Tưởng Quốc giật mình tình lại, đôi mắt lờ mờ bởi mệt mỏi. Một hình bóng thân thuộc đang ngồi bên chăm sóc cậu tự lúc nào.
“Em tới từ lúc nào vậy?” – Tưởng Quốc hỏi, giọng tràn đầy mệt mỏi.
“Anh tỉnh rồi?” - Fleur Delacour giật mình hỏi lại.
Tưởng Quốc ngồi đậy, dựa người vào đầu giường. Fleur khẽ động nhưng cô không tiến tới đỡ, dù thời gian ở cạnh nhau không nhiều, nhưng cô hiểu người yêu mình một cách bất ngờ. Cô biết với Tưởng Quốc, chỉ cần cậu ta còn một chút xíu sức lực thì tuyệt đối sẽ không dựa dẫm vào người khác.
“Anh bất tỉnh lâu chưa?”
Fleur lấy một cốc nước đưa cho Tưởng Quốc, nói: “Hơn 12 tiếng. Yên tâm. Anh chưa bỏ lỡ bất cứ điều gì quan trọng đâu.”
Tưởng Quốc cười nhạt, hỏi: “Anh bị làm sao vậy? Lúc bác sĩ tới khám, anh nửa tỉnh nửa mê nên chả nhớ được gì.”
“Người khám cho anh không đưa ra kết luận chính xác được bởi linh hồn của anh mạnh mẽ hơn người khác quá nhiều. Nhưng ông ta nói linh hồn của anh có vẻ như bị tổn thương từ trước đó… ừm… và trong trận đấu vừa rồi, anh đã xử dụng một loại ma pháp linh hồn nào đó khiến linh hồn của anh và đối thủ xung đột. Trong tình trạng bình thường thì không có vấn đề. Nhưng linh hồn của anh hiện tại đang bị tổn thương nên…”
“Nên tình hình chuyển biến thành hiện tại, sự suy nhược linh hồn khiến thể xác bị ảnh hưởng?” – Tưởng Quốc xen ngang.
Fleur gật đầu, những gì Tưởng Quốc nói tuy có phần khác biệt với lời của bác sĩ nhưng trên tư tưởng cũng là giống nhau.
Khẽ thở ra một hơi, Tưởng Quốc nói: “Nếu là điều trị linh hồn thì đỡ rồi!”
Dứt lời, cậu ta khẽ phẩy tay, chiếc túi treo trên tường bay tới. Tưởng Quốc lấy trong đó ra một bình ma dược màu bạc, uống cạn nó.
Một cảm giác mát lạnh sảng khoái lan tỏa khắp cơ thể khiến Tưởng Quốc khẽ run lên vì sảng khoái.
“Đó là cái gì vậy?” – Fleur tò mò. Cô có thể dễ dàng nhận ra tinh thần của Tưởng Quốc đang tốt dần lên một cách nhanh chóng sau khi cậu ta uống thứ ma dược màu bạc vừa rồi.
Tưởng Quốc lấy trong chiếc túi của mình ra một chiếc lọ khác và đưa cho Fleur, nói: “Một loại ma dược có khả năng bồi bổ linh hồn. Tác dụng phụ duy nhất là khiến người ta buồn ngủ.”
Sau một hồi trò chuyện với Fleur, Tưởng Quốc chìm vào giấc ngủ. Cậu ta đang cố gắng để hồi phục trước khi trận đấu tiếp theo diễn ra.
* * *
Bên kia châu lục, ngôi làng Hogsmeade đang có một ngày đầy sương mù, thực bất thường với thời tiết vào hạ. Một người được che phủ trong một tấm áo chùng đen kịt, qua dáng người và một vài chi tiết lộ ra dưới chiếc mũ lụp xụp che gần hết khuôn mặt, có thể xác định y là một gã đàn ông, có thân hình không quá cao lớn, xuất hiện ở đầu thôn.
