Gợn Gió Đêm

Chương 55: Chương 55: Cứu Mạng




Trợ lý Lưu bước ra từ biệt thự Chu gia, khi về đến nhà, vừa mở cửa chợt nghe thấy một tràng cười, ông giương mắt nhìn lên, hoá ra là vợ và con gái đang ngồi trên ghế salon xem một chương trình tạp kỷ. Hai mẹ con bị nghệ sĩ hài trong TV chọc cười ngã nghiêng ngã ngửa.

Con gái vừa mới vào trường cấp 3, áp lực việc học rất lớn, trợ lý Lưu lập tức nhíu mày mắng con: “Lưu Ý Hàm, mau đi làm bài tập cho kỳ nghỉ đông đi, vừa nghỉ là chỉ biết chơi. Để ba xem bài kiểm tra đầu tiên ngày khai giảng con làm thế nào”.

Cô con gái ngồi trên ghế sô pha lè lưỡi với ông rồi ngoan ngoãn đứng dậy đi về phòng.

Trợ lý Lưu nhìn vợ gật đầu, cầm điện thoại bước vào phòng làm việc, trước tiên gọi cho bác sĩ khoa tâm thần: “Xin chào bác sĩ Trịnh, anh có thể gửi cho tôi bản báo cáo khám bệnh tâm thần mà tôi đã thảo luận với anh trước đây không?”

“Đúng vậy, tôi phải nhanh chóng đem cho cậu chủ nhà tôi, 2 ngày nay có vài cảnh sát đến bệnh viện, tình hình không được tốt lắm”.

Trợ lý Lưu cúp điện thoại, dựa lưng vào ghế xoay, chỉ cảm thấy tinh thần căng chặt 2 ngày nay sắp bùng nổ.

Nhất thời trong phòng rơi vào im lặng, sau một lúc, bỗng nhiên ông ấy nhấp vào trang web trong điện thoại và một số nền tảng xã hội.

Nhìn thấy những câu chuyện hài hước của các minh tinh lớn nhỏ xuất hiện trên các trang báo tin tức giải trí, và những màn đẩy phim rất phổ biến gần đây, ông thở dài một hơi nhẹ nhõm. Từ hơn 10 ngày trước, bắt đầu từ lúc Chủ tịch lên kế hoạch đối phó Giang Trạch Dư, các trang web và mạng xã hội luôn đẩy ra một số tin tức mà ông đọc vào thì sởn tóc gáy.

Đại khái là ứng với câu nói xưa, ngẩng đầu 3 thước có thần linh (1).

**(1): có ý nói rằng Thần linh luôn có mặt ở khắp mọi nơi, không nơi nào là không tồn tại. Bất kể là con người làm ra sự tình gì trái với lương tâm, trái với thiên lý thì chỉ có thể gạt được người khác chứ vĩnh viễn không thể che giấu được Đạo trời. Hơn nữa, việc làm xấu ấy, không sớm thì muộn chắc chắn sẽ gặp báo ứng.

Chưa đến vài phút, trong phòng khách lại vang lên tiếng cười kìm nén của 2 mẹ con, cô con gái lại lẻn ra khỏi phòng để xem chương trình tạp kỹ.

Trợ lý Lưu vốn định đi ra ngoài răn dạy một phen, nhưng chợt dừng lại suy nghĩ.

Đã lâu rồi ông ta mới cảm giác được sự nhẹ nhàng mà mình đã đánh mất.



Mùng 1 Tết, tuyết rơi từ đêm 30 đến giữa trưa bắt đầu đọng đến nửa thước trên bệ cửa sổ, những toà nhà xa xa ngoài cửa sổ trắng xoá, làn gió buổi sáng lướt qua cánh đồng sân gôn rộng lớn, vén lên tấm thảm tuyết trắng.

“Điệt Điệt, đã tám giờ rưỡi rồi, mau dậy ăn sáng. Trang viên rượu đỏ tổ chức tiệc nằm ở ngoại thành, một lát lái xe qua đó phải hơn 2 tiếng đấy”.

Tạ Điệt nằm ở trên giường, đem chăn che đến đỉnh đầu, mỗi tế bào trong cơ thể đều kháng cự lại hành động đánh thức cô của người đàn ông.

Giang Trạch Dư ngồi ở mép giường, dùng tay giật nhẹ chăn, kéo người ra khỏi chăn bông ấm áp, không nhịn được mà chạm vào bờ vai mịn màng của cô.

