Tuần đầu tiên của Rose ở Marvelous đã kết thúc cùng với sự nhạt nhẽo không thể hơn. Cuộc sống với cô như một vòng tuần hoàn khép kín: từ nhà đến trường và ngược lại, từ trường về nhà.
Tính cách cô có hơi chút thất thường: đôi lúc lạnh lùng, cạy răng chẳng nói nửa lời, hoặc giả buông ra toàn những câu khiến người khác phải im bặt, đôi khi lại nổi đóa lên như mụ dì ghẻ đay nghiến đứa con riêng của chồng. Tuy vậy, cô đã từng là một người thích đi đây đó, ưa tìm tòi, khám phá. Chứ không phải như bây giờ, tối ngày chỉ biết ngồi chết trong căn phòng “bé bằng mắt muỗi“.
Ánh tịch dương chiều chảy đầy trên sàn gỗ lim, soi rọi lên người con gái đang tựa tấm lưng nhỏ nhắn vào khung cửa sổ.
Cô lật qua lật lại vài trang sách. Cứ nghiên cứu được chút thông tin gì, suy ngẫm một hồi, cô lại cắm cúi, hí hoáy viết lách.
Đầu ruột bút chì cọ vào giấy như hối hả, vội vã...
Cũng vì lẽ đến muộn, không những bị phạt dọn dẹp sách ở thư viện, lại còn phải hoàn thiện đống bài tập chất cao như núi, nội trong sáng thứ hai đem nộp cho Cassandra cáu bẳn. Thỉnh thoảng gặp câu khó quá, lại vò đầu bứt tai, thành ra cô bây giờ như đội cái tổ quạ phía trên đầu.
Tình trạng này đã diễn ra suốt 3 tiếng đồng hồ và không hề có dấu hiệu dừng lại. Mãi cho đến khi giọng bà Molly từ dưới nhà nói vọng lên.
“Có người tìm gặp này, con gái”
Rose ngạc nhiên tột độ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa qua, cô chưa hề nói cho ai biết địa chỉ nhà riêng. Nghĩ đoạn, ai đó ngó nghiêng ra ngoài cửa sổ, nhưng thật tiếc, chẳng có bóng người nào lọt vào tầm ngắm của cô cả.
Cuối cùng vẫn phải đi đến một quyết định, cô khẩn trương túm gọn mái tóc lòa xòa rồi chạy ào xuống nhà dưới.
Ấy vậy khi qua khỏi cầu thang, thái độ của Rose lại trở về với vẻ nghiêm túc thường ngày. Cô lần theo ánh nhìn của Molly. Là một cô gái dáng điệu nhí nhảnh, với đôi mắt tinh nghịch pha chút quái đản. Vừa thấy cô, đôi mắt ấy bỗng trở nên sáng rực như vớ được vàng thỏi.
Mặc cảm xúc hồ hởi đó, cô nói luôn vào thẳng vấn đề”Làm sao cậu tìm được nhà tớ?”
“Tớ sẽ coi đó là một sự xúc phạm nhẹ. Cậu nghĩ tớ là ai chứ?” Sharon hất cằm kiêu hãnh, câu nói của Rose khiến cô hơi phật ý. Cái gì chứ việc tìm nhà đâu có khó khăn gì.
Nhưng Rose lại suy nghĩ thoáng hơn. Thay vì ngồi đó mà xin tha thứ này nọ, cô chẳng buồn xê dịch lại gần đối phương. Cô khoanh tay trước ngực, nét mặt đầy một vẻ ngẫm nghĩ.”Theo tớ, cậu là một cô gái ưa ngạnh. Lúc nào cũng chỉ biết quấn lấy con rắn xanh lét...mà cậu không mang theo Oliver à?” Nói đến đó, cô mới ngộ ra thành phần thiếu sót của Sharon hôm nay.
Sharon liếc thấy Molly đang chăm chú trồng hoa ngoài vườn sau, cô nàng thở phào nhẹ nhõm”Để không gặp trục trặc, tớ đã giao “em yêu” cho ông anh rồi. Mà thôi-dẹp, cậu có biết hôm nay là ngày cuối tuần không?”
“Tớ biết”
“Tốt, tớ định rủ cậu đi đây đó”
“Chẳng hạn?”
“Ăn, chơi, ngủ, nghỉ...ấy”
“Ý là cậu chịu chi hả?”
Sharon bĩu môi trước sự lầm tưởng của cô bạn mới thân”Không ngờ cậu lại nghĩ tớ hào phóng thế”
“Tớ đã từng nghĩ thế sao?” Ai đó xịu mặt xuống, rồi tự nhủ với bản thân”Có thể lắm...”
Một lúc sau, người ta thấy hai cô gái tuổi vị thành niên tới quán rượu nổi tiếng trong trấn.
