Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 153: Chương 153: Cậu của hiện tại




Văn Đoàn quay sang nói với ông Nhân:

- Không thể nào! Ông có chắc chứ ạ?

- Con không tin?

Văn Đoàn ngập ngừng:

- Dù sao thì… thằng Quốc nó đâu có vẻ gì là người nghiêm trọng vấn đề thắng thua.

Ông Nhân than nhẹ:

- Trước đây thì đúng. Nhưng bây giờ thì…

Văn Đoàn hỏi:

- Là do ma thuật ảnh hưởng đến nó ạ?

Ông Nhân lắc đầu:

- Không hẳn.

- Ý ông là sao ạ? Con không hiểu?

- Là do sức mạnh nó đạt được. Nó mạnh lên quá nhanh mà bỏ sót mất quá trình cần thiết để sở hữu sức mạnh đó. Giống như một đứa trẻ sở hữu tài sản khổng lồ. Em trai con đang bị thứ sức mạnh nó đạt được làm cho mất lý trí.

Văn Đoàn ngỡ ngàng, nhưng sau khi bình tĩnh lại cậu nhận ra ông Nhân nói có lý. Hành vi của Tưởng Quốc hiện tại thực bất thường, thái độ của nó với người ngoài đang dần chuyển biến thành hung hăng, ngạo mạn.

- Đả kích lần này trong ảo cảnh tuy sẽ to lớn, nhưng ông nghĩ vẫn chưa đủ. Nhiều nhất chỉ có thể làm nó thu liễm tính tình của nó mà thôi. Hi vọng trong lần giao hữu sắp tới, sẽ có người nào đó có thể đánh bại được thằng Quốc. Chỉ có như vậy mới có thể khiến nó không phạm phải sai lầm lớn hơn trong tương lai.

Văn Đoàn cau mày:

- Con sợ là không có khả năng. Ông cũng biết hiện tại nó mạnh thế nào. Cùng lứa này, theo con biết thì chỉ có con, Shishio Makoto của đội Nhật và… Tư Đồ Tịnh của Côn Lôn tiên cung là có đủ khả năng làm thằng Quốc bị thương, nhưng để đánh bại nó thì… không có khả năng. Dù sao thì chênh lệch thực lực ở đây là quá rõ ràng.

Ông Nhân nghiêm mặt:

- Có khả năng làm nó bị thương thì cũng có khả năng đánh bại nó. Cho dù là Dumbledore, nếu không có phòng bị, chém đứt đầu thì vẫn phải chết.Ông đã nói rồi, em trai con nó chưa khống chế được sức mạnh của mình. Lần này huấn luyện, may cho nó là gặp phải ảo cảnh chiến đấu. Nếu không, ông e là nó sẽ thua vô cùng thảm. Dù sao thì con quá rõ cách huấn luyện khắc nghiệt của TQ và NB rồi.

- Hay ông để con thử đánh với thằng Quốc xem. Biết đâu con có thể đánh thắng được nó. Như vậy cũng sẽ đỡ được nguy hiểm khi đấu với người ngoài.

Ông Nhân trầm ngâm, sau một hồi ông đáp:

- Không ổn. Thứ nhất, hai con cần dưỡng sức cho cuộc thi đấu sắp tới. Hiện giờ cả con và thằng Quốc đều không ở trạng thái tốt nhất; có thắng nó bây giờ cũng không ý nghĩa.

- Thứ hai, hiện giờ con đánh với thằng Quốc sẽ không có bất cứ cơ hội chiến thắng nào. Nó hiện tại đang ở trạng thái chiến đấu, cuộc chiến liên tục trong ảo cảnh tuy đả kích lòng tự tôn của nó nhưng lại khiến chiến ý của em con đang ở mức đỉnh cao. Trạng thái của nó thậm chí là say chiến đấu. Nó sẽ đánh với con với thái độ đánh với đối thủ trong ảo cảnh. Một khi nó nghiêm túc đề phòng thì con thắng không được.

Dừng một chút, ông Nhân mới nói:

- Quan trọng nhất là, thằng Quốc hiện giờ quá nguy hiểm. Nếu con đánh với nó, nhất thời không kiểm soát nổi thì thậm chí sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Đều là cháu ông, ông không nỡ. Vì thế, nguy hiểm này cứ để người khác gánh đi thôi.

