Gọi Tôi Là Chị Được Không

Chương 50: Chương 50: Chương 43: Một số chuyện linh tinh 3




Editor: Táo đỏ phố núi

“Là ai ?”

Đối mặt với sự chất vấn dứt khoát của mẹ, tôi có chút không hiểu, “Mẹ, cái gì mà ai vậy?”

Vũ Thần và Giang Linh đi về cùng tôi cũng nghi ngờ nhìn về phía mẹ tôi.

“Người đàn ông kia, người đàn ông kia là ai vậy?”

“Mẹ, người đàn ông nào?”

“Là bạn trai của con!”

Lời này vừa nói ra, Vũ Thần còn chột dạ trước cả tôi, đang uống nước liền bị ho khan vì sặc.

Mẹ không có tâm tình đi quan tâm Vũ Thần, trên mặt lộ ra vẻ tức giận và gấp gáp. Bà chỉ vào điện thoại nói, “Mới vừa rồi mẹ gọi điện thoại qua hỏi thăm người lần trước con đi xem mặt, người lớn trong nhà người ta nói con đã có bạn trai, lần đó gặp mặt, các con còn cùng đi!” Nói xong, mí mắt của mẹ tiu nghỉu xuống, “Người ta còn trách mẹ, ngay cả con gái của mình có bạn trai hay không cũng không biết! Mẹ cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, còn bị người khác chỉ trích, mất hết mặt mũi!”

“. . . . . .” Ngẩn người nhìn mẹ đang tức giận, tôi cũng không biết phải nói gì.

“Nói đi, bạn trai của con là ai ? Nếu đã có bạn trai, tại sao không mang về nhà?”

“. . . . . .” Mang về nhà . . . . . . Mẹ, bây giờ anh ấy đang ở nhà chúng ta, chỉ là sợ là khi con nói ra rồi mẹ sẽ càng tức giận.

Thấy tôi không nói lời nào, mẹ buông tha không hỏi tôi nữa, trực tiếp đi tới bên cạnh Vũ Thần, hành động này khiến cho tôi giật cả mình, không phải mẹ đột nhiên đoán được người kia là Vũ Thần đấy chứ!

“Vũ Thần, con nghe lời dì mau nói cho dì biết, ngày đó người đàn ông cùng đi với bọn con là ai?”

Phù . . . Thở phào, đúng là sợ bóng sợ gió một phen.

Vũ Thần nhìn mẹ tôi với vẻ mặt khó xử, nghiêng đầu quay qua nhìn tôi với ánh mắt như muốn hỏi. Vẻ mặt tôi đau khổ, cũng không biết nên nói gì vào lúc này. Thấy hai đứa chúng tôi giống như hai con sâu bị rơi vào lồng heo, Giang Linh không nhìn nổi nữa, cô ấy đứng lên khỏi ghế sofa kéo cánh tay của mẹ tôi, giải vây giúp chúng tôi, “Dì à, ngày đó ngoại trừ ba đứa bọn con ra, làm gì có người nào nữa! Bạn trai của Liêm Di chính là do Vũ Thần đóng giả. Bởi vì người đàn ông mà Liêm Di gặp gỡ có quá nhiều khiếm khuyết, Liêm Di không ưng anh ta, cho nên . . .”

“Đúng, đúng vậy!” Nhận được ánh mắt Giang Linh quăng về phía tôi, tôi vội vàng phụ họa, “Người đàn ông kia vừa nhìn thấy con đã nói với con, anh ta tìm vợ chính là để nấu cơm giặt giũ phục vụ cho anh ta! Mẹ, cái đó đâu phải là đi kiếm vợ, rõ ràng là đi tìm người giúp việc! Anh ta còn nói, nếu như sau này kết hôn, thì con sẽ không thể đi ra ngoài làm việc nữa. Bây giờ đã là xã hội nào rồi, còn có người theo chủ nghĩa đàn ông như vậy nữa!” Vừa gán cho người đàn ông mặc tây trang những tội danh không có chứng cớ, tôi vừa thầm xin lỗi anh ta ở trong lòng.

