CHƯƠNG 17 END
— o0o —-
Bảo chạy cùng với Hùng.Mưa dịu đi đôi chút.
– Vậy là em tha thứ cho anh ? – Hùng thủ thỉ bên cạnh nó.
– Anh … không hiểu chuyện gì đang xảy ra sao ? – Bảo quay lại nhìn hắn. Đôi mắt nó thật mạnh mẽ.
– … – Hùng khựng lại. Hắn nhìn theo bước chân đang chậm dần của nó.
– Anh hiểu mà – nó cười nhẹ.
Xa xa, bóng dáng đám thằng Long lờ mờ trong màn mưa. Loáng thoáng vài tiếng chửi chó mèo vọng lại, thoáng qua là Bảo biết, chúng không kiếm ra Tuấn.
– Vậy sao em còn chạy với anh ?
– Vì tôi đã yêu anh …
– Em thật còn yêu anh à ? – Hùng bước thêm một bước, bàn tay hắn với ra tính chạm vào làn môi nó.
– Nhưng đó là một chuyện, chuyện chúng ta thật sự là hết rồi.– Nhưng anh … không … – Hắn đã đứng trước mặt nó, bàn tay đặt nhẹ lên vai nó và ra sức lay chuyển. Hùng muốn lay cả tâm hồn cậu con trai đó.
Chát !
Dứt khoát.
– Đó là những gì tôi muốn gửi lại cho anh … giờ anh hãy biến khỏi cuộc đời tôi …
– Nhưng …
– Mỗi người chỉ có một cơ hội. Anh … hết rồi.
Hùng nhìn nó xa xăm, bàn tay hắn buông dần, hắn quay đầu lại và đi, từng bước một, từng bước một. Đến một khoảng đủ xa mới từ tốn thở dài…
Hắn nhìn Bảo, tâm hồn hắn thoáng run rẩy, bàn tay xiết lại thật chặt – bất lực. Màu mưa u buồn chìm vào màu mắt Hùng. Những hình ảnh về nó – bắt đầu từ những ngày đầu tiên – tràn lên trong tiềm thức hắn. Hắn cười nhẹ, một nụ cười thật hiền, hiếm hoi và xa vời.
Đôi mắt dịu lại đầy cam chịu. Hùng cười rất nhẹ, rớt lại một cái gì đó thật lớn. Rồi hắn chạy trốn vào màn mưa và khuất bóng trong màu đen của đêm.
Bảo muốn ôm lấy khuôn mặt ấy, dịu dàng lại rất nhiều. Lần đầu tiên và cả bây giờ đều rất đẹp. Đôi mắt ấy ấm dần lại, nó đã rất ấm, sau đó lạnh dần và vừa mới đây là bỏng cháy. Con người ấy vẫn có thế nồng nàn đến nhường sao ? Cả hình bóng nó trong tròng mắt to và bàng hoàng…– Anh ấy đã bỏ lại tất cả – Bảo thủ thỉ với mưa.Từ đó về sau, không ai biết Hùng như thế nào. Hôm sau hắn nghỉ làm ở quán bar. Rồi một tháng sau nghe tin hắn đã không còn ở Tp HCM nữa. Không còn ai biết hắn đã đi đâu và làm gì. Mãi thật lâu về sau, vài năm nữa hoặc có khi lâu hơn, lại nghe hắn đã mở một quán trà và học làm designer. Một quán trà rất đẹp với màu đen và xám – màu của đêm và mưa.
Bảo đứng đó. Nó chờ bóng Hùng khuất hẳn rồi mới ngồi bệt xuống. Nó khóc.
—- o0o —-
Tụi thằng Long dí được một lúc thì mất dấu thằng Tuấn. Chúng điên tiết chạy lòng vòng quanh khu vực ấy, bới tung từng ngõ ngách, cầu để kiếm được Tuấn.
Ngay lúc đó, Nhật đã bắt kịp lũ thằng Long.
– Thằng nhỏ, mày muốn gì ?? – Long chỉ vào mặt nó rít lên.
