Anh Đoàn nhíu mày nhìn Tưởng Quốc đang lao đến với vẻ mặt “đằng đằng sát khí”, thằng nhóc này vẫn không chịu từ bỏ ý đồ xấu xa với ông anh đẹp giai của nó. Từ hôm trước, khi Tưởng Quốc rủ anh đánh một trận và bị từ chối, là đã có cảm giác nó sẽ không từ bỏ ý đồ rồi. Có khi hôm nay bị ông nội kéo ra đây cũng là ý đồ của nó.
Anh Đoàn một mặt đau khổ, rất có thể ngày tháng tốt lành của bản thân sẽ chấm dứt từ đây, khi mà biết bao người chứng kiến. Đột nhiên anh Đoàn có ý muốn mượn cơ hội Tưởng Quốc không được sử dụng ma pháp mà đem nó đánh cho no đòn.
Chưa kịp anh Đoàn suy nghĩ thêm, quả đấm của Tưởng Quốc đã tiến đến sát mặt.
Khẽ dịch chuyển chân sau, anh Đoàn dễ dàng né tránh. Tuy nhiên, chưa kịp để anh phản kích thì Tưởng Quốc đã đổi chân trụ và tung ra một cú đá hậu; cái chân của nó nhắm thẳng hạ bộ.
Nhanh tróng lùi lại hai bước, anh Đoàn nhíu mày nhìn về phía Tưởng Quốc, anh phát hiện nó không phải cố ý nhằm vào bản thân mà giống như bản năng của Tưởng Quốc khiến nó luôn nhắm vào những chỗ hiểm, kể cả cú đấm ban nãy - mục tiêu của nó là đôi mắt. Anh Đoàn khom người thủ thế, loại đối thủ như Tưởng Quốc là rất khó chơi, trình độ của nó thua xa, nhưng nếu bất cẩn sẽ bị thua lãng xẹt như gã thiên tài hôm trước.
Tưởng Quốc cũng tạm thời dừng lại, nó bắt đầu tìm kiếm thời cơ ra tay tiếp theo. Ban nãy lợi dụng chút chủ quan của anh Đoàn để chiếm thời cơ nhưng không thành, Tưởng Quốc nhận ra kinh nghiệm chiến đấu của ông anh họ này có vẻ không hề kém. Cái vụ đứa con ngoan ngoãn quả nhiên là sai 100%, lão này đánh lộn bên ngoài chắc chắn không hề ít.
Ông Nhân im lặng quan sát hai đứa cháu trai chiến đấu. Ông vui mừng nhận ra, hai đứa này thực sự tài giỏi hơn đứa cháu họ xa nhiều lắm. Với Tưởng Quốc, nó chiến đấu gần như là bản năng cộng với một vài kỹ thuật thực chiến lẻ tẻ được bố dạy; không có bài bản đào tạo lên có nhiều thiếu sót. Nhưng với đầu óc thông minh, nó vận dụng rất linh hoạt các chiến thuật để gia tăng lợi thế cho bản thân. Hơn nữa bản năng chiến đấu của nó cũng rất nhạy bén, việc ra đòn nhằm thẳng chỗ hiểm khiến đối thủ luôn phải để ra vài phần tâm thần để đề phòng nó; bởi vì chỉ một sơ sẩy là trận chiến sẽ kết thúc. Ngoài ra thì trụ cột của nó cũng được đào tạo rất tốt, nó có thể sử dụng khí đã khá thuần thục.
Còn với đứa cháu đích tôn Trần Văn Đoàn thì niềm vui còn lớn hơn. Đứa cháu này khiến ông bất ngờ với cách chiến đấu tương đối lão luyện ở cái độ tuổi của nó. Không như thằng Vương thi đấu với nhiều người, Trần Văn Đoàn đây là trải qua chiến đấu chân chính. Tuy không biết nó đi đánh đấm ở đâu, nhưng ít ra kinh nghiệm của nó là tương đối đáng kể. Mấy đòn đánh âm hiểm mà Tưởng Quốc tung ra đều bị nó dễ dàng né tránh hoặc đón đỡ. Đây là điều mà không thể học được trên sân thi đấu; cũng chính điều này khiến nó không hề bối rối trước dạng võ sĩ kiểu chiến đấu theo bản năng như Tưởng Quốc.
