Malfoy đứng lên từ dãy bàn Slytherin, nó hét lên:
- Cẩn thận mồm miệng của mày đó Walker.
Thomas liếc xéo qua, giọng bình thản:
- Mày có ý kiến? Nếu kẻ kế thừa không phải một con gà nhát gan, vô dụng thì tới tìm tao coi. Còn mày, nỏng nảy dữ hén, hay mày có liên quan gì đến kẻ kế thừa hả? Có cần tao thông báo với các Gs không, chỉ cần một ít thuốc nói thật, mày sẽ nôn hết tất cả mọi thứ, kể cả việc mày mấy tuổi mới hết đái dầm.
Đám học sinh của nhà Gryffindor cười vang, cho dù quan điểm của Thomas đưa ra khiến bọn họ có cái nhìn mới về Slytherin, nhưng xung đột kéo dài suốt vô số năm hiển nhiên là không thể dễ dàng hoá giải như vậy.
Malfoy tức giận đến mức, khuôn mặt trắng nhỏ của nó đỏ bừng kéo dài đến cả mang tai. Nhìn Malfoy giống như mới uống xong vài cốc ly bia vậy. Nó cứng mồm cãi lại:
- Cứ chờ coi Walker. Mày sẽ phải hối hận, người kế thừa sẽ sớm tìm đến mày, đến lúc đó để coi mày có còn to mồm được nữa không.
Thomas quay lưng lại với Malfoy và ngồi xuống, nó phất phất tay và đáp lại:
- Ờ, ờ. Chờ đến lúc cái kẻ mày gọi đó tìm đến rồi hãy tính. Có điều, tao nghĩ nó cũng chả dám đâu. Cái mà nó có thể làm chỉ là hoá đá một con mèo già, hoặc là mấy thứ gì đó yếu đuối tương tự như vậy thôi.
Cái giọng nói tràn ngập khinh bỉ của Thomas khiến cho Malfoy tức giận đến bốc khói, nhưng chính bản thân của nó lại không biết làm sao để chứng minh. Malfoy thề, nếu nó biết người thừa kế là ai, nó sẽ ngay lập tức chạy tới và khuyên nhủ kẻ đó làm thịt thằng nhãi con kiêu căng, xấc xược của nhà Gryffindor.
Thomas đang tính tiếp tục thưởng thức bữa tối thì một giọng nói đã vang lên:
- Anh Harry, thật may là em đã thấy được anh!
Một thằng nhóc năm nhất, trên cổ treo lủng lẳng một cái máy ảnh đang vô cùng nhiệt tình cùng Harry chào hỏi. Còn Harry, nó có vẻ không ưa thích thằng nhóc này cho lắm. Harry đáp lại một cách máy móc:
- Chào em, Colin!
Fred quay sang Thomas, anh nói một cách thì thào với âm lượng đủ khiến cho cả bàn nghe thấy:
- Colin Creevey, fan cuồng của Harry đó!
Harry quay trừng mắt với Fred. Từ sau khi biết về Colin, Fred thường xuyên đem thằng nhóc ra để trêu ghẹo Harry. Harry không ghét Colin, nhưng thằng nhóc thực sự quá phiền.
Colin hồn nhiên bỏ qua thái độ của những người khác, kể cả Harry, thằng nhóc nói một cách đầy hào hứng:
- Em tìm anh cả ngày nay. Có nhiều chuyện đã xảy ra lắm. Anh biết không, có một đứa trong lớp của em nói anh…
Một bàn tay bịt lấy miệng của Colin. Một thằng nhóc có vóc người hao hao với nó đã bịt cái miệng liến thoắng của Colin lại. Nó nói:
- Thực xin lỗi! Bạn em ăn nói lung tung, các anh chị đừng để ý.
Sau đó, nó nhanh chóng lôi kéo thằng nhóc Colin chạy mất hút.
Ron ngạc nhiên:
- Tụi nó làm trò gì thế nhỉ?
Harry nói:
- Có lẽ tụi nó cho rằng mình là kẻ kế thừa của Salazar Slytherin. Gần đây có vẻ tin đồn đang lan khắp trường học.
Ron phẫn nộ:
- Cái bọn ngớ ngẩn, cái gì cũng tin được.
Thomas nói:
- Đừng nóng. Cậu đâu thể bịt mồm tất cả mọi người hay bắt họ phải nghe lời của cậu. Mặc xác họ đi, rồi đến lúc tóm được kẻ thừa kế thì họ sẽ tự động im miệng.
Ron mất một lúc mới bình tĩnh lại, sau đó nó quay sang hỏi Hermione:
- Cậu nghĩ cái gì ở trong Mật thất của Slytherin?
Hermione cau mày, cô nói:
- Mình không biết. Gs Dumbledore vẫn chưa thể cứu được Mrs Norris, và điều đó làm mình nghĩ rằng dù cái thứ gì đã tấn công con mèo thì nó không thể là… uhm… một con người.
Sau bữa ăn, bốn người Thomas tạm biệt 2 anh em sinh đôi và quay trở về phòng ký túc. Trùng hợp làm sao, cả bốn người lại đi tới chỗ con mèo Norris đã bị hoá đá. Cảnh tượng diễn ra như đêm đó, ngoại trừ việc không có con mèo cứng nào treo trên giá treo đuốc, và một chiếc ghế trống được đặt dựa vào bức tường mang thông điệp “Mật thất đã được mở“.
Ron lẩm bẩm:
- Đó là cái chỗ mà lão Filch ngồi canh giữ.
Cả bọn nhìn nhau. Hành lang vắng tanh.
Harry nói:
- Có lẽ tụi mình lên dò xét quanh đây, dù sao thì cũng chẳng có hại gì.
