Đã vài ngày không được nghỉ ngơi tốt, việc đầu tiên Ngôn Luật Kỷ làm khi về đến nhà là ngã đầu ngủ một giấc.
Nhưng mà giấc ngủ của hắn luôn không tốt cho lắm, ngủ chưa đến bốn giờ đồng hồ thì đã tỉnh.
Thói quen ngủ không đủ giấc làm cho hắn mắc bệnh đau đầu, Ngôn Luật Kỷ xoa xoa huyệt thái dương đang âm ỉ đau, hắn thật sự chịu không nổi nữa bèn túm lấy gói dược nhỏ màu đỏ ở bên gối đặt dưới mũi hung hăng hít một hơi.
Gói dược nhỏ này là thuốc phòng muỗi mà Ngôn Luật Kỷ mua từ trên mạng, vốn dĩ chỉ dùng để đuổi muỗi, nhưng mà dùng trong thời gian dài, Ngôn Luật Kỷ phát hiện, ngoại trừ hiệu quả đuổi muỗi gói thuốc nhỏ này dường như còn có cả tác dụng an thần. Nếu đặt nó trên đầu giường, buổi tối hắn có thể ngủ nhiều hơn một chút so với mọi ngày, có đôi khi đầu đau không chịu được, chỉ cần ngửi một chút cũng có thể giảm bớt đau đớn.
Tắt điều hoà, kéo rèm cửa, mở bung cửa sổ, bầu không khí mát mẻ một lần nữa ùa vào trong phòng.
Ngôn Luật Kỷ đi đến nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó nhìn chính mình lôi thôi lếch thếch, râu ria xồm xoàm, lơ đãng nhớ tới những lời đánh giá của Lâm Dược lúc chiều, hoá ra bản thân hắn trong mắt người khác là như thế này sao?
Hỏng bét rồi.
Tắm rửa sạch sẽ, cạo râu xong, sau khi chỉnh đốn bản thân hoàn chỉnh Ngôn Luật Kỷ nhìn người đàn ông trẻ tuổi trong gương, nét mặt có chút hoảng hốt.
“Em vẫn luôn cảm thấy đàn ông để râu mới đẹp trai, nhưng mà lúc anh để râu, thoạt nhìn lại giống kẻ lang thang đầu đường xó chợ quá.”
“Vậy em hi vọng anh để râu hay là không để vậy, hử?”
“Em hi vọng anh mãi mãi ở bên cạnh em....”
Ngôn Luật Kỷ đem khăn lông tuỳ ý ném lên bồn rửa mặt, giống như muốn đem những ký ức mà hắn không tự giác nhớ đến đó quăng thật mạnh ra khỏi đầu, bản thân không phải là người vương vấn tình yêu cũ, cũng không cần nhớ tới những hồi ức nhàm chán vô vị đó nữa.
Thay một bộ đồ thể thao và giày thể dục, xách theo nửa túi thức ăn cho mèo ra khỏi cửa, Ngôn Luật Kỷ đi đến công viên nhỏ cách đó không xa. Công viên này tuy không lớn, nhưng cây cối xanh tươi, rất nhiều mèo hoang trú trong các lùm cây rậm rạp này, vào những lúc rảnh, Ngôn Luật Kỷ thường hay đến đây cho chúng ăn.
Đám mèo hoang này dường như nhận ra Ngôn Luật Kỷ, nhìn thấy hắn bước đến liền sôi nổi chạy ra từ các lùm cây, hướng về người đàn ông này kêu meo meo, nhao nhao đòi ăn.
Ngôn Luât Kỷ cười cười, một bên đổ thức ăn mèo ra, bên bên hỏi “Dạo gần đây anh hơi bận, không thể đến thăm mấy đứa, có người nào khác đến đây cho mấy đứa ăn không?”
Đám mèo hoang chỉ lo cúi đầu ăn, không buồn ngẩn đầu nhìn người đàn ông trước mắt này. Ngôn Luật Kỷ đương nhiên biết bọn chúng sẽ không trả lời hắn, đây chỉ là thói quen nói chuyện với bọn chúng của hắn mà thôi.
Sau khi cho mèo ăn xong, hắn vứt túi thức ăn đã hết vào thùng rác, đeo tai nghe bắt đầu chạy bộ trong công viên.
