Những ngày sau đó là chuỗi ngày bận rộn của Thomas, nó vừa phải chuẩn bị cho những bài kiểm tra cuối kỳ, vừa phải chạy qua chạy lại giữa trường học và trang viên để chuẩn bị cho thí nghiệm giả kim thuật của bản thân. Thường xuyên sử dụng ma lực quá tải khiến cho suốt thời gian dài cơ thể của Thomas mệt lử. Nhưng nó lại rất vui vẻ bởi bù đầu vào công việc khiến cho nó có thể quên đi những lo lắng tiêu cực trước đó.
Bốn ngày sau khi cuộc trò chuyện tại văn phòng của Gs Dumbledore, Thomas hoàn thành chuỗi công việc khổng lồ. Nó kết thúc xuất sắc tất cả những bài kiểm tra cuối kỳ và thí nghiệm của bản thân cũng chỉ còn bước cuối cùng, giờ đây Thomas sẽ có vài ngày nhẹ nhàng dễ thở.
Đêm trước khi trở về, Thomas cùng với Harry, Hermione và 4 anh em nhà Weasley ( Ron, Ginny, Fred và George) có một buổi tụ hội nhỏ.
Ron nói với giọng chua lòm:
- Mình thật ghen tị với cậu, nghỉ học sớm, rồi đi du lịch nữa chứ…
Hermione liếc xéo Ron, cô nói:
- Cậu cũng có thể nghỉ sớm nếu cậu làm bài kiểm tra như cậu ấy.
Ron phẩy phẩy cánh tay, nó cầm một ly nước trái cây lên uống để né tránh việc đấu khẩu với Hermione.
Harry nói:
- Đúng rồi, về vụ mấy môn học tự chọn của năm tiếp theo, cậu có tính chọn môn nào chưa?
- Mình có nói rồi, chỉ chọn một vài môn thôi. Uhm… dĩ nhiên mấy môn như bói toán hay Muggle học gì đó, nói chung là mấy môn không có tý thực tế nào, mình tuyệt đối sẽ không chọn.
Hermione nhíu mày, cô đề nghị:
- Cậu không lên nói như vậy. Mình đồng ý là cậu không cần thành tích cao ở tất cả các môn. Nhưng bỏ qua môn bói toán thì cậu lên suy nghĩ lại, mình cho rằng nói nói không thực tế là quá phiến diện.
Thomas nhìn thẳng vào Hermione một cách chăm chú, nó nói một cách cực kỳ nghiêm túc:
- Nghe mình này Hermione. Cậu không có đủ thời gian để học hết tất cả các môn. Dĩ nhiên sẽ có cách để cậu có thể làm được, nhưng cái giá của nó thì cậu sẽ không muốn biết đâu. Tiếp theo, mình muốn nói với không chỉ cậu, mà tất cả mọi người ở đây một việc, một việc mà mình học được khi còn ở VN.
Thomas nhấp một ngụm trà, nó tiếp tục:
- Tương lai là một thứ không nên động tùy tiện chạm tới. Nó chỉ có thể được một số người đặc biệt, người mà chúng ta gọi là có tài năng bẩm sinh, biết đến. Và việc tiết lộ hay cố ý thăm dò tương lai sẽ đem tới hậu quả vô cùng khủng khiếp. Dĩ nhiên, các cậu có thể không tin, nhưng tất cả những người tiết lộ tương lai đều không có kết quả tốt đẹp gì. Dù là bất cứ ai, bất cứ đâu. Cái giá phải trả để tìm hiểu tương lai là cực kỳ, cực kỳ to lớn.
Những gì mà Thomas nói khiến không khí trong căn phòng trở lên nặng nề. Ron nuốt nước bọt một cách khó khăn, nó hỏi:
- Thế nhưng cô Trelawney vẫn ổn đó chứ. Cô ấy thỉnh thoảng vẫn đưa ra những lời tiên tri mà.
Thomas nhún vai:
- Nếu cậu cho rằng nửa khùng nửa bình thường là ổn thì mình không ý kiến. Mà thực tế thì, cô ấy chỉ có vài ba tiên tri là có trọng lượng thôi. Còn đâu toàn mấy cái lông gà vỏ tỏi chẳng có trọng lượng, cũng chẳng chính xác.