Văn Đoàn cười:

- Nói thế có vẻ không ổn đâu ạ.

Ông Nhân sẵng giọng:

- Hừ! Anh không cần giả ngây giả dại. Đừng tưởng tôi không biết anh thế nào.

Văn Đoàn cười trừ, người già thật khó đoán. Giận dỗi như trẻ con, hèn gì người xưa nói “một già một trẻ bằng nhau“.

Khi ông Nhân và Văn Đoàn đang trò chuyện, Tưởng Quốc đã bắt đầu chiến đấu với người thanh niên trong ảo cảnh. Cấp độ chiến đấu hiện tại đã kịch liệt hơn trước rất nhiều.

Những tiếng nổ lớn liên tiếp, vô số cột đá đâm bắn lên từ mặt đất trong tích tắc rồi bị nổ thành đá vụn ngay sau đó.

Bùa chú bay loạn xạ, soi sáng cả khoảng sân rộng. Những màu sắc chủ yếu là đỏ, cam và xanh lục. Thỉnh thoảng lại có một cú nổ mạnh do bùa bạo phá, vết cắt chém xẻ đôi một cây cột mới mọc lên, rồi có khi là thổi bay mục tiêu thành bụi. Tất cả đều là những thần chú mạnh mẽ và có sát thương rất lớn, thậm chí là tử chú.

Vô số trụ băng to như cánh tay, bén nhọn như những lưỡi dao cũng cắm lung tung khắp khoảng sân. Những mũi nhọn của chúng chĩa thẳng lên trời, sẵn sàng xiên lụi kẻ nào xui xẻo đâm phải.

Dưới áp lực của sự sống và cái chết Tưởng Quốc tiến bộ thần tốc. Hiện tại nó đã có thể sử dụng song song được cả hai ma chú cùng lúc bằng cả hai tay. Những câu chú đơn giản đã được bỏ đi chú ngữ. Nhiều câu chú thậm chí không cần mượn sức của đũa phép vẫn được tung ra một cách hoàn hảo với uy lực không hề suy giảm. Thậm chí, nó đã có thể sử dụng phép “Độn Thổ” liên tiếp để chiến đấu mà không sợ phân tâm khiến thân hình phân liệt. Và thời gian giao chiến cũng đã kéo dài hơn trước khá nhiều.

Tuy nhiên Tưởng Quốc hoàn toàn không chú ý tới những thứ này. Sự phẫn nộ khi tự tôn bị chà đạp khiến nó chỉ suy nghĩ tới một việc duy nhất, chiến thắng và xé xác người thanh niên trước mặt.

Người thanh niên bình tĩnh nhìn Tưởng Quốc phẫn nộ. Trong mắt anh ta, Tưởng Quốc có lẽ không khác gì một con dã thú đang bị thương, nguy hiểm, cuồng bạo nhưng nếu bình tĩnh thì vẫn có thể hạ gục không quá tốn sức.

“Ầm!” - Hai thanh kiếm va vào nhau, lần này sức mạnh của người thanh niên vượt trội hơn hẳn. Anh ta ghì mạnh thanh kiếm của mình và ép sát nó về phía Tưởng Quốc.

Người thanh niên nói gằn từng chữ khi đang giáp lá cà với Tưởng Quốc:

- Cậu hiện giờ không có khả năng chiến thắng tôi! Sao cậu không chịu nhận ra điều đó.

- NGẬM MỒM! - Tưởng Quốc gầm lên.

“Ầm! Ầm! Ầm!” - Ba cái cột đá đâm thẳng lên từ phía Tưởng Quốc đâm thẳng về phía người thanh niên.

Người thanh niên lướt chân trái sang ngang, kéo người thấp xuống, rồi trong mắt không thể tin được của Tưởng Quốc, lấy đó trụ xoay người, ép thanh kiếm sát người, chém đứt đôi thanh trụ đá đang đâm về phía anh ta.

Mượn phản lực nhỏ bé từ cú chém, người thanh niên đứng thẳng người, đá mạnh vào tay của Tưởng Quốc.

Tưởng Quốc rên nhẹ một tiếng, dù đã kịp gồng người đón đỡ nhưng nó vẫn bị đá văng. Khác biệt duy nhất so với trước đây là Tưởng Quốc không bị mất thăng bằng. Nó khom người lại, sẵn sàng để phản công bất cứ lúc nào.