Rose khá kinh ngạc trước cái tiêu đề kì cục nhưng cũng rất bắt mắt của quán: R.I.P là Rest In Peace ư? (Hãy yên nghỉ) Cái này chẳng phải để cầu chúc cho những người đã chết sao?
Thật không thể tin được Sharon lại dẫn cô vào con đường tội lỗi.
Suy cho cùng, là do cô cũng muốn thử, muốn phá cách, dù chỉ là một lần.
Với ý nghĩ đó, Rose nhanh chân theo chủ nhân con Oliver vào bên kia cánh cửa . Điều này làm kẻ chỉ đường tròn xoe mắt, cô nàng đã nghĩ cô sẽ quát tháo và bắt cô dời khỏi nơi quái gở này bằng được.
Đừng bao giờ phán xét một ai chỉ qua dáng vẻ bề ngoài của họ, quả không sai!
Vừa đặt chân vào quán, hơi rượu nặng đã quấn chặt toàn thân khiến đầu óc Rose quay mòng mòng.
Đâu đâu cũng chỉ thấy đám đàn ông râu ria xồm xoàm, tay xăm đủ thứ hình hò hét, mặt đỏ tía tai. Trên những bức tường ốp gạch đỏ của quán, treo đủ thứ tạp nham: hình đầu lâu sọ người, vài con dao găm, khẩu súng săn loại khủng...
Giờ thì cô đang thấy khó hiểu tại tao Sharon lại dẫn mình tới đây thay vì một nơi lành mạnh hơn.
Ông chủ quán béo phệ cười xòa với Sharon, chắc hẳn cô nàng phải đến đây thường xuyên lắm.
Ông ta bất ngờ ngó sang cô, rà soát từ đầu chí cuối rồi nhếch bộ ria mép hình đuôi tôm, cười khẩy một tiếng dị hợm. Ông ta đang châm biếm cô?
“Con bé trông ngoan ngoãn đấy” Ông quay sang nói nhỏ với Sharon, khuôn miệng nhăn nheo nhả ra từng đợt khói trắng xóa - tàn dư của điếu xì-gà đang cháy dở dưới nền gạch.
Ngay khi ông dứt lời, lập tức nhận được cái nhìn cảnh cáo từ phía Sharon. Ông ta chỉ biết lấy câm nín làm bia đỡ đạn, rồi tránh vội đi hướng khác.
Không thèm chấp vặt một kẻ biến thái, Sharon phía xa bước đến, nhanh tay kéo Rose ngồi xuống chiếc bàn còn trống bất kì nằm giữa chốn đàn ông thân hình lực lưỡng. Bủa vây xung quanh là bọn đàn bà ăn mặc diêm dúa đang thỏa sức thực hiện những điệu nhảy lắc mông, uốn éo, nhằm kích thích khoái cảm từ người khác.
Cô nàng giơ tay làm dấu hiệu cho mấy ả đang câu khách đứng tránh xa ra, còn mình thì cầm chai rượu cognac màu vàng rơm đung đưa theo điệu nhạc. Rose cảm thấy thật may mắn khi Sharon vẫn còn quan tâm đến sự có mặt của “thành phần dư thừa” là cô.
“Nói cho cậu biết, tớ có uống cả vại cũng chẳng hề hấn gì”
“...”
“Sao ngồi thừ người thế? Cậu cũng uống đi chứ”
Cô dám chắc thế nào về nhà cũng sẽ bị mẹ Molly tra khảo, rồi la mắng một trận. Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao thôi, ban nãy cô còn mạnh bạo, hùng hổ thế cơ mà.
Còn nữa, trước giờ luôn bị mẹ kiểm soát từng chân tơ kẽ tóc, cô muốn làm gì theo ý thích đều bị cấm tuyệt đối. Giờ có cơ hội, tội gì không thử?
Không chút đắn đo suy nghĩ, Rose tiện tay vớ ngay một chai rượu trên mặt bàn, tu ừng ực...vị nho ép tràn ngập cuống lưỡi cô. Ban đầu thì dễ chịu, khoan khoái nhưng càng về sau, khoang họng dần trở nên nóng rát, bỏng cháy.
“Không phải chứ Rosemary Hathaway của tớ? Cậu đang làm cái quái gì thế?” Sharon - người đầu tiên bắt gặp hành động đang thu hút sự chú ý từ tất thảy các vị khách cũng như nhân viên phục vụ trong quán của cô bạn, buột miệng.
Cô bỏ chai rượu đã vơi nửa xuống, chuyện gì đang xảy ra thế? Sao ai cũng mắt tròn mắt dẹt khía cô hết lượt vậy? Cô đâu phải người ngoài hành tinh?