Hermione hỏi:
- Làm sao cậu kiêng kỵ tương lai như vậy? Cậu biết gì đó hả Thomas?
Thomas nhìn Hermione và nói:
- Bà nội của mình là một Tiên tri. Và tổ tiên của bà trước đó cũng có một tiên tri vĩ đại. Ông ấy có thể biết trước những sự việc diễn ra hàng trăm năm sau một cách cực kỳ chính xác. Cậu biết chuyện gì xảy ra với dòng dõi của ông không? Vài trăm năm khốn khổ, thậm chí là gần diệt tộc. Bói toán có thể suy luận tương lai, nhưng đó là cái tương lai không ổn định. Và khi tương lai bị tiết lộ nó sẽ biến đổi. Nếu cậu cứ dựa dẫm vào tương lai đó, cậu sẽ lãnh đủ.
Hermione tuy có sợ hãi trước những gì Thomas nói, nhưng cô không tin lắm vào điều đó. Dù sao thì cô cũng không có ý định bỏ qua bất kỳ môn học nào. Còn Harry và Ron thì mừng ra mặt, Ron đã cho chúng lý do hợp lý để không đăng ký môn học mà không bị Hermione càu nhàu.
Fred quay sang Thomas, anh nói:
- Bỏ qua mấy cái vấn đề học hành đi, lần này đến Nhật có gì thú vị thì nhớ kêu tụi anh với nhé.
Thomas gật đầu:
- Yên tâm. Mà mọi người có muốn đi cùng không? Em sẽ xử lý.
Ron, Fred và George lập tức mặt đầy hứng thú, Harry, Hermione và Ginny cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên Ron lập tức xị mặt, nó nói bằng giọng tiếc nuối:
- Không được đâu. Mẹ mình chắc chắn sẽ không cho phép đâu.
George tiếp lời:
- Đúng vậy! Sang bên đó thì quá xa.
Harry thì nhớ tới gia đình của dượng Dursley của nó, họ chắc chắn sẽ biệt giam nó trong một cái phòng, tuyệt đối không có chuyện cho nó đi du lịch xa như vậy. Dù cuộc sống của Harry đã khá hơn khi quản gia của Thomas nói chuyện “thân mật” với gia đình Dursley nhưng họ sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để làm nó khó chịu.
Cuộc tụ hội kéo dài tới đêm muộn cả đám mới trở về. Năm học vừa rồi, cả đám đã trải qua nhiều chuyện. Những xung đột, những giờ phút cùng nhau vượt qua nguy hiểm. Tất cả những thứ đó sẽ trở thành những hồi ức quý giá trong cuộc sống sau này của họ.
Sáng sớm hôm sau, Thomas tạm biệt bạn bè và đi tới làng Hogsmeade, nó sẽ sử dụng bột Floo để trở về. Thomas không biết rằng, lần trở về này cũng thay đổi bản thân nó mãi mãi, về mọi phương diện.
* * *
Trong một căn phòng lớn dưới lòng đất bên dưới trang viên Walker, Thomas đang đứng trước một bàn đá to lớn. Xung quang nó, có nhiều hồ chứa đầy những chất lỏng óng ánh màu lục, đây là chất lỏng cùng loại với thứ mà nó cho Neville uống trước đó, nhưng đậm đặc hơn rất nhiều.
Trước mặt Thomas, trên cái bàn, một loạt những ký tự đỏ rực được vẽ trôi nổi trên không trung, những ký tự đó được tạo lên từ các loại chữ cổ đại, có chữ giáp cốt, có ký tự rune, có chữ tượng hình… Chúng được Thomas dùng cây đũa phép, vẽ lên không trung bằng một loại mực đỏ kỳ lạ, tất cả các ký tự tổ hợp thành hình dáng của một con người. Thomas đã tiến hành công việc này được một thời gian, nó chỉ còn vài ký tự cuối cùng là hoàn thành mọi việc.
Bỏ cây đũa phép xuống, Thomas gọi quản gian của mình tới. Khi ông Alden tiến tới, Thomas đưa cây đũa phép của mình bỏ vào một chiếc hộp, khẽ vuốt ve nó, rồi đưa cho ông Alden:
- Cháu xin gửi anh bạn này ở chỗ ông một thời gian.