– … – Nhật không nói gì, nó lơ láo nhìn xung quanh và khi chắc chắn không có Tuấn ở đây thì nó mới thở một hơi dài trước khi chiếu tướng Long.
– Thằng ấy là thằng bồ mày à ? Anh hùng quá ha ? – Gã cười mỉa mai. Đám bạn bẩn thỉu của gã cũng cười hô hố hưởng ứng.
– … – Đôi mắt nó xoáy vào các nhân dạng trước mặt một tia nhìn sắc nhọn.
– Mày cũng khéo chọn mấy thằng điên lắm, chọc vào tao.
– … – Nhật bật cười.
– Tao nghĩ thế này … – Long tiến lại gần, gã giơ một ống sắt lên, xem ra gã muốn đập cho nó một trận để dụ Tuấn ra.
– Thằng Long kìa …
Lướt ngang, hai dáng người khác rắn rỏi đi lại. Chính là Duy và Nguyên nãy giờ chạy thục mạng tìm kiếm thằng Tuấn nhưng bây giờ xem ra người đáng lo lắng là hai đứa hắn và Nhật. Cũng may, nãy giờ, Duy và Nguyên đã kịp tìm cho mình một khúc gỗ ở đâu đó.
– Ra mày kéo cả anh Duy và anh Nguyên vào đây … – Long cười hăm doạ, học chung trường nó cũng biết tiếng của Duy và Nguyên, thật sự thì cũng đáng ngại. Bình thường thì có lẽ hắn sẽ làm hoà nhưng hôm nay thì không …
– Tôi không … – Nhật thấy khó hiểu, nó không biết hai chàng trai vừa đến …
– Cậu là Nhật phải không ? Bạn của Hiếu và Huy …
– Phải. Còn anh là …
– Ổn thôi, nghe này, chuẩn bị chạy. Chuyện này nói sau … – Nguyên thì thầm vào tai nó rồi kéo nó ra sau lưng.
– …
Tụi thằng Long cười khằn, chúng chậm chạp tiến tới. Duy và Nguyên thủ thế, cả hai lùi lại từ từ, thật từ từ, bất ngờ Duy la lớn …
– CHẠY …
Nhật thoáng lưỡng lự rồi chạy. Nó cảm thấy nghẹt thở. Đầu óc nó quay cuồng, tại nó mà.
Ngoái đầu lại, nó thấy bóng Duy và Nguyên bị bao vây bởi vô số người, và họ đang tả xung hữu đột rất vất vả. Nhật sợ lắm, nó chạy thật nhanh, miệng khẩn khoản …
– Cứu … cứu …
Được 300 mét thì Nhật đứng chết trân tại chỗ.Nó thấy Tuấn, hắn đang tất tả chạy lại trong mưa.– Tuấn !?
– Nhật … nhóc không sao … khôn…g … anh … anh …
Đôi mắt của hắn vẫn cuồng loạn. Vẫn cuồng loạn, đôi mắt vẫn là hình ảnh của nó, duy nhất nó.
Hắn đã là của nó rồi mà. Đã là của nó mãi. Nó đang làm cái gì thế này. Con người trước mặt … con người này …
Nó đã làm gì thế này …
– Cứu … cứu … nhóc …nhó..c
– Em sao thế …
– Long … cứu … hai anh ấy chết mất …
Những lời ấy bật ra khỏi miệng nó thì Tuấn dường như ngừng thở. Đôi mắt anh trợn lên hoang mang rồi tiến về hướng Nhật chỉ …
– Đừng … Anh … anh … chúng sẽ … ANH QUAY LẠI ĐI …
Tuấn đã chạy đủ xa rồi…
Ðêm nay lại một đêm nữa
Em nhớ mong anh đến từng phút giây trôi qua vô tình
Anh đang ở một nơi xa em nhớ mong anh vô cùng
Uớc sao mình đuợc bên nhau đêm nay
Giấc mơ chỉ là giấc mơ
Em mơ về ngày xa xăm ta sống bên nhau
Không còn cách xa không còn mong chờ
Em mơ đuợc ngồi bên anh ta nói với nhau bao điều
Những vui buồn ta cùng trong tay nhau
Giấc mơ chỉ là giấc mơRồi anh cứ đi ,để rồi đây em vẫn mong chờ
Vẫn thầm mong anh yêu nơi xa sống vui bình yên
Ngày trôi mãi xa sao tình yêu vẫn cứ ở lại
Tháng năm dài tình em héo khô theo bóng ai kia hững hờ
Nhật mở mắt. Mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi nó. Bàn tay nó đau. Cái đầu tiên Nhật thấy là một trần nhà trắng. Nắng rọi lên đó thành hình một khối kì lạ màu vàng rực rỡ. Nó thấy đầu mình nhức buốt.