Mà bạn học Lâm Dược vốn dĩ vào thời gian này sẽ đến công viên chờ nam thần lại đang ngồi trong quán cơm cùng với bạn học Tiểu Minh ra sức phàn nàn.
“Cậu biết không cái người tên Ngôn Luật Kỷ đó, ghét chết đi được.” Lâm Dược một bên nhét đồ ăn đầy mồm, một bên phàn nàn với Tiểu Minh.
“Biết.” Đã nghe lời này tận ba lần rồi, bạn học Tiểu Minh thật sự không còn lời nào để hùa theo Lâm Dược nữa.
“Nếu không phải do nhìn thấy thân thể của hắn không thoải mái, lúc đấy tôi đã giơ chân đạp hắn xuống đất rồi, làm gì đến lượt hắn đẩy tôi.”
“Phải phải phải, là hắn có mắt nhưng không thấy Thái Sơn, không nhìn ra lòng tốt của cậu.” Nhạc Minh Uyên thấy cái ly của Lâm Dược trống không, vô cùng tự nhiên rót cho cô một ly nước.
“Nếu không phải anh họ cậu cản tôi....”
“Anh họ tôi cũng không đúng, làm sao có thể giúp người ngoài như vậy được, tôi về nhà sẽ nói với anh ấy, nói anh ấy làm khó làm dễ người nọ.” Nhạc Minh Uyên chung kẻ địch với cô nói, “Dám khi dễ anh em của tôi, đừng nghĩ được yên ổn.”
“Cậu nói thật không đấy?” Lâm Dược nghi ngờ hỏi.
“Đương nhiên rồi, một lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho anh họ tôi ngay.” Nhạc Minh Uyên vỗ ngực đảm bảo.
“Cậu gọi ngay bây giờ đi.”
“Ặc!” Nhạc Minh Uyên đảo con ngươi, có chút chột dạ nói “Bây giờ thì....”
“Biết ngay là cậu lừa tôi mà.” Lâm Dược thở hổn hển gặm chân cua trên bàn.
“Được được.... Tôi gọi ngay đây.” Nhạc Minh Uyên giả vờ lôi điện thoại ra.
Đinh đinh...
Điện thoại Lâm Dược đột nhiên reo lên.
“Đợi lát nữa đi, tôi nhận điện thoại trước đã.” Lâm Dược móc điện thoại ra, phát hiện số điện thoại lạ tuỳ ý tiếp nhận “Ai vậy ạ?”
“Là thầy. Phương Trung.”
“Giáo....giáo sư Phương?” Lâm Dược hoảng sợ cả người rướn thẳng “Thầy gọi điện thoại cho em có chuyện gì không ạ?”
Nhạc Minh Uyên thấy Lâm Dược vừa tiếp điện thoại cả người bỗng trở nên ngoan ngoãn vô cùng, lập tức tò mò dựng thẳng lỗ tai lên xem xem ai đang gọi cho cô nàng.
“Vâng, vâng, vâng, em biết, thầy yên tâm, đúng, đúng vậy, em cam đoan, được ạ, tạm biệt giáo sư ạ.” Khúm na khúm núm treo máy, Lâm Dược nhịn không được thở ra một hơi.
“Ai vậy, xem cậu khẩn trương chưa kìa.” Nhạc Minh Uyên hiếu kỳ hỏi.
“Giáo sư Phương.”
“Hả? Là người vẫn luôn muốn cậu thi nghiên cứu sinh, sau đó đề cửa cậu vào Lục Viện ấy hả?” Nhạc Minh Uyên hỏi.
“Ừ,“ Lâm Dược nói, “Khéo vô cùng luôn, giáo sư mà anh họ cậu tìm chính là thầy ấy, thầy ấy biết tôi từ chức ở Lục Viện, lại chạy đến công ty của anh họ cậu làm bác sĩ chăm sóc sức khoẻ cho nhân viên, hung hăng mắng tôi một phen.”
“Mắng cậu cái gì?”
“Nói tôi tuổi còn trẻ, thiếu kiên nhẫn, bị xã hội phồn hoa và tiền tài mê hoặc, thầy ấy rất đau lòng.” Lâm Dược nhún vai bất dắc dĩ.
“Phụt....giáo sư già rồi mà vẫn còn đáng yêu quá nhỉ.”
“Nói sang chuyện khác đi, cậu không phải nói sẽ gọi cho anh họ cậu sao?”
“Gọi ngay đây, muốn lừa cậu cũng không được.” Nhạc Minh Uyên cầm điện thoại.