Ông Alden gật đầu:
- Cứ giao cho tôi, thưa cậu.
Thomas gật đầu, nó tin ông Alden sẽ bảo vệ tốt cho người bạn của nó. Thomas hỏi:
- Ông muốn nói gì sao? Chúng ta là gia đình mà, ông cứ nói đi, đâu có gì phải ngại.
Ông Alden, lúc này trên mặt vô cùng xoắn xuýt, nói:
- Cậu không định nghĩ lại sao, thưa cậu? Tôi cho rằng thí nghiệm này vô cùng nguy hiểm. Cậu lên tìm một kẻ tình nguyện để làm nó. Chứ đích thân cậu làm thì…
Thomas lắc đầu, dùng người khác làm thì nghiệm thì nó cùng những tên phù thủy tà ác như Voldemort có gì khác biệt.
- Cháu đã tính toán cả rồi. Kết quả xấu nhất cũng là chịu đau đớn vài hôm mà thôi. Tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm gì đâu thưa ông.
Ông Alden thở dài, ông đã quá hiểu tính cách của cậu chủ nhỏ. Một khi dính líu tới những thì nghiệm ma thuật thì không bất kỳ ai có thể cản cậu ấy lại, cho dù đó là ông bà chủ.
- Vậy xin chúc cậu may mắn. Tôi sẽ luôn trực ở đây, nếu như có gì bất thường xin hãy báo ngay cho tôi.
Thomas khẽ gật đầu, nó tiến tới bên cái bàn đá. Ông Alden nhìn thật kỹ bóng lưng của Thomas rồi lui ra ngoài. Đến giờ phút này, ông không nghĩ còn có ai có thể ngăn cản Thomas, ông chỉ có thể cầu nguyện cho nó không có việc gì.
Sau khi ông Alden rời khỏi, cả căn phòng chỉ còn lại Thomas. Nó bỏ hết đồ trên người, bước lên bàn, đi tới bên cạnh cái những tổ hợp ký tự đang trôi nổi. Thomas khẽ vẫy tay, những ký tự cổ đó bay tới trên người rồi dán lại trên da của nó. Những ký tự bắt đầu phát ra những ánh sáng đỏ rực rồi bắt đầu bùng cháy. Một ngọn lửa màu đỏ cam bao bọc toàn thân Thomas.
Toàn thân Thomas được bao bọc trong ngọn lửa, nhưng nó không bị thiêu cháy, toàn bộ cơ thể của nó đang cảm nhận được sự ấm ám dịu dàng và tràn đầy sức sống. Qua một thời gian, những chiếc hồ nhỏ xung quanh cũng sáng lên, những dải sáng màu lục bay lên, rồi nhào vào ngọn lửa. Ngọn lửa màu đỏ cam đột ngột thiêu đốt mạnh mẽ như được tiếp thêm nhiên liệu. Cường độ tăng vọt của ngọn lửa khiến Thomas bắt đầu cảm thấy đau đớn, nhưng nó vẫn cắn răng chịu đựng. Đây là phản ứng nó đã tính trước, nếu giờ kêu rên khiến ông Alden chạy vào cắt ngang thì hỏng hết.
Dần dần, những dải sáng bao chùm toàn thân Thomas, chúng bó thân hình nó thành một cái kén to lớn. Ngọn lửa đỏ cam vẫn thiêu đốt mạnh mẽ quanh cái kén, màu sắc của cái kén càng ngày càng đậm, đồng thời màu lục trong những cái hồ đang nhạt dần. Thomas không chững kiến được khung cảnh bên ngoài, khi cái kén bắt đầu khép kín, thì chính bản thân nó cũng chìm vào hôn mê.
Cho tới khi tất cả chất lỏng trong căn phòng chuyển thành trong suốt thì bước đầu tiên trong thí nghiệm của Thomas cũng hoàn thành. Cả căn phòng chỉ còn lại một chiếc kén to lớn, màu xanh lục đậm tới mức gần như chuyển thành màu đen, trên nó đang thiêu đốt ngọn lửa đỏ cam tuyệt đẹp.
Tặng đậu