Âm thầm quan sát và đưa ra phương án tu luyện cho cả hai đứa cháu, ông Đoàn vui mừng nhìn thấy tương lai của gia đình có hai đứa trẻ xuất sắc kế thừa. Tưởng Quốc không cần phải nói, nó bộc lộ rất rõ ràng. Còn Văn Đoàn, nhìn võ có thể nhìn ra phần nào làm người luyện: cẩn trọng, ôn hoà và quyết đoán là những gì ông Nhân đã quan sát được.
Trong khi ông Đoàn đang đánh giá, trận chiến giữa sân đang tiến vào giai đoạn căng thẳng và thu hút sự chú ý của tất cả mọi người xung quanh.
Nhịp độ trận đấu này thua xa trận đấu giữa Tưởng Quốc và Minh Vương nhưng chất lượng và độ quyết liệt thì hơn xa. Nói cho dễ hiểu thì cái trước là thi đấu karate ở SEA Game, còn cái sau là đấu lồng sắt MMA.
Tưởng Quốc và anh Đoàn đều có ăn miếng trả miếng nhưng vẫn chưa tạo ra những đòn đánh thực sự mang tính quyết định. Tuy nhiên ông Nhân đã nhìn ra cán cân chiến thắng đã nghiêng về một bên. Văn Đoàn đã phát hiện ra nhược điểm trí mạng của Tưởng Quốc. Và qua vẻ mặt của nó, ông Nhân biết thằng anh trai chuẩn bị kết thúc trận chiến.
Trần Văn Đoàn vừa mới thoát khỏi một đòn phản công của Tưởng Quốc, đồng thời anh đã nhìn ra nhược điểm của thằng em; chỉ cần lợi dụng tốt là nó sẽ thua không gỡ.
Tưởng Quốc có chút cảm giác bất an. Nó có cảm giác như nhược điểm của bản thân đã bị bắt được, nhưng điều tệ hại là nó không rõ cái nhược điểm đó ở đâu. Điều này khiến nó vô cùng bị động. Anh Đoàn không phải lão Vương, nó không thể chơi phòng thủ phản công; anh Đoàn không phải võ sĩ thi đấu, lão sẽ không ngần ngại đánh thẳng chỗ hiểm và kết thúc cuộc chơi. Hơn nữa, lực ra đòn của anh Đoàn khác xa, Tưởng Quốc sợ rằng nó chịu không nổi mấy đòn của lão trong cái tình trạng không được sử dụng ma pháp này.
Lúc này, ông Nhân đột ngột lên tiếng:
- Quốc, con dùng hết toàn lực đi.
Cả hai anh em đều ngớ người, ông nội đây là muốn làm thật. Có điều, đây đúng là hợp ý của Tưởng Quốc, anh Đoàn mới đúng là đối thủ xứng tầm.
Còn Văn Đoàn, đã lộ thì cho lộ luôn. Thêm vào đó, thân là võ sĩ, chính anh cũng mong muốn tìm được một được một đối thủ xứng tầm. Và Tưởng Quốc ra tay toàn lực, không nghi ngờ gì là vô cùng thích hợp.
Ý chí chiến đấu bắt đầu cháy bùng lên trong mắt hai người thiếu niên. Tưởng Quốc bắt đầu sử dụng ma pháp gia cường lên cơ thể, khí trong người nó đang vận chuyển điên cuồng. Toàn bộ cơ bắp được gia cường khiến cho sức bật, uy lực và tốc độ của nó được tăng phúc lên gần gấp đôi.
RẬP!!
Tưởng Quốc giẫm mạnh rồi bắn về phía trước, nền đất dưới chân bị nó dẫm ra một cái hố nhỏ. Nắm đấm phá vỡ không khí tạo thành từng tiếng rít nho nhỏ.