Thật từ tốn, Nhật lục lọi lại kí ức mình. Nó nhớ mình đã rất hốt hoảng – trái tim nó vẫn đang đập bức bối – lòng nó hoàn toàn không an tâm.
TUẤN.
Ngồi bật dậy đột ngột, Nhật choáng đi vì kiệt sức. Miệng nó run rẩy …
– Tỉnh rồi à ? – Bảo ngồi gần đó chạy đến đỡ nó.
– Đây là đâu …
– Bệnh viện.
– Tao đã ở đây bao lâu ?
– Từ tối hôm qua đến giờ, mày bị ngất. Tụi tao đến thì thấy mày nằm …
– Vậy còn Tuấn sao rồi … còn hai người kia … họ sao rồi … họ sao rồi … họ … SAO RỒI ?? – Nó hét, gần như đang lên cơn động kinh.
– Từ từ … mày phải thật bình tĩnh mới được …
Nó thấy bất an .. nó hoàn toàn không thể bình tĩnh …
– Đi theo tao …
Nhật từ tốn bước đi theo Bảo. Thằng đó đi xuống lầu 2 rồi quẹo phải sang một hành lanh….
CẤP CỨU.
Nó thấy một trong hai anh chàng hôm qua đỡ cho nó đang đứng đó, mặt mũi bầm tím, đầu và tay đều quấn băng trắng. Huy đang ôm dính cứng anh chàng. Đôi mắt thằng đó mọng đỏ.
Flashback
Tụi con Thơ, Huy, Hiếu vừa tới nơi thì thấy Nguyên, Tuấn, Duy nằm trên nền đường. Đầu Nguyên có một vết cắt sâu, máu chảy rất nhiều.
Thấy có viện binh đến mà với số lượng đông, tụi thằng Long cũng chịu lùi lại, nhưng bọn chúng không có ý định rút lui.Huy chạy bổ xuống ôm lấy Nguyên, khuôn mặt nó trở nên trắng hơn bao giờ hết…
– Anh không sao đâu, nhóc đừng lo … – Thấy đôi mắt Huy hoang mang, hắn cũng thì thào bằng chút sức lực còn sót lại của mình.
– Anh … sẽ không sao đâu …
– Nhóc, …. nhóc có … muốn anh hôn không – Bàn tay đầy máu của hắn vuốt lên gò má nõn nà của nó.
– Đừng cố, sẽ ổn thôi … – Huy ôm lấy bàn tay của Nguyên.
– Nhóc có muốn không ?… – Huy vừa nói vừa nhăn nhó rất nhiều.
– Anh, sẽ ổn thôi, máu nhiều quá … anh không sao đâu … – Nó nói như hét lên – Anh không thể gặp chuyện gì được …
– Nhóc có muốn không ? – Đôi mắt anh mờ dần, một ngọn lửa chạy trong đó đang tắt, anh vẫn cầm chặt tay nó.
– … – Nó thở thật sâu. Nước tràn từ khoé mắt từ lúc nào mất rồi.
– Nhóc .. – Rồi hắn ngất đi…
– Nhóc yêu anh mà …Hiếu cũng chạy đến đỡ Duy và Tuấn đứng lên, hai thằng này xem ra chỉ bị đánh thôi. Tay chân, mặt mũi nhiều vết tét nhưng không nguy hại bằng Nguyên …
– Gọi cấp cứu đi Thơ .. làm ơn …
– Cho nó chết. Mấy thằng chó tụi bây … – Long cười khoái chí.