Lâm Dược thấy hắn thật sự muốn gọi đi, cuối cùng vẫn duỗi tay ngăn lại, “Quên đi, tôi muốn nhìn xem cậu là người có nghĩa khí hay không thôi, coi như cậu vượt qua bài test của tôi rồi đấy.”
Nhạc Minh Uyên cười cười, thận thế thu lại điện thoại, nhưng mà khi ăn cơm xong lại đưa Lâm Dược về nhà, hắn vẫn gọi cho anh họ Tiêu Đông của hắn.
==
Quán bar Mè Đen.
Tiêu Đông vừa uống rượu vừa nói chuyện hiếm cùng bạn thì Nhạc Minh Uyên lại gọi điện thoại đến, Tiêu Đông nhận điện thoại cười nói.
“Tiểu Minh hả, người bạn kia của em phỏng vấn thuận lợi lắm yên tâm đi.”
“Được, anh đã biết, anh giúp em chiếu cố cô nàng cho.” Tiêu Đông lắc đầu, cười treo máy.
“Chiếu cố ai đấy?” Hướng Xung tò mò hỏi.
“Bạn của em họ tớ, tới công ty bọn tớ đi làm, tiểu tử này phỏng chừng là thích người ta, gọi cho tớ bảo hỗ trợ chiếu cố cô nàng đấy một chút.” Tiêu Đông giải thích.
“Cậu ta không sợ cậu chiếu cố xong người ta chạy luôn đến chỗ cậu hả?” Hướng Xung trêu chọc nói.
“Lăn ngay, tớ mà là loại người đấy á?” Tiêu Đông cười mắng.
“Cậu là loại đó đấy!” Hướng Xung nói như chém đinh chặt sắt.
“Đi chết đi....” Bản thân hắn cũng không nhịn được mà bật cười.
“Phàm Tử đến kìa!” Hướng Xung nâng cằm chỉ về phía cửa phòng nói.
Tiêu Đông vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi bông loè loẹt, cười lộ hàm răng trắng bóc đi về hướng bọn hắn.
“Cậu mặc cái quỷ gì vậy?” Sau khi ba người cùng nhau bắt tay lại đấm vào vai nhau coi như là chào hỏi, Tiêu Đông không nhịn được mà xỉa xói cách ăn mặc của bạn mình.
“Thời trang du lịch đấy.” Phàm Tử nói, “Tớ mới từ biển Aegean về, vừa xuống máy bay cách đây một tiếng rưỡi, hành lí vẫn còn ở trên xe kia kìa.”
“Sao đến có một mình thế này? Bạn gái đâu?” Tiêu Đông hỏi.
“Cậu còn không hiểu tên này à, khẳng định vừa ra khỏi sân bay đã chia tay con người ta rồi.” Hướng Xung mỉa mai, “Chả biết đây là lần thứ mấy rồi, ra ngoài du lịch liền vơ đại một cô bạn gái, vừa quay về đã đá người ta đi.”
Phàm Tử nhướng mày, hào phóng thừa nhận.
“Cậu là cầm thú đấy hả.” Tiêu Đông cười mắng.
“Hâm mộ tớ thì cứ việc nói thẳng.” Hàm Tử nâng ly rượu, nhìn xung quanh hỏi “Lão Ngôn đâu? Hôm nay không đến sao?”
“Cậu ấy vừa mới hoàn thành một dự án, liên tục tăng ca hơn một tuần nên tớ bảo cậu ấy về nghỉ ngơi trước rồi.” Tiêu Đông nói.
“Vẫn liều mạng làm việc như vậy à?” Phàm Tử bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, buông ly rượu trong tay nói, “Đúng rồi, các cậu đoán xem lần du lịch này tôi gặp được ai?”
“Ai cơ?”
“Hoa Vũ!” Phàm Tử cố ý kéo dài giọng.
Hướng Xung nghe xong mặt tỏ vẻ bừng tỉnh hiểu ra, sắc mặt Tiêu Đông thì có chút thối.
“Nói đến thì, cô nàng so với lúc trước còn đẹp hơn nữa.” Hàm Tử cười nói, “Đúng là nghệ sĩ có khác, giống như pháo hoa nở nộ giữa bầu trời đêm, già đi cũng chậm hơn so với người khác.”
Hàm tử nói xong còn lôi điện thoại ra, mở album ảnh khoe ảnh hai người chụp chung.
