“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Ngôn Luật Kỷ đột nhiên hỏi.
“Chúng ta không về công ty sao?” Lâm Dược nghi hoặc hỏi.
“Dù sao cũng đã trễ giờ làm rồi, quay về làm gì?” Ngôn Luật Kỷ cực kỳ không có trách nhiệm nói.
“Cũng phải.” Lâm Dược cười tủm tỉm, “Mặc kệ như thế nào, dù sao thì hôm nay cũng là ngày bạn trai em cầu hôn em, đi làm thì quả thật có chút lãng phí.”
“Vậy thì, vị hôn thê của anh, kế tiếp em muốn đi đâu?” Ngôn Luật Kỷ thuận thế hỏi.
“Vị hôn thê? Em đồng ý khi nào?” Lâm Dược cười nhạo.
“Hử......” Ngôn Luật Kỷ nói, “Vốn liếng của anh đều đã dùng hết rồi, em đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước nhá.”
“Còn phải xem biểu hiện của anh đã.” Lâm Dược bỗng nhiên duỗi tay chỉ về hướng nhà mình, “Đến nhà em đi.”
Ngôn Luật Kỷ cười cười, lái xe về hướng chung cư của Lâm Dược.
Lâm Dược vừa vào nhà đã lật tung phòng nói muốn tìm một thứ, Ngôn Luật Kỷ nhìn cô lật tung phòng khách đến phòng ngủ lại từ phòng ngủ quay ngược về phòng khách, trong phòng bị cô bày bừa bộn nhưng vẫn không tìm được, nhịn không được hỏi, “Em đang tìm cái gì vậy?”
“Giấy vay nợ.” Lâm Dược bớt chút thời gian trả lời.
“Giấy vay nợ?”
“Giấy vay nợ anh viết cho em.”
“Anh viết?” Ngôn Luật Kỷ sửng sốt, sau đó tò mò hỏi, “Anh đã từng viết giấy vay nợ cho em?”
Lâm Dược biết Ngôn Luật Kỷ không nhớ rõ chuyện giấy vay nợ, cho nên cô cũng không trả lời hắn, chỉ lặng lẽ tiếp tục tìm.
Ngôn Luật Kỷ vô cùng tự tin bản thân chưa từng viết giấy vay nợ cho Lâm Dược, nhưng nhìn Lâm Dược bày bộ dáng tìm không được quyết không từ bỏ, nghĩ nghĩ nói, “Em đừng tìm nữa, anh thiếu em cái gì, em cứ nói cho anh, anh trả lại cho em là được.”
Lâm Dược đang xốc cái hộp giấy liền dừng lại, cô ngồi xổm trên mặt đất từ từ quay đầu nhìn Ngôn Luật Kỷ, “Anh trả cho em?”
“Ừ.” Ngôn Luật Kỷ nghĩ Lâm Dược muốn yêu cầu chuyện gì đó cho nên muốn mượn cái cớ này.
“Anh sẽ không trả.” Lâm Dược nhìn hắn lắc đầu nói.
“Em không nói thì làm sao biết anh sẽ không trả?” Ngôn Luật Kỷ nhíu mày.
Lâm Dược rất muốn nói thật ra cô đã sớm nói ra, chính là mũ rơm trong tay bạn gái củ của anh. Nhưng mà hôm nay và hôm đó không giống nhau, ngày đó vì cô thiếu cảm giác an toàn, lại nhớ về đoạn hồi ức đó, nhìn thấy tình cảm của Ngôn Luật Kỷ đối với bạn gái cũ và tình cảm đối với mình không giống nhau, nên lý trí lập tức bay mất.
Kỳ thật Lâm Dược cũng có chút chán ghét bản thân mấy hôm nay, cô biết, trong mắt Ngôn Luật Kỷ nhất định là bản thân cô đột nhiên nổi giận không lý do. Người đàn ông này có lẽ đến bây giờ cũng không hiểu vì cái gì lại có phản ứng lớn như vậy. Mà khi đó bởi vì cô uỷ khuất nên làm kiêu, ngang bướng, cố ý không nói rõ nguyên nhân với Ngôn Luật Kỷ. Trong lòng cô chỉ nghĩ, đấy là lỗi của hắn, cô đã nói với hắn mũ rơm là của cô, vì sao hắn không nhớ, vì sao hắn lại quên mất? Hoặc là mặc kệ hắn có biết vì sao cô nổi giận hay không, nhưng cô đau lòng, hắn là bạn trai cô không phải nên đến dỗ dành cô hay sao?