– Mày nói cái gì hả …
Mới dứt câu Duy lại gồng mình lên bay lại phía Long và đấm vào mặt hắn một cái. Hắn đấm liên tục làm gã thối lui mấy bước liên tiếp. Cả đám đệ tử của gã thấy mọi chuyện diễn ra quá nhanh cũng đứng trơ ra như tượng, mặc cho gã bị đánh.Đến cái đấm thứ năm thì bỗng nhiên loé sáng, Long rút từ trong túi áo con dao bấm và đâm vào vùng bụng của Duy. Máu từ đó toé ra rất nhiều.
Ngay lúc đó, Tuấn điên cuồng lao đến chỗ Duy tính vùng lấy con dao ra để …
Nhưng, nhanh hơn, trước khi mọi người có thể can ngăn hay làm gì, Long rút nhanh con dao lại và đâm thẳng vào người Tuấn …
Màn đêm bị xé vỡ …
End flashback
Hiếu nãy giờ đứng dựa lưng vào tường. Mắt nó nhắm nghiền. Bây giờ thì từ từ mở lớn hết sức. Không phải là cái ánh nhìn sắc sảo mọi ngày. Một ánh nhìn u ám, tức giận. Nó muốn rít lên gì đó mà âm thanh bị chặn ngay cuống họng …
– Mày đánh nó thì được tích sự gì .. – Bảo buồn rầu nói .
– Chính nó … tại chính nó … – Hiếu rít lên đay nghiến và chỉ tay về phía Nhật.
– Giờ thì đỗ lỗi cho ai để làm gì … xem hai người đó ra sao đi …
Đèn phòng cấp cứu tắt phụt.
Nhật cảm thấy bất an. Thật sự bất an. Đại dương xung quanh đang quằn quại trong nó. Nó muốn phóng mình ra khỏi một vách núi và đâm đầu xuống vực thẳm bao la.
Nó và Hiếu muốn oà khóc … nó tưởng tượng ra một vách núi cao với hàng trăm mỏm đá nhô ra và biển đánh bạc đầu.
Vị bác sĩ già đáng kính bước ra. Khuôn mặt ông thoáng nhạt nhoà …
Ðêm nay lại một đêm nữa
Em nhớ mong anh đến từng phút giây trôi qua vô tình
Anh đang ở một nơi xa em nhớ mong anh vô cùng
Uớc sao mình đuợc bên nhau đêm nay
Giấc mơ chỉ là giấc mơ
Em mơ về ngày xa xăm ta sống bên nhau
Không còn cách xa không còn mong chờ
Em mơ đuợc ngồi bên anh ta nói với nhau bao điều
Những vui buồn ta cùng trong tay nhau
Giấc mơ chỉ là giấc mơRồi anh cứ đi ,để rồi đây em vẫn mong chờ
Vẫn thầm mong anh yêu nơi xa sống vui bình yên
Ngày trôi mãi xa sao tình yêu vẫn cứ ở lại
Tháng năm dài tình em héo khô theo bóng ai kia hững hờ
Ngày hôm sau. Trời không nắng, mây dài, mát.
Căn phòng màu trắng, cửa sổ mở và có nhiều người …
– Anh đã là của em rồi phải không ? – Thật yếu ớt và xanh xao. Tuấn nằm trên cái giường trắng. Hai ống thở cắm sâu vào mũi. Hắn ta cố gắng lắm những chỉ nói được vài tiếng yếu ớt.
Nhật ngồi cạnh giường, bàn tay nó vuốt nhẹ mái tóc hắn, đôi mắt nó xa xăm. Mãi một lúc nó mới mở miệng được.
– Tại sao ? Anh đã biết em đóng kịch phải không ? Vậy tại sao anh ? … – Nó nói như trách mình …
– Vậy em đã chiếm được anh hoàn toàn phải không ?
– Phải, anh thật là ngu ngốc … – Nhật cười mãn nguyện, nó cúi xuống hôn nhẹ lên môi Tuấn.
