“Lâm Dược, Lâm Dược!” Tôn Vân Khở nâng bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng của mình quơ quơ trước mắt Lâm Dược.
“Hả?” Lâm Dược bùng tỉnh hoàn hồn.
“Cô đang nghĩ cái gì vậy?” Tôn Vân Khởi nghi hoặc hỏi.
“Tôi đang nghĩ tên của bức tranh này.” Lâm Dược chỉ vào tranh sơn dầu nói, “AMOUR trong tiếng Anh là tình yêu bất chính.”
“......” Tôn Vân Khởi trợn mắt, anh ta có chút ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Dược đang đen mặt, nghĩ nghĩ hỏi, “Cô quen với chủ buổi triển lãm tranh này sao?”
“Chị ta là bạn gái cũ của bạn trai tôi.” Lâm Dược nói.
“Ồ.” Anh ta có chút xấu hổ.
“Mũ rơm này là bạn trai của tôi đưa cho chị ta.” Lâm Dược tiếp tục oanh tạc.
“À.” Tôn Vân Khởi xấu hổ đến mức không muốn nghe tiếp.
“Mà cái mũ rơm này, là của tôi!” Lâm Dược không nghe được tiếng lòng của anh ta nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hả??” Này, này, quan hệ của mấy người phức tạp thật đấy.
Mà lúc này Ngôn Luật Kỷ đã giúp Hoa Vũ phiên dịch xong, hắn lịch sự bắt tay tạm biệt đối phương. Ngôn Luật Kỷ nhìn xung quanh, nhanh chóng tìm được Lâm Dược khuất sau đám đông. Hắn rời đi lâu như vậy, cô nhóc này chắc sẽ không ghen tị chứ? Nghĩ như vậy, khoé miệng Ngôn Luật Kỷ cong lên một chút, hắn xoay người sải bước đi về hướng Lâm Dược.
Hoa Vũ nhìn về hướng mà Ngôn Luật Kỷ đi đến, hắn là người hiểu cô nhất cũng như cô là người hiểu hắn nhất, hiện tại người đã rời bỏ cô để đi về phía cô gái khác. Về phần cô gái kia, tầm mắt Hoa Vũ dừng trên người Lâm Dược, sau đó, cô đang nhìn thấy cái gì vậy? Món đồ mà cô gái kia đang cầm chính là mũ rơm A Thiệu tặng cho cô! Cô đi theo sau Ngôn Luật Kỷ không chút nghĩ ngợi.
“Gói Thuốc.” Ngôn Luật Kỷ thuận thế ôm lấy vai của Lâm Dược, tầm mắt dừng trên người Tôn Vân Khởi.
“Xin chào, anh chắc là bạn trai của Lâm Dược rồi, tôi là bạn mạng của cô ấy, Tôn Vân Khởi lịch sự vươn tay, anh ta có chút tò mò về người đàn ông lấy đồ của bạn gái hiện tại tặng cho bạn gái cũ này.
“Bạn mạng?” Giọng nói Ngôn Luật Kỷ lộ ra sự ngạc nhiên.
“Ngại quá.” Hoa Vũ đi đến bên cạnh bọn họ, làm gián đoạn cuộc nói chuyện của Ngôn Luật Kỷ và Tôn Vân Khởi, cô giơ tay chỉ vào mũ rơm Lâm Dược đang cầm, gương mặt mang theo sự ẩn nhẫn nói, “Cái mũ rơm này là đồ trưng bày, cô không thể sờ vào nó được.”
Có lẽ mọi phụ nữ trên đời luôn có một loại địch ý đối với sinh vậy mang tên bạn gái cũ, vì vậy bàn tay đang túm lấy mũ rơm của Lâm Dược càng thêm dùng sức, đầu ngón tay cô lạnh lẽo trắng bệch.
Ngôn Luật Kỷ nhìn theo động tác của Hoa Vũ, nhìn thấy mũ rơm trong tay Lâm Dược hắn đầu tiên là sửng sốt, lại nhìn đến sắc mặt của Lâm Dược có chút không đúng, hắn bỗng nhiên có cảm giác không ổn.
“Gói Thuốc, em sao vậy? Có phải không thoải mái hay không?” Ngôn Luật Kỷ hỏi.