“Em không hiểu nổi!” Tạ Điệt bị hành động kiên nhẫn của anh chọc giận, mở to mắt trừng anh: “Tiết mục cuối năm đêm qua tràn đầy năng lượng như vây, rốt cuộc tại sao lại kích thích nội tâm của anh chứ?”

Xem xong tiết mục cuối năm vậy mà lại lăn lộn cô đến muộn như vậy.

Giang Trạch Dư hồn nhiên nói: “Chính vì thấy đất nước phồn vinh, nhân dân ấm no, nên lòng tràn đầy tâm tư”.

Tạ Điệt nói không lại anh, trợn mắt trừng một cái, đứng dậy lẩm bẩm tức giận: “Mạnh gia này địa vị như thế nào? Có cần phải đi không?”

Đầu óc đang còn hỗn loạn bỗng nhiên giật mình một cái, Tạ Điệt xoay người nhìn anh, vừa phẫn nộ vừa ảo não: “Từ từ, Mạnh gia? Chính là người ở buổi tiệc tối năm kia công khai nói muốn anh làm con rể ông ấy, chủ công ty Internet từ Thượng Hải đến Bắc Kinh phát triển? Con gái ông ấy trông như thế nào? Sao anh không nói cho em sớm, đáng lẽ em nên dậy trang điểm từ 6h sáng mới đúng.”

Gianh Trạch Dư buồn cười trong lòng, lay động đốt ngón tay gõ gõ vào cái trán đang hờn giận của cô: “Chỉ là lời nói đùa thôi, con gái Mạnh tổng năm nay mới 9 tuổi”.



11h sáng, một chiếc xe tải màu đen đang đậu ở ngã 3 trên con đường ở vùng ngoại ô, nơi được xưng là Bermuda của thành phố Bắc Kinh.

Thùng hàng xe tải đóng chặt, phía trước treo biển số xe nước ngoài, lặng lẽ dừng ở bên đường. Ngày đầu năm mới ở thành phố Bắc Kinh, nơi tập trung đông người nước ngoài đã hoàn toàn trở nên vắng vẻ, trên đoạn đường này không có một chiếc xe nào, thỉnh thoảng có vài chiếc xe hơi chạy nhanh qua cũng không để ý chiếc xe tải đang đậu.

Trên ghế điều khiển xe tải, một nam thanh niên đội mũ lưỡi trai đen đang ngậm một điếu thuốc chưa cháy trong miệng, người bị thương, nhàm chán chơi game di động đánh nhau với địa chủ, bên ghế phụ là một thanh niên với gương mặt đầy mụn, đang tập trung tinh thần xem đèn giao thông bằng ống nhòm.

Tên thanh niên chơi đấu địa chủ lại thua, hung tợn mắng một câu thô tục rồi tắt điện thoại. Một lát sau, dường như hắn nghĩ ra điều gì đó, khuôn mặt nóng nảy được thay bằng sự hưng phấn nhảy lên giữa hai lông mày.

Hắn chỉ vào tấm ảnh dán ở trước xe, nói với “con mụn” bên cạnh: “Mày có nhớ biển số xe mà hôm qua ông chủ đưa không? Nhớ cho kỹ vào. Nhìn cẩn thận một chút, nếu ngồi trên xe không phải hai người kia thì huỷ bỏ nhiệm vụ”.

“Con mụn” cười toe toét: “Anh Hạo đừng lo, thị lực của em 5.0 đó”.

Cả hai đều có khẩu âm của vùng khác.

Nam thanh niên ngồi trên ghế lái nói xong, cúi xuống nhặt một đoạn ống thép nằm dưới chân lên, ước lượng cân nặng rồi tỉnh bơ nói: “Lát nữa xuống xem một chút, còn chưa chết thì bổ cho một nhát. Lần đầu giết người, sợ không?”

“Con mụn” không những không hề nao núng mà còn hưng phấn nói: “Không sợ, chỗ này cũng không có máy theo dõi, anh em chúng ta lấy tiền rồi về nhà, còn tốt hơn là ở lại Bắc Kinh. Anh họ em năm ngoái bị ngã xuống từ giàn giáo, gãy mất một chân, đến bây giờ tiền tai nạn lao động còn chưa nhận được. Mấy kẻ có tiền đều đáng chết”.