Bộ dáng lén lút của y nếu như đặt ở bình thường sẽ gây ra sự tò mò và soi mói của người khác, nhưng ở đây – làng Hogsmeade – thì lại không có bao nhiêu thu hút; nhất là khi người ta thấy cái nơi mà gã đang hướng tới.
Gã đàn ông bước từng bước vô cùng vững chãi nhưng lại cực kỳ nhẹ nhàng và nhanh chóng. Gã nhanh chóng lướt qua ngôi làng, có vẻ như cực kỳ quen thuộc, di chuyển qua những ngã rẽ và dừng lại trước cửa một quán rượu bẩn thỉu và quái dị. Những người còn quan sát gã cũng khẽ lắc đầu và quay đi, họ không còn lạ lẫm gì với những vị khách quái lạ của quán rượu. Không một ai nhận ra rằng hình dáng của gã đàn ông vừa rồi đang nhạt dần và cuối cùng là hoàn toàn biến mất trong trí nhớ của họ.
Quán Đầu Heo (The Hog”s Head) là một quá rượu khác biệt với tất cả các quán trong làng, đặc biệt về độ tai tiếng cũng như các vị khách bất thường của nó. Nơi đây vô cùng vô cùng bẩn thỉu và quái dị ngay từ cái cửa ra vào của nó – trên tấm bảng hiệu trước cửa treo một cái đầu heo bị cắt rời và đang rỉ máu vào tấm khăn trắng quanh nó.
Người khách dường như không thèm để ý tới sự bẩn thỉu và quái dị của quán rượu, gã đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa và rảo bước tiến vào. Bàn tay của gã được bao phủ trong một chiếc găng tay đen ngòm.
Quán rượu rất nhỏ, cực kỳ bẩn và rải đầy mùn cưa. Các cửa sổ dường như chỉ dựng lên cho có bởi chúng luôn đóng chặt và được bao phủ bởi 1 lớp bụi dầy khiến không một chút ánh sáng nào có thể lọt vào dù cho đó là những ngày nắng chói chang nhất.
Ngày hôm nay, một ngày đặc biệt nhiều sương, quán Đầu Heo càng tăm tối. Chỉ có những ngọn nến với ánh lửa leo lét là nguồn sáng duy nhất của cả quán rượu.
Gã đàn ông tiến tới sát quầy bar, nơi ông lão Aberforth Dumbledore – chủ nhân và cũng là người phục vụ của quán, đang đứng và hý hoáy làm một công việc nào đó.
“Thực xin lỗi thưa ngài. Nhưng tôi muốn ngài giúp tôi gặp ngài Dumbledore, Albus Dumbledore! Tôi có việc vô cùng quan trọng cần thông báo cho ngài ấy!” – Một giọng nói trầm thấp và gấp gáp phát ra dưới chiếc mũ trùm.
Ông lão Aberforth Dumbledore khẽ ngẩng đầu, dùng một ánh mắt chứa đầy nghi ngờ và đề phòng nhìn về phía kẻ mới đến. Những người biết mối quan hệ của ông và Gs.Dumbledore là không nhiều, và người trẻ tuổi thì càng ít hơn.
Ông lão Aberforth Dumbledore có thể nhận ra kẻ trước mặt mình không quá lớn tuổi, có lẽ chỉ tầm trên dưới 20 tuổi. Dù gã đã cố ý ép giọng của mình, nhưng đối với một người tiếp xúc với đủ mọi loại người như ông thì đó không phải là một kỹ xảo gì quá cao siêu.
“Ta không biết cậu nói gì! Một lão già hom hem bẩn thỉu như ta không có quen biết gì với một phù thủy vĩ đại nhất mọi thời đại cả.” – ông lão Aberforth Dumbledore nói với giọng khó chịu.
Gã đàn ông nói với giọng gấp gáp: “Aberforth Dumbledore, con trai thứ của Percival và Kendra Dumbledore, em trai của Albus, và anh trai của Ariana. Nguyên thành viên của Hội Phượng Hoàng trong trận chiến lần thứ nhất.” – Người đàn ông nói liền một hơi.
