“Thomas Walker! Trò đang làm cái gì vậy?” – Lão Hagrid gầm lên.
Đám học sinh nhìn về phía phía Thomas với mốt ánh mắt đầy kiêng dè.
Còn Thomas, cậu ta nhún vai vẻ không ra sức:
“Thưa giáo sư, con chỉ hướng dẫn cậu bạn này thôi mà, tuy cách thức có hơi bạo lực nhưng anh bạn này lại thấy nó rất hợp với mình đó.” – Thomas cười tươi nhìn sang thằng nhóc nhà Slytherin, quàng tay lên vai nó, siết mạnh, hỏi: “Tôi nói đúng không?”
Thằng nhóc nhà Slytherin, với một khuôn mặt tái mét và cơ thể đang run lên bần bật, cố gắng nặn ra một nụ cười mà nó cho rằng vui vẻ hết mức có thể:
“Vâng. Đúng vậy thưa giáo sư.”
Lão Hagrid sững sờ nhìn nụ cười của thằng nhóc nhà Slytherin, lão cứ có cảm giác chỗ nào đó không đúng nhưng lại không thể hiểu rốt cuộc cảm giác đó xuất phát từ đâu.
Sau một hồi, lão Hagrid chịu thua, lão đưa tay lên gãi cái đầu bù xù của mình, nói một cách ngập ngừng:
“À… ờ… nếu như không có việc gì thì… ừm… ổn thôi. Tuy nhiên, không nên dùng pương pháp bạo lực như thế. Các trò có thể vuốt ve chúng. Coi này…”
Lão cầm cuốn sách của Hermione lên, lột bỏ lớp băng keo bùa chú dán rịt bên ngoài. Cuốn sách tìm cách cắn, nhưng lão Hagrid đã vuốt ngón tay trỏ khổng lồ của lão dọc theo gáy sách, cuốn sách rùng mình, rồi mở ra và nằm yên lặng trong tay lão Hagrid. Lão làm điều đó như thể nó là điều hiển nhiên nhất thế giới.
Đám học sinh nhìn vẻ mặt âu yếm của lão Hagrid với quyển sách, đám học sinh khẽ rùng mình. Một vài đứa nhanh ý có vẻ như đã đoán ra khẩu vị của vị giáo sư xa lạ mà quen thuộc này. Và chúng chợt nghĩ tới cách giải quyết của Thomas, tuy thực bạo lực nhưng chúng sẽ không phải lo lắng mình sơ sẩy mà bị ngoạm ngón tay.
Lão Hagrid nhìn đám học sinh đang đứng im phăng phắc, lão quay sang hỏi Hermione:
“Tôi… cho rằng nó cũng thú vị đó chứ?”
Hermione cười gượng, cô thực sự không có muốn nói gì lúc này, so với cái thẩm mĩ quan khác biệt của lão Hagrid, cô càng để tâm tới hành động bạo lực của bạn mình hơn.
Lão Hagrid tỏ ra chán nản, Harry tới bên cạnh, nói:
“Không có gì đâu bác Hagrid. Cái quyển sách này nó cũng…” – Harry cố gắng tìm lấy một từ nào đó thật là đẹp để an ủi ông bạn lớn tuổi của mình: “… à… cũng ngầu lắm.”
Nhưng lão Hagrid dường như đã hoàn toàn mất hứng:
“Ừ. Cảm ơn con, Harry.”
Lão nói với đám học sinh:
“Vậy thôi... vậy là các trò đã có sách và... và bây giờ thì các trò cần Sinh vật Huyền bí. Phải. Vậy để tôi đi dắt chúng lại. Chờ một chút...”
Lão sải bước xa khỏi bọn trẻ, đi về phía khu rừng và biến mất.
Khi lão Hagrid rời khỏi, Hermione, Ron và Harry lập tức xáp lại bên cạnh Thomas. Hermione gầm lên nhè nhẹ:
“Cậu làm cái quái gì vậy Thomas. Cậu có thể sẽ gặp rắc rối to với hành động vừa rồi đấy.”
Thomas nhún vai, nói:
“Mình chả quan tâm lắm tới việc đó. So với việc có thể sẽ gặp một vài rắc rối nho nhỏ, mình càng căm ghét lũ ruồi nhặng bay lung tung.”
Harry lên tiếng:
“Nhưng cậu làm quá rồi đó. Vừa rồi kể cả mình cũng thấy hoảng.”
Thomas trái lại không cho rằng bạn bè của mình nói đúng. Cậu ta cũng có những chính kiến của mình:
“Với đám không biết điều, chỉ có 2 cánh để chúng không phiền cậu, một là làm chúng quý, hai là làm chúng sợ. Cách thứ nhất thì tốn thời gian và công sức. Còn mình thì không có hứng thú tiêu thụ thời gian và công sức cho một thằng đần muốn tự tìm đường chết.”