Giường kế bên, trông nạn nhân có vẻ khoẻ hơn rất nhiều. Vết thương của Duy không sâu lắm, nguy hiểm chỉ tại máu ra nhiều thôi.
– Em xem người ta thắm thiết chưa kìa … – Dung nũng nịu nói nhỏ.– Tôi không có yêu anh gì đâu nhá, chúng ta mới chia tay đấy ! – Hiếu bực mình quay đi, nó phán lạnh lùng mà mặt lại đỏ au như quả dâu chín.
– Này, anh đang bị thương đấy. Đau lắm.
– Đau cho chết, anh hùng quá làm chi ?! – Nó rít lên theo điệu bộ của một bà mẹ đang dạy dỗ cậu quý tử hư hỏng.
– Vậy thì thôi, dù sao cũng bỏ nhau rồi. – Duy giả bộ dỗi quay qua chỗ khác.
– Thì … làm … lại từ đầu cũng được chứ bộ…. kéo áo– À há, mà này nhá, mấy hôm trước em trả tiền cho anh ít quá …
Trước khi hắn nói thêm được gì, Hiếu đã đặt môi lên môi hắn.
– Thật sự anh rất yêu em.
– Biết rồi.
Ngồi kế bên cửa sổ. Nguyên và Huy cũng trao nhau một nụ hôn thật nồng.
– Vậy là hôm bữa anh không có ngất phải không ? – Chợt Nguyên dứt nụ hôn ra và nghi ngờ lườm.
– Nghe xong thì anh ngất thật chứ bộ. Sung sướng quá mà …Rồi chúng nó lại quấn lấy nhau.
Bảo đứng ngay cửa phòng nhìn vào ba cặp đôi đang mi nhau thắm thiết.
– E hèm … Tôi còn có mặt ở đây nhá.
Cả 6 tên ấy lập tức ngừng kiss ngay và nhoẻn miệng cười tíu tít. Chả ngại ngùng gì sất.
– Kệ mày, liệu mà kiếm một anh đi rồi bắt chước tụi tao …
– Mệt, tao ra ngoài, mặc sức mà hưởng thụ … – Bảo cười tươi.
Bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại, nó nghe torng phòng vang vọng– Biến lẹ đê …
Rồi là tiếng cười giòn giã.
Bảo đi dạo ra hành lang. Quả là nắng hôm nay thật nhẹ. Nó thật sự hạnh phúc. Nó lại cười.— o0o —-
Hai tuần sau, cả ba anh chàng xuất viện. Chuyện đánh nhau này cũng ì xèo ít lâu khi công an lấy lời khai rồi điều tra. Nhưng vì ai cũng có lỗi và vết thương đã qua cơn nguy hiểm. Chúng nó không bị truy cứu nữa.Về phần Long, từ ngày đó gã biến mất, vài năm sau thì nghe nói vượt biên sang Trung Quốc mất rồi. Cuộc đời gã bị truy nã luôn, coi như chấm dứt với ánh sáng.
Còn về phần những nhân vật của chúng ta … E hèm …
Không biết vì lí do gì mà cái nhà kế bên nhà bốn con sâu được rao bán. Thế là khu nhà ấy lại đón thêm ba vị khách mới. Cũng không mới lắm, nhưng rõ ràng là những vị hàng xóm kì lạ. Lạ vì nhà mình ít khi ở mà mấy vị khách mới đến chỉ thích qua nhà hàng xóm … ngủ nhờ. Lí do vì sao thì chỉ trời mới biết.
Có lẽ một khi nào đó thì cả hai căn nhà cũng có thể sát nhập thành một mất.Thế giới cứ vì thế mà xoay dần. Cuộc đời con người vì vậy mà tuần hoàn.
Lần này thì các chú cừu con đã thật sự có chủ.
Rồi con cừu thứ tư sẽ đi đêm, và sẽ gặp một chú sói hoang cho mà xem.
Lần này – nhân danh chúa trời, nó chắc chắn sẽ tìm được một cái gì đó cho riêng mình.
