nữ ở bên ngoài cùng đứa con trai của hắn, nên ném hắn đến Nam gia?

Nghe nói lúc nhỏ, thiên kim của Nam gia cùng nhị thiếu gia của Lam gia đã đính ước, đáng lẽ ra nếu phải đến ở, cũng là thiên kim Nam gia.

Còn đại thiếu gia Lam gia và Đại phu nhân đều đã chết do một cuộc tai nạn giao thông.

Có lẽ hắn muốn để người ngoài nhìn vào, hiểu rằng Nam gia cùng Lam gia luôn khắn khích. Nam thị là tập đoàn lớn, Nam Hành lại quá tài ba, Lam Kính Ngữ muốn lợi dụng tới đều này.

Hắn lắc lắc đầu, đi theo Lam Kính Ngữ bao nhiêu năm, giờ thật không biết hắn tại sao lại có thể vì một người phụ nữ làm đến mức này?

Lam Vấn Độc nghiêng đầu nhìn con gấu bông ngồi ở bên cạnh, nó to bằng nữa kích thước thân hình hắn, đã có chút cũ, ánh mắt hắn mang ý cười nhè nhẹ như nhớ đến một quá khứ hạnh phúc nào đó, đưa tay sờ sờ rồi bóp chặt.

Hắn thầm thì: “Sao cũng được”

Mặc Tiêu nhìn về phía trước, căn biệt thự dần hiện ra, to lớn, kiểu cách hiện đại đầy phá cách, không ngờ lại đến sớm như vậy: “Thiếu gia, tới rồi”

Lam Vấn Độc ừ một tiếng, lẳng lặng nhìn một bóng hình đang đứng trước cửa cổng, càng tới gần, hắn càng nhìn rõ người nọ, người nọ khẽ xoay đầu, hắn chỉ cảm thấy, trong lòng liền nhói lên, hắn khó chịu đưa tay đở ngực, chuyện gì đây?

Nam Vỹ Thần nhường đường, dẫn xe đạp lùi lại, chỉ nhìn lướt qua rồi nhìn đồng hồ trên tay.

11:00Am.

Lam Vấn Độc mở cửa xe, chậm rãi bước ra, đi đến gần Nam Vỹ Thần, Nam Vỹ Thần nhướng mày nghi hoặc.

Mặc Tiêu đi đến nhẹ khom người lịch sự cười nói: “Cậu là Vỹ Thánh?”

Nam Vỹ Thần lắc lắc đầu, hài hước nói: “Tôi là chị gái nó”

Lam Vấn Độc không thể tin có chút trợn mắt lên, đây là con gái? Hắn không dấu vết quan sát cô, đôi mắt cứ như cái hồ nước sâu thẳm hút hồn người. Mũi cô cao thẳng mềm mại, nhìn chỉ muốn đưa tay sờ thử một cái, xem thử có phải hay không mềm mại như lông tơ của chuột bạch....

Môi cô như quả dâu tây đỏ, mềm mại đỏ âu, mỗi cái mím môi hay cười đều đáng yêu, gương mặt trái xoan thon dài bạch ngọc làm nền càng làm nổi bật cho quả dâu tây đó, mỗi động tác cử chỉ đều điềm tĩnh như một mặt nước không gợn sóng, người như vậy sẽ luôn thu hút ánh nhìn của người khác vào mình một cách dễ dàng.

Đúng là hắn nhìn đẹp mắt hơn cả các bé gái, nhưng so với một kẻ chẳng ra nam ra nữ này còn kém rất xa, nét đẹp của người này rất đặt biệt, nhưng, đẹp hay xấu thì cũng chẳng liên quan hắn.

Sau khi nói chuyện một hồi thì Nam Vỹ Thần biết họ là ai, họ là người của Lam W thị, cũng chính là tập đoàn đang ngang bằng thế lực với Nam thị. Mà Nam gia là gia tộc có thế lực mạnh mẽ đứng đầu thành phố T, cũng là một tập đoàn có máu mặt rất lớn, trải rộng khắp châu Á. Lam gia cũng không kém cạnh, gia tộc này đầu tư vào rất nhiều cho cho các thế lực ngầm.

Cô vân đạm phong khinh đi đến gần Lam Vấn Độc, bất nhã đánh giá hắn, rồi mỉm cười, nụ cười không chạm đến đáy mắt: “Chào”

Hắn thấp hơn cô tận 10cm, cô mím môi, có chút yêu dị, cảm thấy bé trai shota ở phía trước này nhìn đáng yêu quá.

Lam Vấn Độc cười: “Chào cậu”

Cánh cửa mở ra, Nam Hành - người đàng ông hoàng kim, vững vàng cất bước ra, vừa thấy Vỹ Thần liền vui mừng nói: “Ba đã đợi con rất lâu” Đưa tay dịu dàng xoa cái đầu nóng ran vì phơi nắng của cô, ánh mắt trách móc chứa đựng đầy cưng sủng.

Vỹ Thần cười cười, nhìn về phía Mặc Tiêu: “Họ tìm ba” Cô từ nhỏ đã quen sống tự lập, cũng không thích làm nũng với ba mẹ, nhớ hay không nhớ chỉ đơn giản cười cười như vậy.

Ngồi trong phòng khách, Mặc Tiêu sau khi nói rõ sự tình, sẽ gửi Lam Vấn Độc ở lại, tài khoản sẽ luôn gửi tiền đầy đủ, mong Nam Hành sẽ chăm sóc cho hắn, Nam Hành gật đầu nói: “Lam tổng có nói cho tôi nghe rồi, anh ta cần gì phải câu nệ đến như vậy, còn nữa, Lam thị sẽ chuyển hết qua Canada thật sao?”

Mặc Tiêu nhanh chóng gật đầu: “Thiếu gia lại không chịu đi cùng, nên Lam tổng bắt đắt dĩ mới...”

Nam Hành làm sao không biết ý đồ của Lam Kính Ngữ? Hắn muốn nhắc lại chuyện năm xưa hai nhà từng đính ước. Lúc đó vợ hắn và Thi An nhà hắn chơi thân với nhau như chị em ruột, đã tự quyết định Vỹ Thần sau này lớn lên sẽ gã cho đại thiếu gia Lam gia, còn Lam Vấn Độc lúc đó còn chưa sinh ra, hiện tại lại có thể mặt dày nói với báo chí là hai đứa nhỏ đã có hôn ước từ bé.

Lý Thi An lại thương yêu đứa bé này như vậy, luôn đến thăm nó, nó cũng rất quý mến cô, Nam Hành nhìn thấy Lam Kính Ngữ luôn đối xử lạnh nhạt cùng chán ghét với đứa con này, trong lòng cũng có chút thở dài.

Tùy ý ở trời thôi, hắn cũng không muốn ép con gái của hắn. Tính cách của nó hướng ngoại, chỉ cần hiện tại nó biết đến có loại chuyện như thế này đặt lên người nó, có khi nó gom hết đồ trở về Pháp nữa thì lại mệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.