Sau đó, bất chấp sắc mặt khó coi của ông lão chủ quán, người đàn ông tiếp tục: “Tôi không có nhiều thời gian trước khi người đó tỉnh dậy! Xin ngài hãy giúp tôi liên lạc với anh trai của mình. An nguy của thế giới này đang phụ thuộc cả vào điều đó. Xin ngài!”
Ông lão Aberforth Dumbledore nhìn chăm chú vào gã đàn ông trước mặt. Nói thực ra thì lời khẩn cầu, dù nghe có chân thành tới đâu, của một giấu mặt thì không có bao nhiêu độ tin cậy. Nhưng linh tính mách bảo ông rằng kẻ trước mặt này không nói dối. Hơn nữa những gì mà gã đàn ông này nói thực sự khá là kinh người.
Sau một hồi suy nghĩ ngắn ngủi, lão Aberforth Dumbledore gật đầu, chỉ vào một cái ghế gần đó, nói: “Ngồi đợi ở đó!”
Dứt lời, ông lão bắt đầu xua đuổi những người khách trong quán. Gã đàn ông nghe thấy những tiếng cãi cọ khá thô lỗ của ông chủ quán và khách hàng. Tuy có một chút kỳ quặc về thái độ của ông lão nhưng nghĩ tới mục đích của mình khi tới đây thì gã lại bắt đầu nôn nóng bất an.
Sau khi đuổi hết khách hàng, lão Aberforth Dumbledore đóng sầm cánh cửa và đi lên lầu.
Sau một hồi, lão Aberforth Dumbledore đi xuống, lấy cho gã đàn ông một ly bia và ra hiệu cho gã chờ đợi.
Gã đàn ông biết rằng hiện tại không thể quá vội vàng nhưng y vẫn không thể ngăn chặn được sự bất an và nôn nóng của mình. Gã ngồi trên chiếc ghế, loay hoay qua lại và đôi tay thì nắm chặt vào nhau.
Ông lão Aberforth Dumbledore liếc nhìn gã đàn ông, ông có thể nhận ra sự bất an của gã là thực. Xem ra phán đoán của ông là chính xác, kẻ mới tới này chắc chắn có liên quan tới Chúa tể Hắc ám.
Bầu không khí trong quán trở lên vô cùng áp lực. Cả hai người bởi đều có những lo lắng của riêng mình mà không để ý tới trong góc phòng, tại một vị trí vô cùng không đáng chú ý, một ma cụ có hình dạng giống như một tấm gương nho nhỏ đang nằm một cách lặng lẽ và thu hết tất cả những hành động của họ, từ lời nói tới việc làm, và truyền chúng ra ngoài.
Trong một góc rừng gần ngôi làng Hogsmeade, một cặp sinh đôi với hai mái tóc đỏ rực đang túm tụm nhìn vào một chiếc gương; hai người đeo một chiếc tai nghe riêng biệt.
“Coi nào, coi nào! Lão chủ quán tưởng đuổi người là có thể qua mắt anh em ta sao? Không bao giờ!” – Một trong hai người lên tiếng.
“Đúng vậy! Họ làm sao có thể tưởng được chúng ta có thể làm ra dụng cụ nghe lén tuyệt vời như vậy chứ!” – Người còn lại phụ họa.
“Công nhận là ý tưởng của Thomas thực sự hữu ích. Có thứ này, không có bất cứ ai có thể giấu bí mật khỏi chúng ta.”
“Mày đoán được họ đang nói tới ai không?”
“Ngoài Kẻ-mà-ai-cũng-biết thì còn có thể là ai được chứ!”
“Đúng vậy! Xem ra lần này chúng ta vớ được một mẻ lớn rồi!”
“Lần này chúng ta có thể dùng tin này để moi được kha khá thứ thú vị từ Thomas khi cậu ta trở về. Ít ra là vài quân bài hiếm.”
“Chính xác! Và chúng ta có thể bán lại cho thằng em trai yêu đáng yêu của chúng ta.”
Cặp sinh đôi cúi đầu cười khoái chí.
“Bình tĩnh! Giáo sư Dumbledore tới rồi!”