CHƯƠNG 10 BƯỚC NGOẶT
Cõi Riêng lúc này không phải là vào lúc đẹp nhất, nó thường tuyệt vời vào ban đêm. Khi mà ánh sáng dần lụi vào những gốc cây, chen xuống các cành lá. Màu đêm huyền dịu giao thoa cùng ánh sáng ngọt ngào, lãng mạng từ những ngọn nến nằm trên những chiếc bàn gỗ. Tiếng dương câm ngân vang. Khung cảnh yên tĩnh, trang trọng nhưng đáng yêu đến nhường nào.
Bây giờ là ban ngày, cảnh sắc có vẻ uể oải và không có nét quyến rũ cầu kì. Cành lá không còn đường sắc nhọn của sự phô diễm, mà rụt rè như cô gái nông thôn ngày đầu bước lên thị thành. Chúng hiền lành và mộc mạc. Khác hẳn vẻ kiêu sa khi về đêm.
Giờ cũng chiều rồi, những cơn gió nhẹ nhàng chạy vèo vèo trên các chậu lan. Nguyên, Duy và Tuấn ngồi nhăm nhi li cafe đen. Cả 3 tên đang ngồi trên những cái ghế bằng gỗ nằm trên 1 bệ đá xây trên một cái hồ nhỏ. Nước xanh ngắt gợn tí chút xao động.
– Làm sao đây Nguyên – Tuấn thở dài ngao ngán, tay quay đều ly cafe đen.
– Tao không biết.
– Đã gọi ra đây là cho chút ý kiến đi chứ – Tuấn không quay ly cafe nữa, gắt gỏng đáp.
– Tao nói tao không biết mà.
– Còn Duy thì sao, ông cho ý kiến xem – ánh mắt Tuấn nhìn sang Duy, nó cũng chẳng mong có được câu trả lời. Vì tên Duy này cũng có nghe nó đâu. Tâm hồn cứ bay về đâu mất rồi.
Cả ba người không nói gì. Tâm tưởng mỗi người lại chìm về một miền khác nhau, mà chỉ có cả ba mới hiểu.
Một lúc lâu nữa …
Khi mà tiết trời đang rớt xuống nhanh như mất phanh …
– Chắc tao bỏ cuộc – tiếng Duy nhẹ như lời thì thầm
– Sao, mày có điên không ? – Nguyên nhìn hắn như thể đó là cái thứ gì lạ lắm.
– Tao nghĩ kỹ rồi.
– Kỹ cái con mẹ mày. Mày làm sao thế?
– Tao thấy tao không có kết quả.
– Sao mày bi quan thế, cậu Duy hào hoa của Clan đâu rồi. Mày phải cho nhóc ấy thấy mày là một chàng lãng tử nhưng rất yêu nhóc ấy chứ.
– Tao chỉ được xem là một thằng đỉ.
– Nhưng rõ ràng mày không phải. Mẹ kiếp!
– Thì đã sao …
– Nhưng …
– Còn gì níu kéo, tao chỉ ngủ với nhóc …
– Nhưng …
– Nhưng nhị gì, sự thật là vậy.
– Thằng chó, mày điên rồi. Sự thật là mày yêu nó.
– Phải tao yêu nó, thì sao, nó có yêu tao không ?
– …
– Không, như thế thì tao tiếp tục để làm gì. Làm tình à?
– …
– Chấm dứt tại đây đi … tao thua rồi.
Phải, bỏ thôi, chứ níu kéo gì nữa. Mọi thứ tiếp tục chỉ khiến rối tinh lên. Mà chính hắn cũng không hiểu nữa, ngày hôm ấy như định mệnh vậy.
Duy bị người yêu bỏ [ cả 2 đều bị người yêu bỏ trong cùng 1 ngày, hay ghê ]. Mà chính hắn muốn bỏ chứ đâu. Nhóc kia là một người tốt, thật sự tốt nhưng dần dà hắn nhận ra chỉ mình nhóc ấy thích hắn và hắn thì hoàn toàn không. Không một tí nào, thế nên hắn muốn chấm dứt. Vậy là tốt cho nhóc ấy và cả cho hắn. Vì cứ cù cà cù cưa, khi mà cả hai đã hưởng thụ đủ của nhau, việc chia tay huống ra biến hắn thành một tên sở khanh không hơn không kém và người tội nghiệp chỉ có thể là nhóc ấy. Phá họai đời người khác không phải là tác phong của Duy. Hắn là tên công tử có giáo dục đàng hoàng.