Người thanh niên đột ngột xuất hiện trên đầu của Tưởng Quốc, cầm kiếm bổ mạnh xuống.

Tưởng Quốc đạp mạnh xuống sân, mặt đất bị nó dẵm thành một hố nhỏ. Tưởng Quốc bạt kiếm chém thẳng về phía đầu của người thanh niên.

Kiếm của Tưởng Quốc vừa kịp đụng phải kiếm của người thanh niên, đẩy lùi anh ta một chút xíu thì đột nhiên một cột đá đâm lên từ mặt đất, góc độ vừa chuẩn vuông góc với thân hình người thanh niên. Anh ta dẵm mạnh vào cây cột, duỗi thẳng người, uy lực từ thanh kiếm của người thanh niên tăng vọt, hoàn toàn áp đảo, và chém văng Tưởng Quốc ra ngoài.

Tưởng Quốc “Độn Thổ” giữa không trung, nó học được một điều khi giao chiến, đó là tuyệt đối không để mình rơi vào trạng thái mất khống chế. Người thanh niên bình tĩnh đáp xuống đất, ngay khi Tưởng Quốc xuất hiện bên cạnh anh ta, một cái cột đá đã đâm thẳng về phía nó, hạn chế Tưởng Quốc phản công.

Tiếp sau, hàng loạt cột đá điên cuồng mọc lên xung quanh. Tưởng Quốc biến sắc, nó đã đoán ra người thanh niên muốn làm gì. Ngay tích tắc tiếp theo, người thanh niên bắt vọt về phía Tưởng Quốc, kiếm trong tay không do dự chém thẳng về cổ của nó. Tưởng Quốc chật vật né tránh, thanh kiếm vẽ lên một vết thương cạn trên cổ của nó.

Nhưng cuộc tấn công của người thanh niên chưa dừng lại. Anh ta đạp mạnh vào cột đá đối diện và bắn ngược trở lại với tốc độ cao hơn. Tưởng Quốc vung kiếm đón đỡ nhưng bị chém bay. Tốc độ đã bổ trợ thêm đáng kể sức mạnh cho người thanh niên. Người thanh niên liên tục nhảy qua lại giữa những cột đá. Mỗi lần nhảy lên, những cột đá nhỏ nhô lên dưới chân tiếp thêm tốc độ tấn công cho anh ta. Những tiếng xé gió vang lên liên tiếp, cuối cùng Tưởng Quốc thậm chí còn không thể bắt lấy thân ảnh của người thanh niên.

Sau vài giây, người thanh niên dừng lại, Tưởng Quốc đứng im sau lưng anh ta. Một giây sau, thân thể nó khẽ nhúc nhích. Từng tia máu bắn ra từ khắp cơ thể, nhuộm đẫm toàn thân của nó thành một màu đỏ rực rỡ. Lần này, người thanh niên không trực tiếp kết thúc tính mạng của nó như mọi khi. Anh ta có vẻ muốn chơi đùa thêm chốc lát.

Tưởng Quốc nằm trong vũng máu, nó dùng đôi mắt phẫn nộ của mình nhìn về phía người thanh niên. Đôi tay Tưởng Quốc run rẩy, nó đang cố hết sức để có thể đứng dậy tiếp tục cuộc chiến.

Người thanh niên khẽ vung vẩy cây đũa phép của mình, một cái ghế bằng đá xuất hiện. Anh ta buông mình ngồi xuống, hai tay chống gối đầy hứng thú nhìn xem Tưởng Quốc. Đây là lần đầu Tưởng Quốc thấy trên khuôn mặt người thanh niên có nhiều biểu cảm tới vậy. Có điều, đều là những biểu cảm khiến nó khó chịu.

Người thanh niên nói:

- Cho tôi xem thử cậu có thể làm gì. À, tôi cho cậu biết một bí mật nho nhỏ, ở trong ảo cảnh này, nếu ý trí của cậu đủ mạnh, thì thậm chí có thể vượt qua cái chết. Nhưng cậu làm được sao? Cậu “thiếu gia” trẻ? Hơn nữa, có đứng dậy được thì cậu cũng lấy cái gì ra để chiến thắng tôi. Niềm tin chăng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.