Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 163: Chương 163: Kiên quyết




Ánh mắt của Tưởng Quốc thực sự mang tới hiệu ứng đặc biệt, Tư Đồ Tĩnh sắc mặt đột ngột trở lên khó coi, anh ta khó khăn nói:

- Thực xin lỗi, ta không thích đàn ông.

Nụ cười trên mặt Tưởng Quốc cứng đờ, lông mày của cậu ta khẽ co giật, sau vài giây, Tưởng Quốc phá lên cười:

- HAHA… haha… ha ha ha…!

Tưởng Quốc cười khom cả người:

- Lần đầu… lần đầu tiên trong đời… haha… tôi bị người ta nghi ngờ giới tính. Hahaha… anh quả thực rất, rất, rất thú vị… hahaha!

Tiếng cười của nó vang vọng cả quán cà phê, hấp dẫn lấy vô số đôi mắt của những người xung quanh. Những thành viên còn lại trong đội TQ cũng nhìn Tưởng Quốc với con mắt nhìn một kẻ điên.

Tư Đồ Tĩnh cau mày nhìn Tưởng Quốc, anh ta có thể cảm giác được Tưởng Quốc thực sự không hề có chút nào phẫn nộ, dù Tư Đồ Tĩnh tin rằng Tưởng Quốc có thể nhìn ra sự mỉa mai trong lời nói của anh ta. Bị từ chối theo một cái cách tương đối khó chịu như vậy nhưng kẻ này lại đặc biệt vui vẻ. Tư Đồ Tĩnh cũng bắt đầu hoài nghi Tưởng Quốc có chút tâm thần.

Phải mất một hồi, Tưởng Quốc mới thôi cười, cậu ta dùng thái độ không thay đổi so với ban đầu, mời chào Tư Đồ Tĩnh một cách chân thành:

- Tôi nghiêm túc, Tư Đồ tiên sinh, tôi biết anh cũng cảm giác được tôi mạnh thế nào. Tôi có thể cam đoan với anh, tiểu đội toàn bộ là tinh anh, trình độ không có kém anh bao nhiêu đâu. Hợp tác với một đoàn đội tinh anh sẽ có lợi hơn nhiều so với đi cùng đám tạp nham, không phải sao?

Tư Đồ Tĩnh không có trực diện trả lời câu hỏi của Tưởng Quốc. Anh ta mặt không đổi sắc nhìn Tưởng Quốc, hỏi ngược lại:

- Ta không biết mục đích của cậu là gì. Nhưng cậu đừng quên hiện tại chúng ta là địch nhân.

Tưởng Quốc lắc đầu:

- Anh nhầm rồi Tư Đồ Tĩnh. Chúng ta hiện tại không phải địch nhân, chí ít cho tơi khi vòng thứ nhất kết thúc, chúng ta không phải chân chính địch nhân. Ừm… mà kể cả đến cuối chúng ta cũng không phải địch nhân. Tôi nghĩ nên gọi là đối thủ mới đúng.

Tư Đồ Tĩnh không trả lời Tưởng Quốc, anh ta đang suy nghĩ Tưởng Quốc đang âm mưu gì.

Tưởng Quốc, dùng đôi mắt của mình, nhìn trực diện vào Tư Đồ Tĩnh, cậu ta nói:

- Không cần phải suy nghĩ lung tung làm gì. Tôi có thể cho anh biết mục đích của tôi.

Trong đôi mắt của Tư Đồ Tĩnh lóe lên vẻ kinh dị, gã thiếu niên trước mặt này có thể đọc vị được hắn.

Tưởng Quốc cười nhạt, nó cũng sẽ chả ngớ ngẩn đi giải thích khả năng của mình:

- Tôi cho rằng thi đấu thì cần diễn ra giữa những người cùng trình độ. Nhưng hiển nhiên cái luật lệ của vòng thứ nhất có thể sẽ khiến nhiều người có trình độ cá nhân xuất sắc dễ bị đào thải. Ví dụ một kẻ đơn độc như anh. Tôi muốn tổ đội những người có trình độ xuất sắc lại với nhau. Chúng ta sẽ tranh thủ lợi ích cho chính mình, còn những vị trí dư ra sẽ để cho những kẻ kém hơn, dựa vào may mắn của bản thân chiếm lấy.

