Nam Vỹ Thần đi từng bước chán nản xuống nhà, đưa tay xoa trán, không trở về thì thôi, cứ trở về rồi đối diện với Nam Vỹ Thánh, đầu lúc nào cũng căng thẳng!
Ánh mắt cô hằn giận dữ, miệng cong cong nhạt nhẽo, chân đay nghiến bật thang, ánh mắt nhìn tới Mộc Trà đang nhón nhón đi tới, Mộc Trà mặt một bộ đồ nữ hầu, màu trắng đen, ren tua rua quấn chặt eo thon, không có cổ áo, lộ ra hết cả một mảng da trắng nỏn, gương mặt đỏ ửng đi tới, ấp úng ấp úng đứng ở dưới lầu cuối thấp người: “Tiểu thư...”
Nam Vỹ Thần phốc một cái, rung rung nói: “Chị-----”
Mộc Trà cuối đầu thấp hơn, ấm ức muốn chết.
Nam Vỹ Thần cười cười: “Em chỉ đùa thôi mà, nếu không thích thì cần gì phải làm theo?”
“Chẳng phải chị đánh bài thua em-----”
“Thôi, thay ra đi” Cô xua xua tay lướt qua Mộc Trà: “Em đói rồi, chị dọn đồ ăn ra đi, còn nữa, tiểu thư nghe sến súa quá, cứ gọi tên em thôi”
Mộc Trà 14 tuổi là em gái của Mộc Chi, Mộc Chi là người giúp việc ở đây, gia đình hai người rất khó khăn, không đủ điều kiện để học tiếp, lúc đó Mộc Chi vừa học vừa làm bán thời gian ở Nam gia, Lý thị thấy thương cảm nên giúp đỡ cho Mộc Chi ăn học cho đến khi đại học, bù lại Mộc Chi sẽ làm gia sư cho hai con mình.
Thân cận hơn một năm với Mộc Chi, Mộc Trà cũng thường được đón lên để thăm chị mình, cho nên cũng có chút thân thiết với cô.
Mộc Trà vội đi chuẩn bị, Nam Vỹ Thần nhìn cô loay hoay xoắn hết cả lên thì bật cười: “Chị căng thẳng cái gì?”
“Không có-----”
“Tay chị đang rung đó”
“Đừng nhìn chị!”
“À?” Nam Vỹ Thần nhướng mày không hiểu mô tê gì, sao chị ta lại xấu hổ như vậy?
Mộc Trà ấp úng nói: “Thiếu gia... Từ sáng giờ vẫn không ăn gì cả”
“Kệ nó” Cô dựa lưng vào ghế, đầu xoay lên nhìn lầu thang trống rỗng, không ăn thì chết đói đi.
“Nhưng mà----”
“Em nói, mặt kệ nó!” Nam Vỹ Thần không kiêng nhẫn nhắc lại.
Mộc Trà cuối đầu: “Chị-----”
“Em xin lỗi” Nam Vỹ Thần sờ sờ mũi, bản thân có chút cáu nên không khống chế được âm lượng.
Nam Vỹ Thần đẩy ghế ra, đi đến nhìn Mộc Trà, cô thốt lên: “Chị quan tâm nó làm gì? Nói nó không nghe thì thôi đi”
Mộc Trà đỏ mặt cuối đầu không dám nhìn Nam Vỹ Thần: “Nhưng, nhưng”
Mộc Trà kéo kéo áo Nam Vỹ Thần: “Em đem lên cho cậu ấy đi-----”
Nam Vỹ Thần nhìn ngón tay cô, Mộc Trà như bị điện giật vội buông ra, loay hoay gắp thức ăn.
Nam Vỹ Thần không trả lời, đi đến lấy 2 cái chén sứ và đũa ra: “Chị vẫn chưa ăn có phải không?”
Mộc Trà nhỏ giọng: “Chị muốn đợi em về...”
“Đợi làm gì? Một thằng đã làm em đủ điên, giờ còn thêm chị?” Nam Vỹ Thần nhìn cô lẳng lặng nói: “Em đã nói bao nhiêu lần rồi? Lúc ở nhà ăn cơm thì ăn đi. Hơn một tháng nay chị cứ như vậy, muốn đi nhập viện sớm?”
Mộc Trà mỉm cười lắc lắc đầu: “Chị nghĩ, em ăn một mình sẽ không ngon----”
“Liên quan!” Nam Vỹ Thần đỏ mặt quay đi, cứng đờ đi đến bàn ngồi ăn.
Mộc Trà nhẹ nhàng đem từng món ăn lên, cô tự nhiên ngồi xuống cạnh Nam Vỹ Thần.
Mộc Trà mím môi nhìn chằm chằm Nam Vỹ Thần.
Thấy Nam Vỹ Thần xoay đầu nghi hoặc nhìn mình, Mộc Trà trợn mắt lắp bắp: “Không, không, không có gì----”
Nam Vỹ Thần không nói gì, vẫn không biểu cảm nhìn Mộc Trà, một lúc lâu sau mới chầm chậm mở miệng: “Chị, nhìn em thì sẽ no sao?”
“Ăn...”
“Chị nấu?” Vỹ Thần cầm đũa gắp một miếng sủi cảo, thổi thổi rồi ăn vào, mỉm cười nhìn cô.
Mộc Trà rất muốn hét lên: Đừng thả thính con dân nữa!!!!!
Nam Vỹ Thần rung giọng cười: “Đỏ mặt cái gì?”