Hermione không thể chấp nhận luận điệu của Thomas. Cô cãi lại:
“Nếu như cậu cứ xử dụng bạo lực và sự khủng bố để giải quyết vấn đề thì cậu và Voldemort có khác gì nhau.”
Thomas nhìn sang Hermione, hỏi:
“Mình có bao giờ dọa nạt hay ép buộc các cậu cái gì chưa?”
Hermione đáp ngay:
“Dĩ nhiên là cậu không như làm như vậy. Nhưng cậu không lên làm vậy với người khác. Tuy thằng đó nó có không đúng, nhưng cậu cũng không lên uy hiếp nó như vậy.”
“Vậy cậu có thể cho mình một phương án nào tốt hơn không? Hay là bỏ qua cho nó, và sau đó nó sẽ tiếp tục vo ve xung quanh và khiến mình phát điên.” – Thomas ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt của Hermione, nói với giọng quyết liệt: “Và mình có thể đảm bảo với cậu, một khi mình thực sự nổi giận thì nó sẽ không chỉ bị hù dọa đơn giản như vậy đâu.”
Hermione cố tìm cách để thuyết phục Thomas, bản thân cô không thể chấp nhận cách làm lấy bạo chế bạo của Thomas.
Khác với Hermione, Harry và Ron dường như có cảm giác khác biệt về những gì mà Thomas nói. Với Harry, cậu cũng không tán đồng cách làm của Thomas. Tuổi thơ đầy đau khổ ở nhà dì và dượng Dursley khiến cậu thấu hiểu hơn ai hết cảm giác khi bị đe dọa và áp bức. Nhưng có một cái gì đó trong đầu mách bảo Harry cách làm của Thomas là đúng, và cậu cũng hiểu được lý do của Thomas.
Harry bằng một cách nào đó biết rằng cách làm của Thomas là vô cùng nhanh chóng và tiện dụng để chấm dứt sự dây dưa của kẻ khác. Và nếu như Harry có sức mạnh của Thomas và áp dụng cái cách của Thomas thì đảm bảo rằng Draco Malfoy sẽ không bao giờ dám trêu trọc cậu nữa. Nhưng Harry sẽ không bao giờ làm như vậy, Harry sẽ không bởi vì một chút khó chịu của bản thân mà đi làm tổn thương tới người khác.
Về phía Ron, cậu ta dường như bị hành động và lời nói của Thomas cảm nhiễm. Ron lớn lên trong sự trêu chọc của hai người anh, trong sự dè bỉu, xỉa xói và châm chọc của người khác về gia cảnh nghèo khó, về sự vụng về của bản thân. Ron không thể không thừa nhận sự thực phũ phàng mà mình phải chịu nhưng cậu chán ghét cái cảm giác đó tới tận xương tủy. Ron tự ti và ghen tị khi nhìn thấy những người khác tài giỏi hơn, giàu có hơn mình.
Trở thành bạn của Thomas, được cậu ta giúp đỡ khá nhiều khiến cuộc sống trong trường học của Ron đỡ chật vật. Ron đã có thể tích lũy được một số tiền nhỏ cho mình, thông qua làm việc và buôn bán một vài lá bài hiếm, nhưng chừng đó thì chưa đủ để cải thiện cuộc sống ở gia đình của Ron.
Khác với Harry, người rất có thiên phú trong phép thuật, càng không thể so với những học sinh xuất sắc như Hermione hay Thomas, Ron yếu đuối, chậm hiểu và có phần vụng về. Chính vì vậy, Ron thường xuyên bị nhiều người nói sau lưng, họ nói Ron chỉ là kẻ ăn bám, ăn bám vào vinh quang của ba người bạn, và rằng Ron không xứng là bạn của bất kỳ ai trong số 3 người bạn thân của cậu.
Khi nhìn Thomas uy hiếp học sinh của nhà Slytherin, một suy nghĩ đột nhiên nảy lên trong lòng của Ron: “Nếu như… nếu như cậu cũng mạnh mẽ được như Thomas… Không! Không cần mạnh mẽ như Thomas, chỉ cần được một phần là đủ. Chỉ cần như vậy thì sẽ không có bất cứ ai dám kỳ thị cậu nữa.”
Nhưng Ron biết mình, cậu tự biết mình không có thiên phú đó. Và chợt Ron nhìn về phía Thomas. Cậu tin rằng Thomas sẽ có cách.
“A….” – Lavender hét lên, chỉ về phía bên kia của bãi chăn thả.
Tiếng hét của Lavender thành công thu hút sự chú ý của đám người.
Thomas và Hermione dừng cuộc tranh luận; Harry và Ron bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ của riêng mình. Tất cả nhìn theo hướng chỉ của giọng nữ cao vừa rồi.