Dứt lời, Harry cúi người xuống và bò dọc theo hành lang để tìm kiếm manh mối, mội người cũng chia nhau ra tìm kiếm. Một hồi, Harry nói:
- Có dấu cháy xém… đây… đây… và kia nữa.
Hermione kêu lên:
- Mọi người đến và nhìn coi. Cái này thật buồn cười…
Cả ba người nhanh chóng tiến lại và quan sát chỗ Hermione chỉ. Ở ô cửa kính trên cùng, nơi đó có khoảng hai chục con nhện đang hấp tấp, dường như chúng đang chiến đấu hết mình để vượt qua một vệt nứt nhỏ trên kính. Một sợi tơ dài, màu bạc đang lơ lửng như một sợi dây, nhìn có vẻ như tất cả lũ nhện đã trèo lên nó một cách vội vàng để ra ngoài.
Hermione hỏi:
- Các cậu đã bao giờ thấy những con nhện hành động như vậy chưa?
Harry nói:
- Không! Có ai thấy Ron không? Ron? Ron?
Thomas vỗ vỗ vai của Harry và chỉ ra góc xa. Ron đang đứng tút ở một góc và cố gắng hết sức để không co giò chạy.
Harry ngạc nhiên:
- Có chuyện gì thế?
Ron đáp lại với giọng đầy căng thẳng:
- Mình … không… thích… nhện.
Hermione cũng nhìn Ron với vẻ vô cùng kinh ngạc, cô nói:
- Mình chưa bao giờ biết điều đó. Cậu đã sử dụng nhện trong môn độc dược nhiều lần...
Ron nói:
- Mình không quan tâm nếu chúng đã chết. Mình chỉ không thích cái cách mà chúng di chuyển…
Hermione cười khúc khích.
Ron nổi quạu:
- Nó không buồn cười. Cậu đâu biết, khi mình lên ba, anh Fred đã biến con gấu bông của mình thành một con nhện lớn bẩn thỉu vì mình làm gãy cây chổi đồ chơi của ảnh. Cậu cũng sẽ thích chúng nếu cậu đeo gấu và đột nhiên nó mọc ra thật nhiều chân và...
Ron đột ngột dừng lại khi chưa nói hết câu, đứng rùng mình. Hermione rõ ràng vẫn đang cố gắng không cười. Harry cảm thấy không cần tiếp tục vấn đề này, nó nói:
- Các cậu có nhớ mẫy vũng nước trên sàn không? Thứ đó đã đến từ đâu?
Ron nói:
- Nó ở đây.
Ron đã hồi phục bản thân để đi bộ vài bước qua ghế Filch, và chỉ vào một chỗ ở ngang với cánh cửa. Ron với lấy tay nắm cửa bằng đồng nhưng đột nhiên rút tay ra như thể bị bỏng.
Harry hỏi:
- Có chuyện gì với nó à?
Ron trả lời:
- Mình không thể vào đó. Đó là nhà vệ sinh nữ.
Thomas tiến lên, quàng tay qua vai của Ron, nó nói:
- Cậu có thể mượn Hermione một bộ đồng phục, mình sẽ giúp cậu tạo mốt tóc.
Ron giờ chân lên đá Thomas nhưng bị nó né mất. Harry và Hermione bụm miệng, vai run lên vì cố nén cười, hiển nhiên chúng cũng đã tưởng tượng ra hỉnh ảnh Ron tóc dài mặc váy có lực sát thương lớn như thế nào. Ron cáu:
- Không có gì đáng cười cả!
Mất một lúc, Hermione mới bình phục. Cô đứng thẳng dậy và đi tới gần.
- Được rồi. Không sao đâu. Không có ai ở chỗ này cả. Cái nhà vệ sinh này là chỗ của Moaning Myrtle. Chúng mình cứ vào thử coi sao.
Thế là cả bọn phớt lờ cái biển to đùng ghi “Không Sử Dụng Được”, Hermione mở cửa và tiến vào trong.
Thomas nhíu mày đầy khó chịu đánh giá cái nơi mà nó mới bước vào. Đó là cái nhà vệ sinh um ám, ảm đạm và thậm chí là bẩn nhất mà nó từng đặt chân đến. Dưới một tấm gương lớn, đã nứt và loang lổ do quá cũ là một dãy bồn rửa bằng đá bị sứt mẻ. Sàn nhà ẩm ướt và phản chiếu ánh sáng mờ ảo phát ra từ những ngọn nến đã cháy sát tới chân giá đỡ của chúng. Các cánh cửa gỗ cho những bồn cầu bị bong ra và trầy xước, một số thậm chí treo lủng lẳng trên bản lề.
Hermione đưa ngón tay đặt lên môi ra hiệu cho cả bọn im lặng và đi về phía cái bồn cầu cuối cùng. Khi tới nơi, cô lên tiếng:
- Xin chào, Myrtle, chị thế nào?
Thomas, Harry và Ron đi tới. Con ma Moaning Myrtle đang lơ lửng trên cái bồn cầu của nhà vệ sinh, tay chọc chọc một điểm dưới cằm.
Nó nhìn Thomas, Harry và Ron với đôi mắt đầy nghi ngờ.
- Đây là nhà vệ sinh nữ, mà chúng thì đâu phải con gái?
Hermione vội vàng đồng ý.
- Đúng vậy. Tôi chỉ muốn cho họ thấy… uh… thật là… tuyệt, khi ở đây.
Harry định hỏi gì đó thì đã để ý thấy Thomas đang tiến về phía đối diện với chỗ con ma Moaning Myrtle đang ngồi. Harry lên tiếng:
- Thomas, cậu đang làm gì vậy?