Mà muốn chia tay mà không phải nói lời chia tay quả không dễ. Mất cả tuần bàn bạc với tên Nguyên chết bầm không được gì, hắn tính bỏ cuộc mất rồi. Thằng Nguyên là bạn thân của hắn nhưng tên ấy chỉ đưa ra được mấy cái kế hoạch cực kì bá láp. Nào chia tay trong lãng mạn, nào gợi ý qua sách vở, nào một sự ngọt ngào cho cái chết, nào bi kịch, nào viết thư … ôi bao nhiêu là cái kết sến còn hơn phim truyện Việt Nam ngày trước.
Bao nhiêu là lãng mạn mà chỉ có tên ấy mới có thể nghĩ ra. Nếu không phải làm bạn thân của tên này từ khi vào cấp 2 thì có chết cũng không thể hình dung ra cậu Nguyên chịu chơi và tà nhất Clan Revulation, chuyên mặc quần áo gây sốt và nói chuyện gây shock lại có thể có nội tâm ướt át, và màu mỡ đến như thế. Cái sự lãng mạn của thằng này đã vượt qua cái thang điểm của sự sến bình thường mà chuyển qua sến vô đối. Nói chung chẳng thực tế tí nào.
Hỏi thằng Nguyên không xong, Duy cầu cứu anh em con Thơ và Tuấn. Thằng Tuấn thì vứt sọt rác rồi. Anh nào em đó, mặc dù không phải ruột rà nhưng cũng là họ hàng với thằng Nguyên, cũng một cây sến chảy nước. Chỉ có con nhỏ Thơ xem thế mà hiểu chuyện, trong vòng 30s là có cả một cái kế hoạch hoàn hảo và chắc ăn cho hắn, chỉ với … một chầu buffet kem với 6 đứa bạn …
Hôm đó hắn hẹn nhóc ấy ra công viên Gia Định. Còn mình dắt theo nhỏ Thơ. Quang sát một hồi, chỉ khi biết là nhóc ấy đang nhìn thì con Thơ giả bộ ôm lấy hắn, nói nói vài câu rồi dong thẳng. Theo kế hoạch, như trong mấy bộ phim Hàn ta thường xem, hắn phải giả lả vài câu rồi cắn răng chịu một bạt tai đau điếng và người ta sẽ bỏ đi, vừa đi vừa khóc, trên mặt hằn đầy nét giận dỗi và rít “ Tôi đã lầm tin anh ” .
Ấy là xong !
Nhưng mọi chuyện không được như mong đợi …
– Cô ấy là ai …
– … đâu, em gái anh ấy … – nói đến câu này, phải cố lắm hắn mới không phọt ra tiếng cười.
– Bồ anh phải không …
– Anh xin lỗi … nhưng … – Rồi tát đến nơi rồi, hắn nghĩ thầm, qua cửa này thì khoẻ re.
Nhưng chỉ đúng một nữa …
– Anh là đồ xấu xa … anh lừa tôi … anh … CHẾT – ĐI – CHO – THIÊN – HẠ – NHỜ …
Sau mỗi chữ cuối cùng nhóc tung cho hắn một cái tát, rồi một cái đá. Có bao giờ ngờ được người yêu của mình là cao thủ võ thuật đâu. Càng không ngờ cái nét dễ thương thường ngày chỉ là cái vỏ bọc. Nên đâm ra Duy chỉ có thể luống cuống chống đỡ rồi ngã lăn ra đường. Thiên hạ bu vào xem tưởng là đánh lộn. Thộn quá hắn … bỏ chạy. Dù sao cũng là công tử ít chịu đòn, nên đâm ra cái chuyện này không được quen lắm. Hắn phóng lên xe và chạy ngoặc vào cái hẻm, dựng xe sau cái cây và len lén nhìn ra ngoài. Lòng cầu mong cho nhóc đừng dí theo.
Một lúc lâu sau, hắn mới cầm điều thuốc mà phì phèo. Ngồi trên chiếc xe wave @ [ do mới đụng bể tan tành chiếc SH ] Duy móc điện thoại fone cho con Thơ…
– Sao rồi, thành công ?
– Công cái búa, tao tí nữa là bị nhóc ấy đánh bẹp dí.
– Cho đáng.
– Mày …
– Ông cũng như lão Tuấn à, cứ xem thường người khác …
– Mày …
– Thôi lo về sớm đi, tụi này mua thuốc xoa bóp cho ông hết rồi …
– Sao mày biết …
– Nhóc đó chung lớp với Tuấn mà, chẳng lẽ ông không biết ?
– WHAT …
– Vậy, nên mấy cái kể hoạch củ chuối của lão Nguyên và Tuấn là có cơ sở để ông không chết oan uổng, chứ chả có gì phi thực tế …
– Vậy sao tụi nó không nói …
– Họ tưởng ông biết rồi.
– Tụi nó tưởng, mày có tưởng không ?