Lâm Dược lắc lắc đầu.
“Có phải đói bụng hay không? Chúng ta ra ngoài ăn chút gì đó nhé?” Ngôn Luật Kỷ duỗi tay muốn lấy mũ rơm trong tay Lâm Dược trả lại Hoa Vũ, sau đó mang Lâm Dược rời khỏi nơi này.
Nhưng Ngôn Luật Kỷ không thể lấy mũ rơm được, chỉ thấy tay Lâm Dược níu lấy mũ rơm thật chặt không buông.
Hoa Vũ nhìn mũ rơm có chút biến dạng, trên mặt là sự đau lòng không giấu được, cô nhìn về phía Ngôn Luật Kỷ, nhịn không được lên tiếng cầu xin hắn giúp đỡ, “A Thiệu...”
Ngôn Luật Kỷ nhíu mày, hắn nắm tay Lâm Dược bước sang bên cạnh vài bước, nhỏ giọng hỏi, “Gói Thuốc, em sao vậy? Em thích mũ này sao? Lát nữa anh dẫn em đi mua nhé, còn cái này trả lại Hoa Vũ được không?”
“Không được.” Lâm Dược lạnh lùng ném ra hai chữ.
“Cái gì?” Cả người Ngôn Luật Kỷ cứng đờ.
“Em nói không được.” Lâm Dược lặp lại một lần nữa, ngữ khí lần này so với lần trước còn kiên định hơn nữa, giọng nói cũng cao hơn.
Ngôn Luật Kỷ biết Lâm Dược tức giận, tuy rằng trước giờ cô chưa từng nổi giận với hắn, như Ngôn Luật Kỷ biết, bây giờ Lâm Dược vô cùng tức giận, ánh mắt cô nhìn hắn dường như còn mang theo sự thất vọng.
Rõ ràng vừa rồi còn tốt, sao bây giờ lại biến thành như vậy? Vừa rồi hắn đã làm gì chọc cô không vui sao?
“Lâm tiểu thư, mũ rơm này là của tôi, làm một phần trong tác phẩm của tôi, mời cô trả lại cho tôi.” Hoa Vũ đứng bên cạnh nghe được những lời Lâm Dược nói, liền trực tiếp đi đến.
“Đây là của tôi.” Lâm Dược nhìn Hoa Vũ nói.
“Lâm tiểu thư, mũ rơm này là A Thiệu tặng cho tôi.” Hoa Vũ làm bộ như bản thân rất khó xử nói, “Tôi biết có lẽ là cô đang ghen với tôi, nhưng mà...”
“Hoa Vũ!” Ngôn Luật Kỷ quát nhẹ, hắn nhíu mày, cảm thấy những lười này của cô nói không khác nào lửa cháy còn đổ thêm dầu!
“Được thôi.” Lâm Dược nhét mũ rươm vào tay Ngôn Luật Kỷ, sau đó nhìn hắn nói, “Ngôn Luật Kỷ, bây giờ em nói với anh, cái mũ rơm này là của em, em muốn anh mang nó trả lại cho em.”
“A Thiệu.” Vẻ mặt Hoa Vũ bi thương hô.
Ngôn Luật Kỷ không biết tại sao chuyện này lại biến thành thế này. Cái mũ rơm này rốt cuộc phải đưa cho ai? Theo lý mà nói, cái mũ rơm này hắn đã tặng cho Hoa Vũ từ rất lâu rồi sao có thể lấy lại được, chỉ là, vì sao bây giờ Lâm Dược lại đến tranh cái mũ này với cô ấy? Nếu bản thân hắn đứng trước mặt Lâm Dược đưa cho Hoa Vũ, nhất định cô sẽ bị tổn thương...
Ngôn Luật Kỷ cầm mũ rơm lắc lư không ngừng, rối rắn đến nổi chân mày đều xoắn lại.
“A Thiệu, đây là một phần trong buổi triển lãm tranh của em.....” Hoa Vũ bỗng nhiên bước đến lấy mũ rơm trong tay hắn không chút do dự.
Ngôn Luật Kỷ sửng sốt buông tay.
“Được, được thôi.” Lâm Dược nhìn mũ rơm một lần nữa quay về tay Hoa Vũ bật cười chua xót, hốc mắt cô không hiểu sao bỗng nhiên nóng bừng, cô xoay người xách váy chạy ra khỏi buổi triển lãm.