“Dì à . . .” Giang Linh lại nói tiếp lời của tôi. Tôi cũng tiến lên bên cạnh cô ấy gật đầu phụ họa, trong lúc rối ren, tôi ngước mắt lên nhìn Vũ Thần ở một bên, một mình anh đứng ở một bên, trên mặt không có tia cảm xúc, giống như là đang suy nghĩ những lời mà chúng tôi đang nói chuyện phiếm.

Sao vậy? Tôi có chút lo lắng nhìn anh.

Cảm nhận được sự lo lắng của tôi, anh cử động khóe miệng, cười nhìn rất khó coi.

“Liêm Di, chuyện này cho dù người đàn ông kia có chút quá phận, nhưng mà, bây giờ con cũng càng lúc càng không hiểu chuyện rồi! Không thích, thì cứ nói thẳng ra, lại còn học thói bịp bợm nữa.” Trải qua một trận khuyên lơn của Giang Linh, lửa giận của mẹ tôi đã hạ nhiệt đi không ít, nhưng mà bà lại bắt đầu lo lắng cho tôi, “Xem ra, con thật sự cần phải tìm một người quản con thật tốt! Tùy hứng giống như một đứa trẻ.”

Lời của mẹ vừa nói ra khỏi miệng, Vũ Thần nãy giờ vẫn không có cảm xúc lúc này chợt hiện lên một chút hoảng sợ. Trong lòng tôi cũng có chút sợ, hình như mẹ tôi bắt đầu nghiêm túc rồi . . .

“Liêm Di, bắt đầu từ bây giờ mẹ sẽ chọn giúp con những người đàn ông để con gặp mặt, con phải nghe lời mẹ, nghiêm túc đi gặp mặt bọn họ, có được không?”

“. . . . . .”

“Bây giờ mẹ không lo lắng cho công việc của con, không lo lắng cho việc học tập của con, mà chỉ lo lắng khi nào con có thể lập gia đình, có biết không, con gái của dì ở trong khu này, đã có con sắp đầy tháng rồi.”

“ . . .” Tôi cúi đầu không nói.

“Ngày mai sau khi tan việc, chúng ta cùng nhau đi . . .” Lời nói mới nói được một nửa, chợt mẹ dừng lại, tôi cũng đột nhiên ngẩng đầu lên. Bởi vì đột nhiên có một người mở miệng nói chuyện rồi.

“Dì, không phải là đóng giả đâu, bọn con thật sự yêu nhau.”

Vũ Thần! Tôi kinh ngạc nhìn anh, anh lại có thể nghiêm túc nhìn mẹ của tôi. Tôi vội vàng nhìn về phía Giang Linh nhờ giúp đỡ, nhưng mà bây giờ Giang Linh còn chưa kịp trấn định lại, cô ấy cũng bị chính đứa em trai của mình dọa sợ.

So với hai người chúng tôi, biểu hiện của mẹ tôi thật sự rất bình tĩnh, bà đứng dậy khỏi ghế salon, vẻ mặt không tin nói với Vũ Thần: “Đừng có nói đùa với dì, con làm sao vậy sao không chịu giúp chị Liêm Di, con bé đã không còn nhỏ rồi, nếu như con bé cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi giống như con, thì dì cũng sẽ không vội vàng muốn con bé đi xem mắt rồi.”

“Dì, con không nói giỡn với dì, bọn con thật sự yêu nhau.” Vũ Thần nói từng câu từng chữ rất kiên định.

Trên nét mặt của mẹ tôi bắt đầu xảy ra biến hóa, bà quay đầu nhìn về phía Giang Linh ở trên ghế sa lon, “Vũ Thần đang nói sự thật?”

Giang Linh không nói lời nào.

“Con à, nói cho dì biết đi.” Sắc mặt của mẹ tái nhợt.

“Xin lỗi dì!”

Nghe được lời xin lỗi đầy áy náy của Giang Linh, bỗng dưng mẹ quay đầu nhìn về phía tôi, ánh mắt kinh ngạc của bà nói cho tôi biết, bà đã tin.