Một tá sinh vật quái dị đang chạy lon ton về phía bọn học trò. Những sinh vật này có thân, đuôi và chân của ngựa, nhưng chân trước, cánh và đầu là của một con gì giống như con đại bàng khổng lồ, với cái mỏ to màu thép, hết sức hung tợn, và đôi mắt màu đỏ cam. Móng vuốt của chân trước dài cả một tấc rưỡi, có vẻ như bấu chết người như chơi. Mỗi con quái thú ấy đều đeo vòng cổ bằng da dày, nối với một sợi xích dài, và đầu tất cả những sợi xích đó đều nằm trong bàn tay to tướng của lão Hagrid. Lão đang lon ton chạy theo sau đám quái thú vào bãi chăn thả.
Lão Hagrid giật những sợi dây xích, thúc lũ quái thú hướng về phía hàng rào mà lũ học trò đang đứng, lão gầm lên:
“Đi nào, tiến tới!”
Bọn trẻ hơi lùi lại khi lão Hagrid tiến đến gần chúng để buộc mớ dây xích vào hàng rào. Lão vẫy tụi học trò, vui vẻ gào to:
“Đây là những con Bằng Mã! Thấy chúng đẹp không?”
Thomas dùng ánh mắt nóng rực nhìn mấy con Bằng Mã, cậu ta thực sự bị vẻ ngoài của chúng chinh phục. Thomas say mê nhìn lớp áo khoác óng ả của những con Bằng Mã, chuyển tiếp hết sức mượt mà từ lông vũ sang lông thú, mỗi con một màu khác nhau: màu xám bão tố, màu đồng, màu lang ửng hồng, màu hột dẻ bóng lưỡng và màu đen mun như mực.
Lão Hagrid xoa hai bàn tay vào nhau, tươi cười với bọn trẻ chung quanh:
“Vậy đó, các trò làm ơn xích tới gần thêm một chút...”
Ngoại trừ Thomas, không ai có vẻ muốn làm theo lão Hagrid. Và Harry, Ron và Hermione cũng bước đến gần cái hàng rào chỉ sau Thomas một bước chân. Lão Hagrid nói:
“Bây giờ, điều trước tiên các trò phải biết về Bằng Mã là chúng rất kiêu hãnh, rất dễ bị tổn thương. Đừng bao giờ xúc phạm chúng, kẻo toi mạng như chơi.”
Tiếng xì xào bắt đầu vang lên. Lão Hagrid vẫn tiếp tục giảng:
“Các trò phải đợi đến khi những con Bằng Mã tỏ dấu hiệu trước tiên. Phép lịch sự, hiểu không? Các trò bước về phía một con Bằng Mã, nghiêng mình chào và chờ đợi. Nếu như con Bằng Mã cúi chào lại thì các trò được phép chạm vào nó. Nếu nó không cúi chào thì liệu hồn mà tránh xa móng vuốt sắc của nó, bởi vì mấy cái móng vuốt đó gây thương tích đau đớn lắm đó. Rồi, bây giờ ai muốn xung phong nào?”
Mấy con Bằng Mã đang hung hăng hất hất mấy cái đầu dữ tợn, những đôi cánh mạnh mẽ gồng lên, xem ra chúng không thích thú bị xiềng buộc như vầy cho lắm.
Thomas bỏ qua ánh mắt của những người khác, cậu ta tiến thẳng tới trước một con Bằng Mã, nhìn thẳng vào mắt nó rồi nhẹ nhàng cúi chào.
Con Bằng Mã tò mò và e ngại nhìn Thomas, nó có thể cảm giác được sự hùng mạnh của sinh vật trước mặt mình. Khác với đám sinh vật ở xa đằng kia, sinh vật trước mặt này rất nguy hiểm. Nó cho Bằng Mã cảm giác uy hiếp.
Tuy nhiên, khi Thomas cúi đầu chào một cách lịch sự, con Bằng Mã cũng ngay lập tức đáp lễ. Nó khuỵu hai chân trước có vảy và nhún mình xuống để thể hiện một cái cúi chào không thể nào nhầm lẫn được. Con Bằng Mã là một Sinh vật Huyền bí có trí tuệ tương đối cao, nó có thể nhận ra được dấu hiệu của sự thân thiện và tôn trọng tới từ Thomas.
Lão Hagrid hét lên một cách sung sướng:
“Tuyệt! Tuyệt vời, Thomas! Trò có thể chạm vào nó!”
Không đợi lão Hagrid nói hết, Thomas đã đưa tay vỗ nhẹ lên mỏ của con Bằng Mã trước mặt. Con vật nhắm mắt lại, rên lên khe khẽ một cách hưởng thụ.
Thomas bật cười một cách thích thú. Ngay lập tức, cậu ta đã có quyết định: nhất định phải nuôi một con trong vườn thú của mình.