“Anh chờ đi, em nhớ là hình như đã cất nó trong mấy cái hộp, chắc sẽ tìm được nhanh thôi.” Lâm Dược cúi đầu tiếp tục lấy mấy cái hộp trong ngăn tủ ra.
Ngôn Luật Kỷ thấy bộ dáng nghiêm túc của Lâm Dược thì bắt đầu hoài nghi bản thân có phải đã thật sự viết giấy vay nợ cho cô dưới tình huống mà hắn không nhớ rõ hay không.
“Nó như thế nào? Anh giúp em tìm.” Ngôn Luật Kỷ ngồi xổm giống Lâm Dược cùng nhau tìm.
“Một tờ giấy note, đại khái lớn thế này, phòng bì..... Phong bì màu gì em không nhớ nữa.” Lâm Dược dùng tay so lớn nhỏ.
Ngôn Luật Kỷ lấy một cái hộp khác, nghiêm túc tìm kiếm đồ bên trong, đặt các loại quà kỉ niệm nho nhỏ đầy màu sắc qua một bên, Ngôn Luật Kỷ hỏi, “Đây đều là vật kỷ niệm hả?”
“Vâng.” Lâm Dược ngẩng đầu nhìn thoáng quá, “Đều là em mua lúc đi du lịch có một số là do người khác tặng.”
Ngôn Luật Kỷ nhìn số lượng khổng lồ của vật kỷ niệm nhịn không được lại hỏi, “Em thích đi du lịch?”
“Thích ạ, mỗi năm ít nhất muốn đi một hai lần.”
“Vậy........” Ngôn Luật Kỷ nhớ đến việc 3-4 năm nay hắn đều bỏ qua kỳ nghỉ đông nói, “Lần sau anh bồi em đi.”
Động tác lục lọi của Lâm Dược dừng lại, cô có chút đắc ý nho nhỏ nói, “Xem ra anh còn biết tự giác.”
“À....” Ngôn Luật Kỷ cười thản nhiên, cúi đầu tiếp tục tìm kiếm đồ bên trong, cuối cùng cũng thấy một cái phong bì màu nâu, Ngôn Luật Kỷ cầm lấy hỏi, “Có phải cái này không?”
Lâm Dược ngẩng đầu nhìn, thấy phong bì quen thuộc trong tay Ngôn Luật Kỷ, cô hưng phấn cầm lấy, “Chính là nó, em nhớ rõ lúc chuyển nhà em có mang nó theo mà.”
“Đây là giấy nợ anh viết cho em?” Ngôn Luật Kỷ chỉ phong bì trong tay Lâm Dược cười hỏi, “Để anh xem, rốt cuộc là anh thiếu em thứ gì?”
“Cho anh xem, cho anh xem đấy.” Lâm Dược mở phong bì ra, không cần tìm lâu, đã tìm được giấy vay nợ năm đó ở Tây Tạng Ngôn Luật Kỷ mượn mũ rơm của cô đã viết.
Lúc ấy Ngôn Luật Kỷ chỉ là sinh viên vừa tốt nghiệp đại học không lâu, nhưng lại vô cùng tuấn tú, đoan chính lễ phép, cả người tràn đầy sức trẻ.
“Ừ, có phải do em tự viết hay không đấy?” Lâm Dược đưa tờ giấy note cho Ngôn Luật Kỷ.
Trong lòng Ngôn Luật Kỷ vẫn không tin mình từng viết giấy nợ đưa cho Lâm Dược, hắn nhận lấy, đôi mắt tuỳ ý lướt qua nội dung và bút ký bên trên.
(Hôm nay mượn mũ rơm của em gái Lâm Dược, nếu có duyên gặp lại, tất trả lại nguyên vật. - Ngôn Luật Kỷ, ngày 16 tháng 8 năm 2012*, ngay tại Hồ Manasarovar**, Tây Tạng.)
(*Truyện này được tác giả viết khá lâu rồi, năm 2017, nên giờ chắc hẳn không phải là gu của mọi người =))))) flop quá trời, flop vậy mà vẫn bị reup.