“Lâm Dược.” Ngôn Luật Kỷ không thèm nghĩ ngợi lập tức đuổi theo cô.
Hoa Vũ cầm mũ rơm trong tay, nhìn vè hướng hai người họ rời khỏi, trong lòng không có chút gì gọi là niềm vui thắng lợi cả. Cô cười tự giễu, đem mũ rơm treo lên bên cạnh bức tranh sơn dầu một lần nữa.
Hoa Vũ nhìn bức tranh trước mắt, đây là bức tranh cô dùng hai năm toàn tâm toàn ý vẽ. Trước kia cứ nghĩ A Thiệu không thể nào hiểu được tranh do cô vẽ, nhưng mà sau khi rời khỏi hắn, cô chỉ có thể vẽ về mỗi cái mũ rơm hắn từng tặng cô mà thôi...
“Bức tranh này thật đẹp.” Tôn Vân Khởi đứng ở bên cạnh xem kịch hơn nửa ngày bỗng nhiên lên tiếng.
“Cảm ơn.” Hoa Vũ miễn cưỡng cười.
“Nhìn nó làm tôi chợt hiểu được một điều.”
“Hiểu được cái gì?” Phát hiện ra có người hiểu được tranh mình vẽ, Hoa Vũ vô cùng vui vẻ.
“Có một loại tình yêu gọi là bất chính.” Tôn Vân Khởi cười thản nhiên.
Nụ cười của Hoa Vũ trong nháy mắt cứng đờ.
Ngôn Luật Kỷ đuổi theo Lâm Dược ra khỏi phòng tranh, Lâm Dược đang mang giày cao gót nên chạy không nhanh, cô nhanh chóng bị hắn đuổi kịp. Ngôn Luật Kỷ túm chặt lấy Lâm Dược, lớn tiếng nói, “Rốt cuộc em làm sao vậy??”
“Em muốn anh trả cái mũ đó cho em!” Lâm Dược lớn tiếng đáp.
Lại là mũ rơm, cuối cùng cái mũ rơm đó có quen hệ gì với cô? Ngôn Luật Kỷ có chút bực dọc quát, “Vừa rồi ở đó có người ngoài nên tôi không tiện hỏi em, vì cái gì em lại tranh cái mũ rơm đó với Hoa Vũ?”
“Đó là đồ của em, tại sao em lại không thể lấy lại?”
“Đó là của Hoa Vũ. Tuy là đồ là do tôi tặng cho cô ấy, nhưng tôi đã đưa thì làm sao có thể lấy lại được? Hơn nữa tôi tặng cho cô ấy trước khi quen em, thì làm sao nó làm của em được chứ?” Ngôn Luật Kỷ muốn nói cho Lâm Dược hiểu.
“Em bảo anh tặng cho chị ta sao? Em cho phép anh tặng cho chị ta sao?” Lâm Dược vô cùng kích động quát lên, nước mắt tích tụ nơi đáy mắt cuối cùng cũng như giọt nước tràn ly, từng giọt từng giọt rơi xuống từ khoé mắt.
“Em...” Ngôn Luật Kỷ thấy nước mắt Lâm Dược bỗng nhiên rơi xuống, hắn hoảng loạn nói, “Em đừng khóc...”
“Em không có khóc.” Lâm Dược nức nở, liều mạng ngăn nước mắt lại.
“Được, được, em không khóc, chúng ta không cãi nhau nữa, tôi đưa em về nhà nhé?” Ngôn Luật Kỷ duỗi tay muốn nắm lấy tay Lâm Dược, nhưng lại bị cô tránh đi.
“Ngôn Luật Kỷ.” Hốc mắt Lâm Dược đỏ hồng, cô quật cường nhìn hắn, hỏi hắn điều mà cô muốn hỏi từ lâu nhưng vẫn không có can đảm, “Có phải trước nay anh chưa từng thích em hay không?”
“Lâm Dược, tôi nghĩ có lẽ em cần bình tĩnh một chút. Chờ em bình tĩnh lại chúng ta sẽ nói chuyện.” Ngôn Luật Kỷ cảm thấy một loạt sự thay đổi của Lâm Dược làm hắn vô cùng khó hiểu, hắn muốn Lâm Dược bình tĩnh lại để cùng hắn nói chuyện.