Tp HCM, nắng rất vàng.End.
Tp HCM9h08, 26/5/2009
Extra: Quán trà – mưa – duyên hay nợ – Đàn ông và lỗi lầm
Còn 1 extra. Chỉ đơn thuần là viết xả streess. Nếu thích bạn có thể vào yaoiland và VNS để xem… Trên WS vì lí do cá nhân mình chỉ post Extra này!
Thân.
Extra: Quán trà – mưa – duyên hay nợ – Đàn ông và lỗi lầm.
Hôm nay trời không mấy hiền hoà.
Mới tan tầm chừng sáu giờ mà mưa như trút nước. Thời tiết cũng đến lạ, sáng sớm hanh khô chỉ cầu vài giọt nước, thế mà mưa vừa về lại lạnh căm.
Mưa vồn vã lắm, rào một cái là mặt đường long lánh nước. Gió thổi từng cơn thật rét. Chúng nó chưa bao giờ là lũ trẻ đáng mến. Màu trời thay nhanh và đem đêm về thật vội.Tiếng vài con thú đói bụng reo inh ỏi mọi nơi trên nền sẫm màu.
Bảo đi vội, nó kéo cái áo khoác lại và đút tay vào túi. Hôm nay nó quên mang dù và áo mưa, mà nó thì hoàn toàn không muốn dính nước. Với mái tóc lù xù nhiều keo thế này, dính vào thì còn gì để nói. Mà mưa cũng không mát mẻ gì, ngày hôm nay thật lạnh.
Nửa tiếng trước nó mới cãi nhau với Thiên. Hắn ta thật đáng trách. Nó không tin được là đã bao nhiêu lâu rồi mà cái cách hành xử mập mờ vậy vẫn không đổi. Hắn đang sống với nó, ngủ và làm tình với nó chứ không phải một cậu chàng mong manh nào khác. Nó không phải cái dạng nên mè nheo. Và hãy nên hiểu cuộc sống này đã khác trước.
Thở dài, Bảo rút từ trong túi một điếu thuốc và châm lửa. Mưa mạnh hơn, nghe rôn rốt rớt từ những tán cây. Nó rút sâu vào mái hiên.
Màu trời và cả chân trời hoà vào nhau như một thể thống nhất xám xịt. Chỉ thấy con đường cụt ngủn đâm vào một bức tường, rồi tiếp tục cụt ngủn.– Mẹ kiếp.
Nó bực mình lầm bầm trong miệng. Con người nó cũng không được hiền hoà như ngày nào.
Tít tít …Bảo lấy cái điện thoại trong túi ra.
– Alo– Alo, nhóc hả ?
– Anh còn muốn cái gì nữa đây ?
– Nhóc đang ở đâu …
– Không quan trọng.
– Trời đang mưa … cho anh xin lỗi…
– Xin lỗi cái gì ?– Anh làm nhóc giận.
– Tôi không giận. Chúng ta thống nhất hồi nãy rồi.
– Nhưng mà đây là tiệc công ty. Anh chỉ đi hát karaoke thôi.
– Thì anh cứ đi. Tôi có nói gì đâu ?
– Nhưng …
– Anh giả ngốc với tôi phải không ?
– Không … anh …
– Anh đi thì đi. Đừng giải thích. Giải thích làm gì? Giải thích để làm gì? Anh vẫn đi. Thì đi đi. Không tôi lại nổi điên.
– Em đang giận mà.
– Tôi chỉ bực mình vụ anh đi chơi nhưng nó không có cơ sở. Anh cứ việc đi rồi về năn nỉ cũng được. Chứ đừng ở đây ra rả, ra rả để rồi đi cho vui vẻ à? Anh năn nỉ để đi phải không?– Vậy thì …
– Anh đi đi. Rồi tối ngồi nói chuyện. Tôi đang nóng, không làm gì được đâu.
– …
Không để hắn nói được câu nào, nó cúp máy cái rụp.
Bảo rút sâu vào hàng hiên. Nó rít điếu thuốc.Mưa thật mạnh. Điệu này nó còn phải chờ lâu lắm. Gió ve vãn má nó.