Phải tới khi đòn đánh của Tưởng Quốc gần chúng đích thì anh Đoàn mới kịp ra đòn phản công, khí áp từ cú đấm tạo thành từng cơn gió nhẹ ép thẳng vào mặt. Chỉ thấy thân thể của Văn Đoàn khẽ di động, cú đấm của Thomas sượt qua chỉ cách khuôn mặt của anh vài milimét. Văn Đoàn nhanh chóng đưa tay phải chộp vào cổ tay của Tưởng Quốc rồi kéo xuôi theo chiều cú đấm của nó. Đồng thời tay trái nâng lên, chuyển trung bình tấn sang đinh tấn, đồng thời ra một cú trỏ đánh thẳng vào mạn sườn của thằng em họ.
Tưởng Quốc bởi vì tốc độ quá nhanh khiến bản thân bị lố đà. Đòn kéo của anh Đoàn khiến nó mất thăng bằng, toàn bộ cơ thể nhao về phía trước. Và cú trỏ của ông anh họ làm nó lãnh đủ. Tưởng Quốc có cảm giác bản thân muốn ói ra mật. Đòn đánh quá mạnh và đúng vào chỗ yếu khiến cho nó bị choáng nhẹ.
Anh Đoàn không để cho Tưởng Quốc có cơ hội. Anh vặn xoắn cánh tay của nó rồi sử dụng đòn vật qua vai, đòn mà Tưởng Quốc sử dụng cách đây vài hôm với Minh Vương, quật mạnh nó xuống đất.
Khi Tưởng Quốc lấy lại tinh thần thì nắm đấm của anh Đoàn đã kề sát thái dương của nó. Hiển nhiên, Tưởng Quốc thua hoàn toàn. Kể cả khi nó đã sử dụng cường chú thì khi cận chiến vẫn bị thua thảm hại, thua gần như đúng với cái kịch bản mà nó đánh bại Minh Vương trong ngày tế tổ.
Tiếng vỗ tay vang lên từ những người đứng xem, họ đều là những người cao tuổi trong dòng họ, những người đã trải qua những năm tháng chiến tranh của đất nước. Hôm nay họ đã được chứng kiến một trận đấu xuất sắc và mãn nhãn vượt xa trận chiến cách đây vài hôm. Dù là bản năng chiến đấu tuyệt vời và sự bùng nổ trong khoảnh khắc cuối cùng của Tưởng Quốc; hay là kỹ thuật lão luyện cũng như tâm lý bình tĩnh khi chiến đấu của Văn Đoàn đều là vô cùng xuất sắc. Có thể nói, với những gì thể hiện ra hôm nay, bất kỳ ai trong số hai thiếu niên này đều có khả năng kết thúc trận đấu hôm tế lễ chỉ với một đòn.
Ông Nhân hài lòng đi tới nơi trận đấu kết thúc, lúc này Văn Đoàn đã kéo em trai của anh đứng dậy. Không có bất kỳ khúc mắc, trận đấu này mới thực sự là giao lưu võ học chân chính. Ông Nhân có chút tiếc nuối, biết vậy hôm tế tổ đã để cháu đích tôn của mình lên võ đài; trận chiến nhất định sẽ rất đặc sắc.
Ông gật đầu động viên Văn Đoàn rồi quay sang Tưởng Quốc, ông hỏi:
- Con đã nhận ra thiếu sót của mình chưa?
Tưởng Quốc cúi đầu, nó đã bắt được trọng điểm, tuy nhiên nó cần suy ngẫm lại một chút. Sau một lúc, Tưởng Quốc ngẩng đầu lên, nó đáp:
- Con ra đòn quá mạnh, mỗi một đòn đều được tung ra hết sức. Điều đó khiến đòn đánh của con có uy lực và tốc độ lớn; nhưng cũng khiến nó dễ bị né tránh và để lộ sơ hở.
Ông Nhân gật đầu hài lòng, tuy chưa diễn tả chưa được tốt nhưng đã bắt đúng trọng điểm.
- Nói cho chính xác thì con quá thừa cương mà thiếu nhu. Khi luyện võ phải có cả hai thứ đó thì mới thành cao thủ.