Mộc Trà xoay đầu đi cuối đầu ăn: “Không quan tâm đến em nữa!”
Lam Vấn Độc đứng ở trên cầu thang nhìn xuống, chân đi xuống: “Vỹ Thần”
Nam Vỹ Thần ngước đầu nhìn hắn: “Lại đây”
Lam Vấn Độc cảm thấy chân nặng ngàn cân, nhích từng bước đến kéo ghế ra ngồi bên trái cô.
Mộc Trà vội đi lấy chén đũa, Nam Vỹ Thần chỉ tay lên một bàn ăn đầy đủ mĩ vị, mùi thơm lây lan khắp bàn ăn: “Mày đói không?”
Lam Vấn Độc không biểu cảm gì nhìn cô: “Mày - tao?”
Cô hừ cười, lấy chén đũa từ tay Mộc Trà đưa cho hắn, rồi cuối đầu ăn tiếp: “Tao thích gọi như thế”
“Nhưng tôi không quen” giọng nói hắn mang ý cười.
“Tùy mày thôi” Chỉ chỉ thức ăn trên bàn: “Đói không?”
Hắn gật đầu, ngồi cạnh cô, yên lặng gắp thức ăn.
“Sao mày biết tên tao?”
“Dì nói”
“Mày tên Độc?”
“Vấn Độc”
Nam Vỹ Thần xoay đầu nhìn hắn cười, ánh mắt cong cong như hình bán nguyệt, nhẹ nhàng phun ra từng chữ: “Tên đẹp, người cũng đẹp”
Mộc Trà xám xịt ngồi ăn, trong lòng thầm nghĩ, lại nữa rồi.
Lam Vấn Độc đơ ra, rồi nhẹ nhàng nói: “Sau này tôi sẽ ở đây, mong cậu chiếu cố”
Nam Vỹ Thần lạnh lùng buông ra một câu: “Phiền phức”
Lam Vấn Độc tay nắm chặt: “Cậu----”
Cái tên trước mặt này không hề bình thường! Đang tốt đẹp liền trở mặt là trở mặt!
“Im lặng rồi ăn đi” Nam Vỹ Thần đập mạnh đôi đũa xuống bàn ăn, khó chịu nhìn Lam Vấn Độc: “Mày nghĩ tao ưa mày sao?”
Mộc Trà sợ trắng mặt đứng bật dậy: “Tiểu, tiểu thư...”
“Gọi tên!” Nam Vỹ Thần vẫn ngồi ăn.
“...Vỹ Thần” Mộc Trà đứng ngồi không yên, tự nhiên đang yên đang lành tự dưng lại phát điên là thế nào!?
Mắt hắn đỏ lên, từ trước tới giờ cho dù ba hắn không thích hắn cũng chưa có ai nói chuyện kiểu này với hắn! Lam Vấn Độc đứng bật dậy, ba hắn không ưa hắn tới nổi gửi hắn đến cái nơi quái quỷ gì chứ!?
Nam Vỹ Thần cong môi: “Mày trừng cái gì?”
Lý Thi An đi đến giận dữ nói: “Con lại bị cái gì!?”
Nam Vỹ Thần cứng ngắc nói: “Con chỉ đùa với... Với cậu ấy”
“Đùa? Rõ như ban ngày còn đùa!”
“Con...”
Lam Vấn Độc cuối đầu nhỏ nhẹ nói: “Con biết cậu ấy không thích con, con...”
Đôi mắt sáng như ngọc của hắn đỏ lên, nước mắt cứ nương đó chảy xuống hai bên má, như châu như ngọc sáng long lanh. Từ đầu tới cuối vẫn không ngước đầu lên, mũi hắn có chút đỏ.
Nam Vỹ Thần nuốt nuốt nước miếng, khóc rồi?
Cô chỉ muốn đùa hắn một chút thôi mà?
Lý Thi An nghẹn một cục tức từ sáng đến giờ, rốt cuộc không nhịn được nữa, nhìn Nam Vỹ Thần tức tối nói: “Con với cái! Con xin lỗi Vấn Độc ngay!”
Nam Vỹ Thần hít sâu một hơi: “Mày nín ngay cho tao!”
Lam Vấn Độc vẫn cuối đầu, khóe môi giật giật, con nhỏ này!
Lý Thi An hổn hển chỉ tay vào trán cô: “Con có thôi đi hay không hả!”
Nam Vỹ Thần né tránh, tùy ý nói: “Mẹ muốn đánh con?”
Lý Thi An xụi lơ, mắt đỏ cả lên, ôm mặt khóc: “Con với cái! Con với cái! Con rốt cuộc muốn sao đây? Mẹ xin lỗi con có được không!? Con cứ để chuyện đó ở trong lòng mãi như vậy-----”
Lam Vấn Độc ngước gương mặt đầy nước mắt nhìn Nam Vỹ Thần, thấy cô cuối đầu nhìn mẹ cô đang khóc, mắt Nam Vỹ Thần đỏ lên, hắn đờ đẫn hiểu ra một vấn đề.
Nam Vỹ Thần không ghét hắn, Nam Vỹ Thần muốn gây chú ý với mẹ cô, vừa mâu thuẫn muốn mẹ cô tức giận đau khổ vằn vặt một mặt lại không đành lòng.
Rốt cuộc con nhỏ này là loại người gì không biết?
Chuyện đó, là chuyện gì chứ?