Vừa dứt lời, hắn nhìn thấy một trong những biển số xe mục tiêu trong ống nhòm, vì thế kích động và hạ giọng nói: “Anh Hạo, mục tiêu xuất hiện, là chiếc màu đen việt dã. Trong xe có 1 nam 1 nữ, người đàn ông lái xe chính là người trong ảnh, người phụ nữ bên cạnh đang cuối đầu nên không nhìn rõ mặt, chắc là không sai, còn khoảng 1 phút sẽ đi qua giao lộ này.

Thanh niên bên cạnh nghe vậy thì hung hăng phun điếu thuốc trong miệng ra: “Ra tay”.

Hai tên này đã liên hệ với nhau nhiều lần trước đó, sau khi tính toán tốt thời gian, 10 phần ăn ý mà bật đèn pha của chiếc xe tải đã qua cải tiến có công suất gấp đôi vào thời điểm xe vượt qua mấy ngã rẽ và khúc cua.

Đừng nói là nửa người mù, ngay cả người bình thường bị đèn pha này làm chói mắt, cũng khó mà nhìn thấy rõ con đường phía trước.

Đúng như dự đoán, chiếc xe ngược chiều nhanh chóng mất thăng bằng, hai người bọn chúng tim đập loạn xạ, máu tăng tốc, trợn mắt chứng kiến cảnh tượng đẫm máu trước mắt.

Nhưng mọi thứ không diễn ra như những gì chúng mong đợi, thậm chí chiếc xe còn không tông vào lan can của khúc cua phía trước, ngược lại, trước khi tông vào, nó đã đột ngột phanh gấp và dừng lại.

Sau đó, một nam một nữ trên xe bước xuống, bàng hoàng kiểm tra tình trạng xe.

Hai kẻ trên xe liếc nhìn nhau, thấy được sự nôn nóng trong mắt đối phương: “Làm sao bây giờ?”

Nhiệm vụ không hoàn thành, phía bên kia khẳng định sẽ không đưa tiền.

Thanh niên trên ghế lái cắn chặt răng, nắm chặt ống thép, mở cửa ra và nhảy xuống: “Không phải là muốn mạng người sao? Chết như thế nào thì cũng là chết. Mẹ kiếp”.

“Con mụn” do dự trong chốc lát, sau khi xây dựng tâm lý một chút mới khẽ cắn môi đi theo xuống.

Ai ngờ bọn chúng mới cầm ống thép đi gần đến chiếc xe kia, muốn động thủ với người đàn ông đang ngồi xổm trước đầu xe để kiểm tra thì cửa sau xe mở ra, một vài cảnh sát mặc thường phục từ phía sau xe khom người nhanh nhẹn lao tới, hai ba động tác liền chế ngự được hai tên này.

Vài phút sau, một chiếc xe tiện lợi từ một ngã rẽ khác chạy đến và ngừng ở một bên, một cảnh sát trẻ thân hình cao lớn bước xuống.

Mọi việc hoàn thành thuận lợi và không có ai bị thương, ánh mắt cảnh sát Hàn đầy nhẹ nhõm, bước tới vỗ vai nữ cảnh sát trẻ trong bộ lễ phục và áo khoác da đang đứng trước xe việt dã, tán thưởng nói: “Làm tốt lắm, Âu Dương, cô nên mượn cơ hội này yêu cầu Giang tổng miễn phí ship trọn đời bên Trạch Ưu”.

Lần hành động này tuy vẫn là Giang Trạch Dư lái xe, nhưng chiếc xe việt dã này đã trải qua cải chế, vị trí ghế phụ có trang bị thêm thắng xe, quả nhiên khi nãy xe thắng lại tương đối ổn, xem ra sự an bài trước đó vẫn rất chu toàn.

Âu Dương đang mang đôi giày cao gót 10p nên đi đường có chút bất ổn, liên tục xua tay, hổ thẹn nói: “Cảnh sát Hàn, anh đã khen nhầm người rồi. Thật ra lúc nãy căn bản tôi chưa kịp làm gì, đèn vừa chiếu tới là Giang Tổng trực tiếp nhắm mắt lại, rồi anh ấy dứt khoát dừng xe”.