“Cậu không có up lên vòng bạn bè chứ hả?” Tiêu Đông hỏi.
“Có chứ.”
“Nhanh xoá hết đi.”
“Tại sao chứ?” Phàm Tử khó hiểu.
“Chắc sợ Lão Ngôn thấy.” Hướng Xung suy đoán.
“Không đến mức này chứ, đã ba năm rồi mà.” Phàm Tử nói “Lão Ngôn không phải là người sẽ đeo bám bạn gái cũ không bỏ qua.”
“Tớ chỉ sợ cô Hoa Vũ này tiếp tục bám lấy cậu ta không tha, cậu cũng biết lúc trước Lão Ngôn thích cô ta nhiều như thế nào mà.”
“Không phải do cậu nghĩ nhiều đó chứ, Hoa Vũ nếu như còn muốn dụ dỗ Lão Ngôn thì lúc trước đã không chia tay Lão Ngôn rồi. Còn nữa, mấy năm nay người ta cũng ở nước ngoài, chưa về nước lần nào.” Phàm Tử nói.
Tiêu Đông thấy bọn hắn không tin liền lấy điện thoại của Phàm Tử, chỉ vào Hoa Vũ đang đội mũ rơm trong ảnh, “Người phụ nữ này mỗi khi up ảnh selfie, mười ảnh thì hết tám ảnh có cái mũ rơm này.”
“Mũ rơm này là Lão Ngôn đưa hả?” Tay già đời trên tình trường Phàm Tử nháy mắt đã hiểu ra.
“Không phải chỉ là một cái mũ rơm thôi sao, có phải One Piece đâu chứ.” Hướng Xung không cho là đúng.
Tiêu Đông bèn giải thích lai lịch của cái mũ rơm này, “Đại khái là khoảng năm sáu năm trước khi chúng ta đi Tây Tạng du lịch, vừa ra khỏi cửa đã bị hướng dẫn viên du lịch nhắc nhở là tia tử ngoại ở Tây Tạng đặc biệt mạnh mẽ, phải phòng bị thật tốt, kết quả là đại nghệ thuật gia* lại nói.”
(*ở đây chỉ Hoa Vũ- bạn gái cũ của Ngôn Luật Kỷ là hoạ sĩ)
Tiêu Đông nhại lại giọng điệu của Hoa Vũ lúc đó, “Tất cả những gì của thiên nhiên đều tốt đẹp hết, kể cả ánh nắng mặt trời cũng tốt đẹp.”
“Sau đó thì ánh nắng mặt trời tốt đẹp đấy đem cô ta phơi thành con khô.”
“Phụt......”
“Ha há....” Phàm Tử cười nói, “Miệng của cậu cũng độc thật đấy.”
“Lúc đấy Lão Ngôn lo lắng vô cùng. Sau đó không lâu, cũng không biết cậu ta tìm cái mũ rơm ở đâu đưa cho cô ta đội.” Tiêu Đông nói tiếp “Từ lúc đó, chỉ cần đi đến nơi có ánh mặt trời, cô ta đều mang theo mũ rơm này, nói đây là lời đáp trả của cô ta đối với tình yêu của Lão Ngôn.”
“Nếu đúng như cậu nói thì....” Phàm Tử nhéo nhéo cằm mình, “Nghệ thuật gia họ Hoa này đẳng cấp cao thâm quá.”
“Dù sao thì Lão Ngôn cũng không còn nhắc đến là được rồi.” Hướng Xung hỏi, “Dạo gần đây Lão Ngôn thế nào? Công ty các cậu có cô gái nào cậu ta thích không?”
“Cậu còn không biết cậu ta hay sao, cậu ta cứ như cái máy điều hoà ở giữa trung tâm ấy.” Tiêu Đông nói, “Trước kia thì gió mát thổi nơi nơi, xung quanh ấm áp như mùa xuân, hiện tại thì, má nó, thổi ra toàn khí lạnh, chu vi trăm dặm không một ngọn cỏ nào sống sót nổi!”
“Nghiêm trọng như vậy á?”
“Cậu ta còn thắp sáng kĩ năng độc miệng lên tầm cao mới nữa cơ.” Tiêu Đông bổ sung.
“Cho nên nói đàn ông a, không thể quá chung tình.” Phàm Tử lắc đầu kết luận.
C.K Lưu Hi