Sharon buộc phải thừa nhận mình đã phạm sai lầm lớn khi đưa cô bạn tới đây. Cô nàng lắc đầu buồn rượi, cậu ta thậm chí còn chẳng biết cách thưởng thức rượu.”Cậu đang điên đấy à? Nếu cậu không biết hay không thích uống rượu thì phải bảo tớ một câu, đằng này...”
“Rượu ngon mà” Lại thêm ngụm rượu nữa, vòng họng đã bỏng rát đến mất cảm giác rồi, cô chỉ thấy dậy lên hương vị của trái nho pha chút mùi gỗ ủ.
“Ờ, ngon” Trông bộ dạng tỉnh bơ trước mặt, Sharon chẳng có gì để nói hết, thật ra là cô chẳng biết nên nói gì cho phải lẽ.
Cô đành ngồi nhìn Rose uống rượu như uống nước lã, hết ngụm này đến chai khác. Ấy vậy, nét mặt vẫn rất đỗi bình thường. Có lẽ, loại rượu mạnh chưng cất kia không thể có ảnh hưởng gì đến cô cả.
Sharon rất muốn nói với cô bạn rằng: khả năng của cô ấy rất tốt, nhưng khi uống rượu, đặc biệt là những loại rượu tuyệt hảo như cognac, đâu thể bộp chộp mà tu ừng ực luôn. Tuy nhiên, không rõ vì lí do gì, cô lại một mực giữ thái độ im lặng.
Cô vốn thấy Rose hợp với mình, đến từng chi tiết vụn vặt. Điều cô dự định nói với Rose về vấn đề cá nhân bỗng chốc trôi tuột vào lòng...đành thôi vậy, hoàn cảnh không cho phép thì biết làm sao được!
Ít phút sau, quán xuất hiện bốn vị khách “đặc biệt” khiến Rose chỉ muốn đâm đầu chết quách cho xong chuyện.Bốn người họ chọn chỗ ngồi đối diện.
Quanh đi quẩn lại, Benedict phát hiện ra Rose, cậu vẫy vẫy tay, cười rạng rỡ. Thật không may cho cậu bạn, cổ áo cậu bất ngờ bị bàn tay ai đó xếch lên đến xô xệch.
“Này, cậu làm trò gì thế?”
“Cậu có quyền giữ trật tự”
“...” Nạn nhân chịu thua vô điều kiện, ngậm ngùi khi nghe lời phán xét đang phát ra từ chính miệng hung thủ.”Đừng tưởng tôi không biết cậu đang rủa thầm trong bụng”
Vừa nói, Dominic vừa xoay tròn đế ly Whisky, ánh mắt thoáng lướt qua chiếc bàn đối diện. Khoảng thời gian cậu để ý họ chỉ được đặt trong tích tắc, ngắn ngủi như sự xuất hiện của vệt sao băng.
Chàng trai to cao với thân hình săn chắc ngồi kế cậu cũng phải lắc đầu chào thua trước cách uống rượu chỉ được thấy qua phim ảnh kia. Còn Florence, với tư cách là người con gái duy nhất trong hội bốn người, cô giữ phong thái lịch sự nên không bàn luận về người khác, chỉ lẳng lặng nhâm nhi ly vang đỏ loại nhẹ.
“Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa tôi chọc thủng mắt anh bây giờ” Sharon bực dọc, quắc mắt lên với anh chàng thân hình săn chắc, cô thấy không thoải mái và nói hẳn ra là rất khó chịu khi gã đó cứ ngắm nghía bạn mình.
Rose tò mò”Anh ta là ai vậy?”
“Một Ryder có vấn đề về trí óc”
“Tớ lại thấy anh ta đang nhìn người khác cơ. Hơn thế, có vẻ thành tích học tập của anh ta cũng không phải loại tầm thường. Điềy này chứng tỏ cái đầu đó không hề có vấn đề giống như lời cậu nói”
“Chính xác đấy cô gái” Ryder, mặc dù đang bận rộn cùng ả vũ nữ, vẫn cố lắng nghe tất cả và gật đầu tán thành với nhận định của cô.
Bị Rose châm chọc không chút nề hà trước phán quyết sai lầm, Sharon đỏ bừng mặt, bất đắc dĩ chữa ngượng”Cậu nói nghe mà phũ phàng quá”
Cô dừng lại, lấy hơi thật sâu rồi tiếp tục chủ đề đang gây tranh cãi”Dù không ưa gì đám bọn họ nhưng tớ vẫn phải thừa nhận ngoại trừ Benedict, cả đám học rất giỏi”
Sở hữu đôi tai nhạy bén, tất cả lời lẽ khó nghe đã được cậu ghi nhận không sót một từ nào. Ngay tức khắc, kẻ vừa được xướng tên vội vàng lên tiếng.”Mai tôi sẽ đi học cho biết mặt”
Dominic liếc xéo cậu”Chẳng phải ngày nào cậu cũng đi học như bao người đó thôi, cần gì phải đợi đến ngày mai nữa” (Ở đây câu nói mang hàm ý giễu cợt)
“Cậu đang giả ngốc với tôi chắc? Đến trường không học khác với đi học, rõ chưa?” Benedict ôm đầu đau khổ, mặt mày cau có như nuốt phải trái đắng.