Tư Đồ Tĩnh lần này không có lên tiếng phản đối, hắn bắt đầu cân nhắc. Lời nói của Tưởng Quốc đã đánh động tới hắn. Tư Đồ Tĩnh bị cô lập giữa đoàn thể của mình. Tuy bản thân anh ta không có hứng thú với tranh quyền đoạt vị, cũng chẳng thèm quan tâm tới mấy thủ đoạn của Lý Hạo, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta không khó chịu.

Lý Hạo nhìn Tư Đồ Tĩnh, khi thấy người sư huynh của mình do dự, Lý Hạo bắt đầu nóng nảy. Nếu Tư Đồ Tĩnh bị dụ đi ngay trước mặt thì hắn sẽ rất mất mặt. Đồng thời, Lý Hạo nhớ tới sư phụ mình trước khi đi có dặn dò, sư huynh của hắn rất mạnh, nhớ kỹ mượn sức.

Lý Hạo không có tin tưởng sư phụ hắn nói, nếu Tư Đồ Tĩnh thực sự mạnh mẽ như vậy, tại sao lại không chiếm lấy vị trí thủ tịch, kẻ ngu nào lại đi bỏ qua vị trí mang lại cả danh vọng và quyền lợi lớn như vậy. Lý Hạo không tin rằng trên thế gian vẫn có những người không quan tâm tới danh lợi. Thứ mà Tư Đồ Tĩnh truy cầu, cả đời này Lý Hạo có lẽ cũng sẽ không hiểu.

Lý Hạo tiến lên trước, đứng ngang với Tư Đồ Tĩnh, hắn nói:

- Cút đi, thằng điên. Ngươi không cần ở đây giở trò ly gián. Ta chẳng biết ngươi là ai, nhưng nếu ngươi không biến mất khỏi đây ngay lập tức thì đừng trách ta trở mặt.

Tưởng Quốc xẹp xẹp miệng, dùng ánh mắt nhìn cái gì đó không sạch sẽ để nhìn Lý Hạo, nói:

- Thật là… đến phép lịch sự cũng chả hiểu, xen ngang vào giữa cuộc nói chuyện của người khác. Lại còn ăn nói thất lễ.

Dứt lời, Tưởng Quốc lại quay sang nhìn Tư Đồ Tĩnh:

- Anh nhìn coi. Đến cả tôi cũng chẳng biết là ai, anh có thể mong đợi gì ở đồng đội này. Nghe này, cuộc thi đấu này không có yêu cầu chính xác phải liên hợp với ai. Ở vòng thứ nhất, chúng ta có thể liên thủ, để những người mạnh mẽ nhất ở cả bốn nước đi tiếp vòng thứ hai. Đến lúc đó, một đối một, anh hoàn toàn có thể dựa vào khả năng của mình để mang về vinh quang cho Côn Lôn.

Lý Hạo nét mặt dữ tợn, thái độ không nhìn thẳng của Tưởng Quốc dù hắn đang đứng ngay trước mặt thực sự khiến Lý Hạo nổi điên. Ngay hắn đang tính làm gì đó thì Tư Đồ Tĩnh đã kéo hắn lại.

Tư Đồ Tĩnh bình thản trả lời:

- Ta thực sự rất cảm kích trước thành ý của cậu, cậu Walker. Có điều, ta sẽ không tham gia tổ đội của cậu. Ta là người TQ, đồ đệ của Côn Lôn. Ta sẽ chiến đấu cùng đồng đội hiện tại của mình.

Tưởng Quốc thở dài, nó đeo cặp kính lại trên mặt, khẽ than thở:

- Thực sự đáng tiếc, Tư Đồ tiên sinh. Anh sẽ phải nuối tiếc về lựa chọn của mình.

Lý Hạo cười khẩy:

- Ngươi đang uy hiếp sư huynh của ta sao?

Tưởng Quốc lạnh lùng liếc mắt qua Lý Hạo, sau đó dùng ánh mắt trân thành nhìn về phía Tư Đồ Tĩnh:

- Tư Đồ Tĩnh, nhớ kỹ lời tôi nói. Người xuất chúng thì sẽ bị những kẻ tầm thường ganh ghét, đố kỵ, cô lập. Bởi vì anh và chúng không thuộc về một thế giới, chúng sẽ không nghĩ tới bản thân tại sao lại kém cỏi, chúng sẽ tìm mọi lý do thoái thác lên đầu của anh. Tham gia với tôi, ở đó sẽ có những con người giống như anh, chúng ta sẽ có rất nhiều tiếng nói chung.