Bảo với tay ra màn mưa. Những giọt trong suốt chạy tròn trên lòng bàn tay nó.Nó đã thay đổi nhiều. Một cảm giác nhẹ nhẹ cuồn cuộn trong lòng . Bảo thở dài.
Nó quyết định không đến bữa tiệc của Hiếu nữa. Có lẽ nó nên tắm mưa hay đi đâu đó một mình. Tự nhiên nó muốn thật yên tĩnh. Một tách càfe đắng chẳng hạn.
Rồi nó nhìn qua bên kia đường. Một tiệm nhỏ với vỏn vẹn chữ ” Lost ” màu trắng. Mà cái đó thật giống mưa. Những con chữ đang tan chảy ra, rớt tí tách. Một chút hiếu kì len vào người nó.
Mạch máu và tim Bảo khẽ run – nó chạy băng qua đường.
— o0o —
Đó là một quán trà.
Bảo bước vào trong. Hành lang thật nhỏ, những mảng tường màu đen, vài vệt xám rớt xéo xuống bên dưới. Chính giữa là một con đường, nó đâm thẳng lên trần nhà và mịt mù là chân trời màu xám.Bảo không biết nó đã thấy cảnh này ở đâu. Trên con dường đó, dưới những vệt dài màu xám, một khối hình trái tim bể nát.Nó bước vào căn phòng. Tất cả chỉ còn lại màu xám và đen. Những cái gối màu tuyền và các cái bàn gỗ sơn xám. Trần nhà là màn đêm nhưng thiếu vắng các vì sao.Một “dấu hỏi” trắng thật lớn nổi bật lên cái nền đen đó.Bốn bức tường treo toàn tranh. Một bức vẽ mưa và chân trời dài ngập tràn màu xám.Bức thứ hai cũng là màn mưa và một cái bóng đen nhỏ nhoi chìm trong đó.Bức thứ ba thì cũng giống như bức thứ hai nhưng có nhiều bóng đen hơn, từ thấp đến cao … như một khoảng thời gian dài lớn lên và tất cả đều chìm trong màn mưa.Bức tranh cuối cùng – một ngôi mộ màu đen trên nền mưa và lại thêm dấu chấm hỏi thật lớn.
– Chào quý khách.Nó giật mình quay lại …
– …
Tất cả vỡ ra.
Năm nay nó đã hai mươi lăm tuổi..
Bảy năm. Ba trăm sáu lăm nhân bảy cũng hơn hai ngàn ngày. Không một tì vết nào đọng lại từ cái ngày đó.
Ngày của đêm và mưa – Đen và xám …Bảo há hốc mồm….
Người đó cũng 27. Mái tóc người đó đã khác xưa rất nhiều. Cái dáng cũng không còn thẳng đuột như thưở nào. Cằm đã lớm chớm râu. Trông không thật thà hay thư sinh như trước. Đôi mắt cũng rắn đến lạ.
Không còn nét gì của ngày ấy. Nó tha thiết đến khổ. Những lớp kí ức đổ bụi ấy chốc lát sống dậy mạnh mẽ như một đợt sóng tràn bờ.
— o0o —
– Em vẫn ổn phải không ?
– Phải.
– Hình như em đang hạnh phúc ?
– Làm sao anh biết ?
– Nhẫn em vẫn đeo kìa.
– À, uhm.– Em uống trà chứ ?
– Anh khác trước nhiều lắm.
– Vậy à.
– Anh mời em uống trà.
– Vậy à.
– …
– Em có vẻ gầy hơn trước.
– Không …
– Trong trí nhớ là thế. Em đã lớn rất nhiều. Em có râu kìa. Không còn như cái kiểu mềm yếu hay cuộn tròn ngày nào.
– …
– Tóc em cũng cắt bớt cầu kì hơn. Tai cũng không bấm lỗ. Mắt không có quần thâm. Người cũng thơm vì nước hoa – Apolo ấy nhỉ.
– Vậy à.
– Anh vẫn còn nhớ những cái cũ, nhưng như thế này thì hay hơn.