– Không !
– Vậy sao mày còn …
– Ông thích thực tế mà …. Há há … – Rồi con Thơ cúp máy.
– Con ranh … tức quá – Hắn điên tiết. Rồi rít điếu thuốc tiếp. Hết điếu này sẽ về tính sổ với con nhóc đó.
Từ xa xa … Hiếu đi tới …
Giờ nghĩ lại mọi chuyện như một giấc mơ vậy. Hiếu là vị đó của hắn … cuối cùng hắn đã tìm ra.
Nhưng tìm ra thì được gì, có phải của mình đâu …
Mà không phải của mình thì níu kéo làm chi ?
Hắn nhớ rõ đôi mắt ấy, đôi mắt mà lúc nào cũng nhìn thẳng vào hắn, rất khiêu khích, rất trong, rất sâu, rất tuyệt vời. Cả tia nhìn như ăn mòn hắn. Quyến rũ hắn, lôi cuốn hắn.
Và những câu nói ấy, đâm vào tim hắn, xoáy vào ruột gan … tê tái đến nhường nào.
– Chán quá ! Ngày nào cũng làm mặt lạnh. Mẹ cha nó, hứa hôm nay đi chơi mà – thằng Tuấn la om tỏi.
Từ cái ngày vô duyên ấy đến giờ, hắn cứ bứt rứt trong mình sao ấy. Rõ ràng là làm seme nhưng tự ái hắn vẫn cao ngất ngưởng. Hắn cứ giả vờ đóng cái mặt lạnh ấy, để chờ tiếng năn nỉ của ai đó, mà càng ngày, xem ra càng không có kết quả. Lúc đầu, tính là nếu thấy hắn như thể hẳn nhóc Nhật sẽ bối rối, rồi thăm hỏi và chọc cho hắn cười. Chứ có ngờ nó cũng làm mặt lạnh luôn đâu ?
Đã phóng lao thì phải theo lao, đâm ra tình cảnh của Tuấn cũng đến dở người, mấy lần muốn mở miệng ra bắt chuyện lắm chứ, nhưng thấy cái thái độ ấy lại đâm ra bực mình. Chỉ khi nhóc khuất bóng hắn mới tự binh vào đầu – sao hắn tồ đến thế này …
– Không phải chỉ có mình mày chán đâu con …
Lão Nguyên cũng sầu thảm không kém, hắn vẫn liên lạc với nhóc Huy đều đều nhưng mặc dù … chỉ toàn là … gậy lộn. Mà tin nhắn con nít đến ngớ người, đại loại như :
Nguyên : Này nhóc mập ! Đang làm gì đó ?
Huy : Này ai mập hả lão ***y, đang chat *** đc Ko ?
Nguyên : Biết mà, chỉ đc cái quyến rũ mọi người ! Tội mấy đứa ngu ấy quá …
Huy : Đúng rồi, có người cũng bị mình quyến rũ cho được ấy …
Nguyên : Này nhóc con, đừng có tưởng là … xyz … rồi muốn … xyz … nhá
Huy : Ai … xyz … lão đừng có mà lấy mấy cái … xyz … ra nhiều chuyện …
Nguyên : Tiên sư … !3@$$%#% … #$#Y%(#!
Huy : Này thì tiên sư @@%#%#&% … !@#%^(&
Chả biết làm sao cho ổn nữa. Cứ đà này thì sớm muộn Huy và Nguyên sẽ biến thành kẻ thù, chửi nhau đến chết … gì chứ tính tình khó chịu của nó dám có lắm chứ !!
Duy, Nguyên và Tuấn lại đeo đuổi cho mình nhưng giấc mơ khác nhau. Cả 3 người chìm vào im lặng, không nói gì, chỉ mông lung nhìn lên nền trời. Chốc chốc lại thở dài.
Cuộc sống vốn không dễ dàng tí nào…
Rồi chiều tắt, mưa tới. Nhanh như một cuộc xâm lăng. Mây đen chớp nhoáng tấn công màu xanh và nhanh chóng hạ bệ nó. Trời đất thay một bộ mặt khác, ngầu và tối. Gió mạnh thổi vèo vèo, cuốn các đám lá khô và bụi thành các lốc nhỏ chạy giữa lòng đường. Mọi người đột nhiên hối hả chạy.
Rồi, mưa chạm đất. Từng giọt, đổ như trút xuống mặt đất một cách khó chịu. Cả 3 tên đã chui vào nhà. Trông này đèn đã mở lên, màu vàng ấm áp đối chọi với màu đen lãnh đạm bên ngoài.
Không khí vẫn cứ lạnh !