Cảnh sát Hàn biết rõ tình trạng đôi mắt của Giang Trạch Dư, dù bị mù tạm thời nhưng vẫn có thể bình tĩnh ổn định mọi chuyện như vậy, quả thật không dễ dàng gì.

Anh ta nghe vậy thì nhướng mày, nhận thức của anh ta đối với ông trùm trẻ tuổi trong giới kinh doanh này đã đạt đến một trình độ nào đó – quả nhiên tuổi còn trẻ như vậy mà đã đạt đến đỉnh cao của sự nghiệp, tố chất tâm lý cũng vượt xa người thường.

“Giang tổng thật can đảm”.

Tuyết rơi nhẹ trên bầu trời, con đường trống trải, gió lớn gào thét. Người đàn ông dựa vào cửa xe ngẩng đầu, vẻ mặt bình thản như thể người vừa trải quả hiểm cảnh là một người khác.

Khuôn mặt của anh thật sự rất anh tuấn, người thật còn đẹp trai hơn lúc phỏng vấn trong TV, ngay cả nữ cảnh sát bên cạnh cũng lặng lẽ đỏ mặt.

Giang Trạch Dư đối với lời khen ngợi này cũng không tỏ ý kiến, chỉ gật đầu bình tĩnh nói: “Hôm nay các vị cảnh sát vất vả rồi, ngày khác tôi sẽ mời mọi người dùng cơm. Không biết bằng chứng có đủ hay không? Về vụ án này, nếu có yêu cầu tôi hỗ trợ gì, cảnh sát Hàn cứ nói”.

Cảnh sát Hàn mỉm cười nói: “Chứng cứ rất đầy đủ, trợ lý Lưu có ghi âm và cả ghi âm cuộc gọi, bây giờ chúng ta lại bắt tại trận,người ghi hình đã quay video cảnh bọn chúng chiếu đèn và quơ lấy ống thép. Cuối cùng lần này cũng có thể định tội lão cáo già Chu Dịch kia, hai cha con đúng là nhất mạch tương truyền (1), đều là cặn bã trong xã hội”.

**(1): cha truyền con nối, cùng một huyết thống truyền lại.

Anh ta nói với vẻ đầy cảm khái: “Nhưng mà tôi thật sự không ngờ được trợ lý Lưu lại phản bội. Ông ấy theo Chu Dịch cũng mười mấy năm, trước đây Chu gia từng có vấn đề về thuế, người của cảnh sát chúng tôi đã từng tiếp xúc với ông ấy, còn cứng miệng hơn vỏ sò, căn bản không khai ra chuyện gì”.

“Trước đây tôi từng nghe đồng nghiệp từng tiếp xúc với ông ấy nói, trợ lý Lưu lần này bỏ tà theo chánh, chủ yếu là vì một thời gian trước ông ấy luôn thấy một số bài đăng không thể giải thích trên Internet, tất cả đều là những bài phỏng vấn và phim phóng sự về sự đối xử bất công đối với những đứa con gái của tội phạm trong xã hội, còn có tin cũ ông chủ phạm tội, nhưng trợ lý lại gánh thay. Tình cờ nhà ông ta vừa lúc có cô con gái học cấp 3, nên mỗi ngày trợ lý Lưu nhìn thấy mấy tin đó thì da đầu cũng tê dại, cuối cùng không chịu được tâm lý dày vò nên báo án, cũng coi như là phát hiện lương tâm”.

“Đúng là trời xanh an bài (1)”.

**(1): từ gốc: minh minh chi trung tự hữu thiên ý. Ý nói không có chuyện gì là ngẫu nhiên, mọi thứ trên đời đều đã có ông trời an bài, rồi sẽ xảy ra.

Giang Trạch Dư mím môi, cũng không đáp lại.

Nói cho cùng cũng không phải là phát hiện lương tâm gì cả.

Con người đều ích kỷ, rất nhiều người nối giáo cho giặc cũng không phải hoàn toàn xấu, chỉ là đang đứng ở vị trí đó nên thân bất do kỷ mà thôi, rất khó lựa chọn giữa thiện và ác, nhưng một khi đề cập đến người thân của họ, nhân tính mơ hồ sẽ được đánh thức.

Nhưng trên đời làm gì có nhiều thần linh như vậy, hầu hết những cái gọi là phép màu đó đều do con người tạo ra. Anh tỉ mỉ bố trí không biết bao nhiêu nội dung như vậy đẩy đến thư ký Lưu, chính là vì đánh bại từng chút, từng chút một tâm lý phòng bị của ông ta. Chờ mọi chuyện có tác dụng, lại để cho Chu Tử Dương đi tiếp xúc với ông ấy, cho ông ta một số lợi ích để lôi kéo.