Tư Đồ Tĩnh thực dứt khoát trả lời:

- Ta sẽ không hối hận.

Tưởng Quốc than thở:

- Thực là… trọng tình trọng nghĩa, lại có cái nhìn đại cuộc… Tôi thực sự càng lúc càng muốn có anh trong đội ngũ của mình.

Lý Hạo không thể khống chế được tâm tình của mình, hắn gầm lên:

- Đồ tạp chủng! Ngươi không có chút xíu nào liêm sỉ hay sao…

Câu nói của Lý Hạo nghẹn lại, một áp lực to lớn đang đè nặng lên người, khiến hắn khó thở.

Tưởng Quốc thu hồi ánh mắt và áp lực của mình. Cậu ta nhàn nhạt nói:

- Ta không nói không có nghĩa là ta sợ ngươi. Ngươi không đáng để ta phải để trong mắt. Nhưng một con ruồi nếu cứ bay loạn trước mặt thì cũng sẽ bị người ta đập chết. Hiểu chưa?

Tưởng Quốc quay sang Tư Đồ Tĩnh, cậu ta dùng giọng điệu nghiêm túc hết mức:

- Tổ đội của tôi luôn chào đón anh. Nếu anh thay đổi ý định, cứ tới nơi ở của đội VN tìm tôi. Còn bây giờ… hẹn gặp lại.

Tưởng Quốc không có nhiều ở lại, cậu ta đi thẳng lên tầng. Mời chào Tư Đồ Tĩnh chỉ là ý tưởng chợt nổi lên. Tưởng Quốc vốn dĩ không quá chờ mong vào việc anh ta sẽ đồng ý.

Khi bóng người của Tưởng Quốc biến mất khỏi cầu thang, Tư Đồ Tĩnh thở dài một hơi, anh ta giơ tay lên và phát hiện bàn tay của mình đang khẽ run rẩy. Tư Đồ Tĩnh sắc mặt phức tạp, trong khoảnh khắc Tưởng Quốc bùng nổ áp lực vừa rồi, anh ta thực sự cảm giác tới sự uy hiếp của cái chết. Tuy nhiên, Tư Đồ Tĩnh không đơn thuần là sợ hãi, trong ánh mắt của anh ta phát ra càng nhiều là chiến chiến ý.

Tư Đồ Tĩnh khẽ thở dài, vỗ vai đánh thức Lý Hạo, kẻ hiện giờ vẫn chưa hoàn hồn. Anh ta than khẽ, Lý Hạo lần này thực bị dọa sợ:

- Về thôi. Ngươi làm không tệ, nếu vừa rồi thực sự ra tay, thì đã trúng kế rồi. Đừng có quên, luật lệ cấm các thí sinh tranh đấu trước khi cuộc thi chính thức bắt đầu.

Lý Hạo hừ lạnh, nét mặt khó coi, hắn hiểu rằng hiện tại cần nhất trí đối ngoại, nhưng điều này không ảnh hưởng hắn chán ghét Tư Đồ Tĩnh. Nhất là thái độ coi thường của Tưởng Quốc vừa rồi càng khiến hắn ngứa mắt Tư Đồ Tĩnh. Theo hắn, nếu không phải do Tư Đồ Tĩnh thì hắn đã không đi tranh cãi với Tưởng Quốc, càng không bị mất mặt trước đám thuộc hạ như vừa rồi.

Tư Đồ Tĩnh nhìn ra suy nghĩ của Lý Hạo, anh ta đột nhiên nhớ tới câu nói cuối cùng của Tưởng Quốc. Tư Đồ Tĩnh khẽ lắc đầu, anh ta cho rằng, bản thân chịu chút ủy khuất cũng chẳng là gì, dù sao thì hiện tại, thể diện của môn phái, của quốc gia phải đặt lên trên tất cả. Huống hồ Trần Tưởng Quốc cho rằng bản thân Tư Đồ Tĩnh ta là loại người gì, bản thân ta sẽ vì một chút xung đột mà chĩa kiếm về phía đồng đội, về phía đồng môn của mình hay sao.

Có điều, những gì diễn ra những ngày sau đó hoàn toàn khiến Tư Đồ Tĩnh không thể tưởng tượng nổi. Thậm chí là đả kích suy nghĩ hiện tại của anh ta đối với đồng môn cũng như đồng đội của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.