Duy móc điện thoại ra. Môi hắn bặm chặt. Hắn dò 1 số điện thoại quen thuộc. Phải, rất quen thuộc …
Hiếu ngốc [ ML ]
ML ? My love !
Hắn vội vã bấm … rồi … đáng ra là send đi nhưng hắn lại thôi …
Duy đặt cái điện thoại xuống bàn.
– Thôi em về nha anh Nguyên và Duy … chắc vụ nhóc ấy. Vẫn vậy thôi, em còn chịu đựng được …
– Tao khuyên mày nên bắt chuyện, Tuấn à – Nguyên càu nhàu.
– Không! Nhóc ấy là người cố làm mặt lạnh mà. Nhường một lần sẽ có lần thừ 2 …
– Mày … tuỳ, mất thì ráng chịu …
– Đừng có nói gở … Sẽ tốt thôi – Thằng Tuấn lảm nhảm rồi khuất sau màn mưa. Câu cuối nó nói như thì thào với gió. Có vẻ như nói với chính bản thân mình nhiều hơn là với Nguyên.
– Tao cũng về nha, Duy
– Ờ, tao tính tiền cho. Mày cũng cố lên …
– Mày dành sức lo cho mày đi … – Rồi Nguyên ngao ngán bước ra làn mưa và đồng hoá với chúng.
Rồi mưa nhẹ dần, nhưng vẫn dai dẳng rớt một cách ù lỳ.
Còn một mình, tâm hồn Duy trở nên trống vắng. Bỗng hắn nhận ra hắn thèm một vòng tay đến thế nào. Thèm một cái ôm, một cái hôn, một cái hơi ấm gì đó. Hắn muốn ngực hắn chạm vào một bờ vai, tay hắn chạm nhẹ vào gò má. Mũi hắn cảm nhận ra cái mùi the the như bạc hà lại thơm thơm như mùi vở mới ấy. Hắn muốn tim hắn cảm nhận được một trái tim đang đập thật mạnh … và tai sẽ nghe thấy … “nhóc yêu anh” …
Hắn nhớ nó.
Tụi hắn hay chơi trò mùi vị. Tức là gán cách con người với vị của một thứ gì đó …
Rồi hắn biết Hiếu là vị đó. Mùi Heroin ! Chỉ thử một lần là nghiền, chỉ thử một lần là muốn mãi. Càng dùng càng đắm vào nó, không thể nào tách ra. Và khi thiếu vắng … hắn chỉ muốn phát điên lên.
Mưa rơi thật chậm …
Duy cầm điện thoại lên, tin nhắn lúc nãy chưa gửi, nay vẫn còn …
Hắn send tin nhắn đó.
Phải cai thôi. Cai heroin, mặc dù … sẽ khốn khổ đến nhường nào …
Duy nặng nề bước ra cửa, hắn lấy chiếc Wave @ tiến về căn hotel quen thuộc.
Ta sẽ quên nhau đi ha? Không bao giờ đâu em …
Lúc này, Hiếu cũng phóng như bay về cái hotel ấy – nơi mà cuộc sống của anh và nó giao nhau lần đầu tiên. Anh là của nó … chỉ nó thôi.
Nhật thẫn thờ đi trên hè đường. Một mình nó lang thang trên công viên Hoàng Văn Thụ. Trời vẫn mưa, nó cảm thấy thật lạnh. Đường phố cũng bắt đầu đông hơn … từng dòng xe chạy.
Tuấn đi taxi chạy ngược về Maxmimax Cộng Hoà. Hắn nhìn ra bên kia đường, bỗng hắn thấy ai đó chìm trong màn mưa. Cái dáng gầy gầy, đôi mắt nâu và làn da trắng. Cái dáng mà trong mỗi đêm hắn đều mê mệt ôm trọn. Con người mà hắn điên tiết mấy ngày rồi vì không nói chuyện …
Tuấn bật cửa xe, mặc cho là xe đang đi, mặc cho ông Taxi kêu oai oái, mặc cho đường đông. Hắn chạy lại. Đúng là nhóc rồi. Hắn đứng trước mặt nhóc. Nhóc ướt mèm, người run lên vì lạnh.
Lạnh lùng. Tuấn tràn một cơn giận vô cớ. Hắn giật lấy bàn tay của Nhật kéo nó thẳng lên xe kệ cho nó la hét và chống cự.
Nguyên nhận được tin nhắn :
Huy : Uống rượu không lão ***y ?
Nguyên : Này này, con nít …
Huy: Dẹp mấy cái đó đi, ra đây uống nào. Sau lưng Nguyễn Thượng Hiền ấy !
…
Rồi Nguyên chạy …
Hắn lo !
Chỉ còn Bảo ở nhà. Nó cười gượng. Điện thoại nó đầy ắp tin nhắn.