“Mẹ . . .” Hơi thở mong manh, tôi gọi mẹ, tôi muốn nhận lỗi với bà.

“Đứa nhỏ này . . .” Mẹ đi tới đầu khác của ghế sa lon, vẻ mặt bất đắc dĩ quay đầu nhìn ba người chúng tôi một cái, lúc xoay người, cả người của bà đứng yên một chỗ, cuối cùng là ngã xuống dưới đất.

. . . . . .

“Mẹ. . . . . .”

Sau khi mẹ té xỉu, Vũ Thần sợ bà tỉnh lại nhìn thấy mình sẽ tức giận nữa, nên sau khi giúp tôi đưa mẹ tới phòng xong, anh liền rời đi theo Giang Linh.

“Haiz . . .” Mẹ vừa tỉnh lại liền thở dài.

Tôi đưa một ly nước cho bà, bà phất tay một cái, ý bảo không muốn uống nước.

“Mẹ, con xin lỗi.” Tôi đặc biệt áy náy ngồi ở bên mép giường nhìn mẹ.

“Haiz . . .” Lại thở dài. Mỗi một lần mẹ thở dài, thì cũng giống như là lấy thanh kiếm trực tiếp đâm vào trong lòng tôi, từ nhỏ tới lớn, mẹ không bao giờ phải quan tâm tới chuyện học tập của tôi, mà bây giờ lại . . .

“Liêm Di à, Vũ Thần đi rồi hả?”

“Vâng.”

“Con nói, hai đứa các con . . .” Mẹ dừng lại một chút, “Mẹ vẫn luôn coi hai đứa con là hai chị em, là loại quan hệ chị em ruột, hai người các con tại sao lại có thể yêu nhau? Hơn nữa Vũ Thần còn nhỏ hơn con chín tuổi! Nếu như một hai tuổi, mẹ còn có thể từ từ tiếp nhận, nhưng mà đó là chín tuổi đấy!”

Bản thân tôi chỉ nghe không nói lời nào. Mặc dù cảm thấy rất có lỗi với mẹ, đã khiến cho bà phải lo lắng như vậy, nhưng mà mặt khác, trong lòng tôi không còn cảm giác nặng ngàn cân vì phải ôm lấy bí mật, mà là một cảm giác dễ chịu.

“Sau tháng mười Vũ Thần mới mười tám tuổi đúng không? Vậy cho dù bây giờ nó đã mười tám, còn con là hai mươi sáu tuổi, đó cũng là chênh lệch tám tuổi, chờ tới khi đó tới hai mươi tuổi đủ tuổi để kết hôn, thì con đã ba mươi tuổi rồi. Hơn nữa chuyện sau này, ai có thể nói chính xác được? Con à, phụ nữ già đi rất nhanh . . .” Mẹ tận tình khuyên bảo.

Kết hôn, từ lúc tôi và Vũ Thần yêu nhau đây là lần đầu tiên từ này xuất hiện. Mẹ nói có lý, chờ tới lúc Vũ Thần hai mươi tuổi, tôi đã ba mươi tuổi, hơn nữa Vũ Thần cũng sẽ không lập tức kết hôn, có lẽ anh còn phải đọc sách, còn phải lo cho tương lai của mình . . . Lại một khoảng thời gian nhiều năm như vậy, cho dù bây giờ gương mặt của tôi nhìn trẻ như vậy, nhưng khi đó cũng sẽ bắt đầu có nếp nhăn . . . Chán nản, trong đầu của tôi chợt hiện lên một câu như vậy, ở trong cửa hàng Sushi Vũ Thần đã nói . . . ‘Vào lúc em muốn nắm tay của cô ấy thì em chưa từng nghĩ tới một ngày sẽ buông tay!”

Nếu anh nói sẽ không buông tay, thì nhất định sẽ quấn chặt lấy tôi. Cho dù có một ngày, tôi thật sự phải đợi anh tới mức mắt đầy nếp nhăn, vậy thì tôi cũng không sợ. Mặc dù thời gian không thể tin được, nhưng mà tôi lại rất tin tưởng vào Vũ Thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.