Rose bật cười thành tiếng với cuộc trò chuyện của mọi người. Bất giác, đôi mắt cô chạm phải tròng mắt xanh dương kia, nụ cười bỗng chốc tiêu tan.
Loạt hình ảnh từ lần va chạm trước lần lượt dội về trí óc cô, không thiếu sót một chi tiết nào.
Cả cô và cậu đều không ưa gì nhau, chẳng lấy làm lạ khi đó là lần chạm mặt đầu tiên và cũng là cuối cùng của họ trong cuộc gặp gỡ ngắn ngủi.
Bàn cô chủ động đứng lên, dời R.I.P trước. Với nhóm Rose, ngoài Benedict, Ryder chào tạm biệt kiểu xã giao và Florence chỉ gật đầu cho có lệ. Riêng mình Dominic, một cái ngẩng đầu cũng chẳng thấy đâu.
“Thật không thể hiểu nổi con người cậu ta nữa?” Cả dọc đường, Sharon bất bình nghiến răng ken két, cô ghét cay ghét đắng cái đám chuyên đi xem thường người khác.”Chúng nghĩ chúng là ai chứ?”
Rose đi bên cạnh, lắng nghe những lời thốt ra từ miệng Sharon. Thật lòng mà nói, cô thấy bọn họ đâu có khinh ai, chẳng qua do chưa tiếp xúc nhiều nên mới có ác cảm vậy thôi.
Mỗi khi trời về đêm, âm thanh quen thuộc của lũ thú hoang lại réo rắt bên tai người dân.
Thị trấn bắt đầu thắp sáng ánh đèn, dòng người qua lại đông dần. Mọi hoạt động sôi nổi ở trung tâm trấn đang cố gắng khắc phục thứ thanh âm rùng rợn đến từ rừng thẳm.
Sống trong điều kiện ngoại cảnh đầy rẫy nguy hiểm mà người dân vẫn có nghị lực sống, chống chọi phi thường và tiếp tục phát triển Marvelous, quả thật rất đáng được nể phục!
Cả hai hòa vào dòng người, chạy loanh quanh hết chỗ này chỗ nọ, cố ăn nhiều đồ vặt để lấn át mùi rượu.
Rose khoái chí vì lần đi ăn này là Sharon chịu chi chứ không cần động đến quỹ chung.
Hai cô gái ăn nhanh gọn, mau chóng ra về.
Lúc gần tới nhà, Sharon không quên phủ khắp người cô bạn thân bằng hương nước hoa của mình.
Rose chột dạ, băn khoăn”Từ đây về trường còn xa, đi tối một mình cậu không sợ à?”
“Sợ cái gì chứ? Tớ người có võ, bọn cướp chả sợ thì thôi đòi tớ sợ chúng”
Biết ngay cô nàng lại giở trò khoe khoang về những chiến công vang dội, Rose bịt chặt tai, phuổi phuổi tay rồi bỏ vào nhà.
“Về đi, tớ không tiễn”
“Okay, không cần cậu phải đuổi. Cái đồ lợn giời”
Chửi cho sướng miệng một thôi một hồi, cuối cùng ai đó cũng chịu dời khỏi cổng nhà Hathaway trước sự chứng kiến của những người sống xung quanh.
Ray tháo miếng bông nhét trong lỗ tai ra, nhún vai với cô con gái nhỏ”Bạn của con thật không bình thường”
“Thì vốn dĩ con ông cũng có bình thường đâu mà đòi kiếm được đứa bạn bình thường” Molly dán mắt vào màn hình tivi, đưa thẳng miếng táo to vào mồm, ăn ngon lành. Bà đang giận dữ trước việc đi chơi không màng đến giờ giấc của Rose.
Còn cô đã có một ngày đi chơi mà không có sự quản thúc của mẹ. Khóe môi nhếch khẽ, nở nụ cười “nguy hiểm” với Ray, cô di chuyển lại chỗ hộp đựng phi tiêu.
Phập!
Một tiếng khiến ông bà Hathaway giật nảy mình, họ kinh ngạc nhìn cây phi tiêu đang cắm cố định trong vòng hồng tâm.
Molly vẻ mặt thất thần, giọng nói có phần lạc đi vì quá bất ngờ đến chân tay lóng ngóng, run lập cập.”Con bé...đang tỏ thái độ với tôi đấy à?”