– Uhm, bảy năm rồi.
– Không, mai mới là bảy năm.
– …
Nó nhìn vào đôi mắt Hùng.
– Những năm qua, anh …
– Ổn, anh đã làm chủ đấy chứ.
– Phải, có lẽ em …
– Em có hạnh phúc không ?
– Em ấy hả … em … uhm, hạnh phúc.
– Người ấy yêu em chứ.
– Người ấy … uhm, rất yêu.
– Và người ấy là một người tốt ?
– Phải, rất tốt …
– Vậy là anh an tâm rồi …
– Anh …
– …
– …
– Em uống trà chứ.
Bóng Hùng khập khiễng đi vào trong quầy pha chế. Tướng đi hắn khựng lại như rô – bốt. Bàn tay hắn khẽ run, Hùng làm rớt cái ly, vỡ tan tành.
Mắt Bảo mặn. Nó lấy tay chậm vội vàng.– Anh xin lỗi. Anh vụng về quá.
– Anh đã làm gì trong suốt những năm qua.
– Đi đây đi đó. Học hành tử tế.
– Tại sao anh lại mở một quán trà ?
– Trà rất ngon. Đắng nhưng tỉnh táo.
…
– Anh còn yêu em sao ?
– Anh có yêu em sao ? Đó không phải là trò bắt cá hai tay mà anh đã bị em phát hiện ?
– Phải. Em vô lý quá.
– Ngốc. Anh … đâu có bi luỵ thế … vậy em …
– Em đã có người ấy và em thật sự yêu người đó.
– Vì sao ?
– Vì em là một gã yếu đuối sinh vào cung Xử Nữ.– Vậy à !
– …
– Anh có người đó rồi à ?
– Sao em lại …
– Anh đeo nhẫn …
– …
– …
– Em phải về …
Nó chạy vội ra cửa.
Nhưng ai đó hét lên.
– Anh thật sự còn yêu em …
Bảo vùng chạy ra ngoài. Nó phóng ra màn mưa. Một bàn tay nắm chặt nó lại.– Anh vẫn còn yêu em. Anh đã yêu em. Anh rất yêu em. Bảy năm qua anh đã như một thằng điên.
– …
Nó dằn tay hắn ra rồi mất hút trong màn mưa.Bảo vừa chạy, nước mưa tràn trên gò má.
Hùng đứng đó. Chờ bóng nó hút trong màng mưa hắn mới từ tốn bước vào nhà. Lost – đánh mất – hôm đó đóng cửa.
Một tháng sau quán trà được sang tên. Năm hai mươi tám tuổi, tức một năm sau, Hùng đám cưới. Tiệc tổ chức linh đình tại một khách sạn danh tiếng với một cô gái đẹp, ngoan ngoãn.
Rồi hắn chết hai năm sau đó. Tự tử trong một đêm mưa to gió lớn. Cảnh sát tìm được bức thư tuyệt mệnh chỉ vỏn vẹn một câu. Lost – Love.Bức thư tuyệt mệnh không để lại một dấu vết nào.Cảnh sát kết luận tự tử và kết thúc điều tra.
Dấu chấm hỏi trong bức tranh cuối cùng của quán trà hôm nào
Ba năm sau nữa. Những bức tranh ấy đột nhiên được đem đi triển lãm. Người ta tìm được gốc tích rằng tất cả đều do một người vẽ và trải dài nhiều năm. Bức cuối cùng được hoàn thành vào ba năm trước.
Trước cái ngày mưa đột ngột tối trời và lành lạnh – do một chủ tiệm quán trà vẽ – chỉ gồm toàn màu đen và xám. Chỉ trước một ngày … Âu đó là số phận.
End.
Note: chỉ có thể nói là Good boys gone bad…
Vẫn còn 1 phần rất nhỏ rất nhỏ … về Bảo. Toàn bộ tâm hồn suy nghĩ của cậu và cả ng` con trai đó trong lúc đó…
Tôi sẽ giữ lại. Ko đem vào. Hãy đễ cho mọi thứ trong tưởng tượng …