Xét cho cùng, Chu Tử Dương cũng mang họ Chu, cũng là người của Chu gia, nên cũng làm trợ lý Lưu giảm bớt cảm giác chịu tội khi phản bội Chu Dịch.

Tâm lý dày vò và cám dỗ về tiền bạc, quả nhiên chưa đến một tuần, vỏ sò đã mở ra. Vì vậy tất cả kế hoạch của Chu Dịch, anh đều đã sớm thăm dò được.

Cảnh sát Hàn cảm khái xong, lại hỏi một câu: “Giang tổng, hành động bắt giữ hôm nay của chúng ta, cô Tạ có biết không?”

Anh ta vừa dứt lời, liền thấy vị doanh nhân trẻ tuổi trước mặt nãy giờ vẫn không có biểu cảm gì, đột nhiên cong cong khoé môi, bông tuyết đầy trời, trong ánh mắt anh phảng phất nét dịu dàng.

Giang Trạch Dư liếc nhìn tin tức về bữa tiệc doanh nhân trên điện thoại di dộng, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng: “Tôi sợ doạ cô ấy nên không nói. Tôi đã sắp xếp người đưa cô ấy tới đó, lúc này hẳn là Điệt Điệt đã đến nơi tổ chức tiệc rồi”.

Anh nhớ đến dáng vẻ nổi giận, giương nanh múa vuốt của cô gái lúc sáng khi bị bắt rời giường, không khỏi lắc đầu cười, nhưng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên ầm ĩ, giống như tiếng chuông báo động ban ngày.

Giang Trạch Dư cau mày bắt máy, đầu dây bên kia là một trong hai vệ sĩ mà anh đã sắp xếp ở bệnh viện để quan sát Chu Tử Tuấn.

Giọng người đối diện có chút hoảng hốt: “Giang tổng, thật sự xin lỗi, chúng tôi vừa mới phát hiện thằng nhóc kia nhảy khỏi cửa sổ bỏ chạy, phòng bệnh ở tầng 2, chúng tôi không nghĩ hắn sẽ nhảy từ cửa sổ, hơn nữa mấy ngày nay hắn rất yên phận, không biết hôm nay trúng tà gì……”

Giang Trạch Dư kinh hoàng, lập tức bấm điện thoại, trong lòng khó hiểu.

Theo lời của trợ lý Lưu, Chu Tử Tuấn không biết kế hoạch của Chu Dịch. Huống chi ngoại trừ lúc mới ra tù hắn có quậy mấy ngày, những ngày sau đều luôn an phận, chuyện đột ngột gì lại khiến một đại thiếu gia như hắn tình nguyện nhảy cửa sổ chỉ để xuất viện?

Anh cau mày suy nghĩ, đột nhiên nhìn thấy màn hình điện thoại vẫn đang bật sáng – giao diện tin tức vừa rồi vẫn còn ở đó: [Tiệc Doanh nhân được tổ chức tại trang viên rượu đỏ tư nhân của Mạnh gia, những ông lớn từ mọi tầng lớp xã hội đều tề tựu, Giang Thần của Trạch Ưu sẽ mang bạn gái đến tham dự]

Không xong rồi!

Sắc mặt Giang Trạch Dư nhất thời trắng bệch, máu chảy ngược ra khắp người, nhịp tim tăng tốc gấp vạn lần so với thời điểm bị mù tạm thời khi ánh đèn chói mắt của xe tải chiếu qua lúc nãy.

Cùng lúc đó, điện thoại của cảnh sát Hàn đang đứng ở một bên rung lên, anh ta thản nhiên lấy điện thoại trong túi ra xem tin nhắn vừa nhận được, vẻ mặt bình tĩnh lập tức trở nên cứng ngắc.

Anh ta dựng màn hình điện thoại lên trước mặt Giang Trạch Dư với vẻ mặt nghiêm túc.

Là tin nhắn trợ giúp đã được cài đặt trong điện thoại của Tạ Điệt trước đó, chỉ cần nhấn và giữ số “2”, nó sẽ tự động được gửi đi.

[cứu mạng]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.