“Anh trả lời đi.” Lâm Dược quật cường muốn biết đáp án.
“Rốt cuộc em làm sao vậy???” Ngôn Luật Kỷ cảm thấy bản thân sắp điên rồi, cũng chỉ là đến xem một buổi triển lãm tranh thôi mà, lúc vào cửa còn tốt, vì sao bây giờ lại biến thành như vậy? “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao em nhất định phải lấy cái mũ rơm đó? Là bởi vì tôi đã tặng nó cho Hoa Vũ? Trước khi quen em thì tôi và cô ấy đã quen nhau từ lâu rồi, tôi tặng cho cô ấy rất nhiều thứ, không riêng gì mũ rơm, chẳng lẽ tôi phải đến lấy lại tất cả sao?”
“Những thứ khác em mặc kệ, mũ rơm là của em.” Lâm Dược biết bộ dáng hiện tại của mình nhất định là vô cùng vô lý, cô biết có lẽ Ngôn Luật Kỷ không nhớ đến việc cô cho hắn mượn mũ rơm, cô thậm chí không muốn nhắc đến chuyện này với hắn, cô thừa nhận bản thân đang thương tâm, khổ sở, cô muốn tìm một lý do để bộc phát.
Em chưa từng thấy bộ dáng khi yêu của anh, cho nên em luôn tự lừa mình dối người là anh thích em, em cũng chẳng sợ anh thích em không bằng em thích anh, nhưng ít nhất em nghĩ anh cũng thích em, cho đến khi em nhớ lại ánh mắt anh lúc nhìn người đó, em mới hiểu, đoạn tình cảm này có lẽ chỉ có mỗi mình em bắt đầu sau đó níu lấy. Vốn dĩ anh chưa từng thích em, dù chỉ một chút.
“Lâm Dược.” Ngôn Luật Kỷ muốn làm cô bình tĩnh lại.
“Ngôn Luật Kỷ.” Lâm Dược nói, “Anh có biết vì sao em vẫn luôn theo đuổi anh không?”
Ngôn Luật Kỷ nhìn cô.
“Bởi vì em hy vọng anh cũng thích em!” Không phải vì em thích anh, là vì em hy vọng anh cũng thích em. Bởi vì em đã cố gắng nỗ lực, đoạn tình cảm này, nếu chỉ có một mình em bước đi, thì em có chút đi không đặng.
“Tôi thích em.” Ngôn Luật Kỷ trả lời.
“Em không tin.” Lâm Dược nhìn vào mắt Ngôn Luật Kỷ, nơi đó có hoang mang mờ mịt cùng nôn nóng khó hiểu, thậm chí còn có tia không kiên nhẫn, nhưng không có nửa điểm tình yêu! Lâm Dược thất vọng lui về sau hai bước, một lần nữa xoay người chạy đi.
“Lâm Dược.” Ngôn Luật Kỷ muốn đuổi theo.
“Anh đừng có đến đây!” Lâm Dược quay lại ngăn Ngôn Luật Kỷ, sau đó tiếp tục đi đến ven đường bắt xe rời khỏi.
So với cầu mà không được, làm cho người ta đau đớn hơn chính là bạn có được rồi, kết quả tất cả chỉ là giả dối.
Ngôn Luật Kỷ, em chưa từng hối hận khi thích anh, cũng từng nghĩ sẽ có một ngày em vì anh mà thương tâm khổ sở, nhưng khi ngày đó đến em lại thấy vô cùng đau đớn. Lâm Dược nhìn dòng người bị bỏ lại phía sau qua cửa xe, nước mắt không khống chế được rơi xuống.
“CMN, gặp quỷ sao.” Ngôn Luật Kỷ nổi điên đá vào một bồn hoa ven đường, lẽ ra hắn nên sớm biết không nên tham gia buổi triển lãm tranh này!
“Rốt cuộc vì sao lại em tức giận, vì sao lại khóc chứ?” Ngôn Luật Kỷ nhớ đến ánh mắt cuối cùng khi Lâm Dược nhìn hắn, trong lòng tràn ngập bất an.
C.K Lưu Hi