Đêm khuya thanh vắng, bóng tối dù đã nuốt chọn mọi tia sáng nhưng cũng phải chịu lép vế trước thảm tuyết trắng dưới mặt đất. Những bông tuyết rơi đầy không trung, chiếm lĩnh cả một vùng đất lạ. Khắp nơi im ắng trong tiếng đêm...
Trên con đường nhỏ hẹp, hai bên là chặng rừng nhỏ xuất hiện hai bóng đen. Họ đợi cho đến khi tiếng vó ngựa của cô gái trẻ với mái tóc vàng hoe xa dần rồi mới lộ diện. Họ đều vận bộ đồ đen dị hợm, tuy nhiên điều đó cũng chẳng thể làm họ trở nên giống nhau. Một người thì lả lướt, thướt tha trong bộ váy đen mỏng manh. Người còn lại trông xơ xác, héo mòn với dáng áo chùm và chiếc mũ chỏm cao. Nói một cách chính xác, đây có thể coi là một ả yêu tinh đi cùng với mụ phù thủy. Nhìn bề ngoài chẳng khác nào hai bà cháu, nhưng đâu ai có thể biết được quan hệ cũng như tuổi tác thật của hai nhân vật này?
Ả mải mê nhìn theo cái bóng mỗi lúc càng trở nên nhỏ bé ở đằng xa, thèm thuồng”Hương thơm lẩn trong từng thớ da con bé thật hấp dẫn”
Mụ phù thủy cố lôi ả trở về với vấn đề chính bằng cách ghì chặt cây chổi vẫn đang ngọ nguậy không ngừng xuống lớp tuyết dày, giọng gầm gừ đầy căm phẫn”Lại thất bại nữa rồi”
Trông ả đàn bà có phần thoải mái hơn. Phe phẩy mái tóc dài đen bóng, ả cất tiếng cười lanh lảnh đến rợn gai ốc.”Chúng ta đang được chủ nhân tin tưởng mới giao trọng trách, nếu để cơ hội này rơi vào tay Archibald...” Ả ngắt quãng, thì thầm vào tai cô em gái những lời khó nghe“...chưa biết chừng, mạng của hai ta cũng không còn nữa nói gì đến việc lấy thuốc hồi sinh cho em đây”
“Nhưng em quả thực không biết nên làm thế nào” Mụ phù thủy lấy tay day mạnh hai thái dương.
”Chúng đã làm gì em sao?”
Mụ nhắm mắt đầy bất lực”Chỉ là ma thuật của em chưa đủ mạnh để yểm bùa chúng”
Nghe vậy, ả khó chịu”Thì ra chỉ có mỗi vậy! Thật lấy làm thất vọng...”
Trong cái im lặng của mụ, ả liên tiếp cằn nhằn, trách móc”Bọn nhóc con đấy đứa lớn nhất tuổi đời cũng chưa tới sáu trăm năm tuổi” Ả chỉ thẳng tay vào mặt mụ”Còn em đã bao nhiêu rồi? Gấp đôi tuổi chúng ấy chứ?”
“Có việc nhỏ nhặt thế mà làm không xong thì còn làm được trò trống gì nữa”
”Uy tín của chị em ta đang bị em làm ô uế đấy, em gái” Ả mắng mỏ không ngừng, những lời lẽ cay độc nhất có thể, được ả phóng ra như để hả cơn thịnh nộ đang dâng trào.
“Chị lúc nào cũng đùn đẩy trách nhiệm sang người khác, sao không thử đi cho biết trời đất là gì rồi hãy nói” Mỗi lần mụ thất bại, ả lại nhai đi nhại lại bài ca ngàn kiếp.
”Mày nói thế là có ý gì?” Ả trừng trừng mắt. Đôi mắt vốn rất bình thường giờ biến thành màu đen ghê rợn.
”Tao thế thì đã làm sao? Mày chán giở cái chiêu trò dỗ ngọt rồi à?”
Thái độ của mụ khiến ả đàn bà phát điên. Ả ngẩng đầu lên cười điên dại, gân xanh nổi cuồn cuộn trên làn da xanh xao, kinh dị. Ả đã không còn giữ được vóc dáng quý cô thướt tha ban đầu, giờ thì bộ dạng thực sự đã được phô bày - bản chất của con yêu tinh thèm khát máu thịt tươi sống làm người khác ghê tởm.
Rất nhanh thôi, nụ cười ấy tắt lịm. Ả nhìn xoáy vào đôi mắt trắng dã đối diện, mái đầu lưa thưa nghiêng nhẹ. Có thứ ánh sáng màu xanh ủy mị phát ra từ bộ móng dài thượt đen xì của ả rồi ngông cuồng phóng về phía mụ phù thủy như một vệt chớp trên nền trời đêm.
Mụ cũng đâu phải loại tầm thường. Biết chắc ả sẽ nổi điên với mình, mụ rút vội cây đũa phép cong queo ra, miệng không ngừng lẩm bẩm câu thần chú kì quặc nhằm hóa giải luồng điện ả “gửi” tới.
Mụ nhắm nghiền mắt cho đến khi biết chắc mình đã thành công. Tuy nhiên đó chỉ là giai đoạn đầu thôi. Ả tiếp tục gia tăng sức mạnh tấn công, lao vụt đến, giống hệt con rắn thèm khát miếng mồi béo bở.
Mụ dùng đủ loại thần chú khiến ả gặp khó khăn trong việc di chuyển, ả rên lên những tiếng kêu đau đớn pha lẫn câu trách cứ đầy ai oán. Sau cùng, kẻ nhiều kinh nghiệm chinh chiến hơn vẫn dành phần thắng. Ả xông tới bóp cổ mụ em, móng tay ả xuyên qua lớp da tàn tạ.
Mụ kinh hãi, cố gắng đẩy tay ả ra nhưng quá muộn rồi. Sức mạnh của ả mãi mãi mụ không thể đạt được, mãi mãi không thể với tới. Ả vẫn đang đay nghiến, dùng toàn bộ sức lực ghì chặt cổ mụ xuống nền tuyết lạnh thấu. Mụ thất sắc khi nghe tiếng kêu răng rắc vùng xương cổ hòa vào giọng điệu nhẹ nhàng của ả.
“Cái giá phải trả cho vốn suy nghĩ nông cạn của mày đấy, con em khốn nạn”
Mụ đau đớn, nói không nên lời. Vào cái khoảnh khắc mụ tưởng chừng mình đã chạm đến phía cuối sự sống thì ả bất ngờ buông tay. Ả đứng dậy, nhích từng bước chậm dãi đầy mệt mỏi sau cuộc bất hòa đáng lẽ không nên có. Điều càng làm ả đau đớn là khi tiếng ho khò khè của mụ cứ liên tục dội vào tay ả.
Bỗng dưng, xuất hiện phía trên đầu hai người, nói chính xác là ở trên cao típ tắp, qua cả hàng cây thông cao vút kia, lóe lên ánh hào quang sáng chói, cái điều đã quá quen thuộc với họ.
Là chàng?
Ả đắm chìm vào thứ huyễn hoặc đang di chuyển thành vệt trắng, xuyên suốt qua đám tuyết. Lâu rồi mới thấy chàng trong bộ dạng ấy, đôi cánh trắng với hàng lông vũ tuyệt đẹp khiến ả đâm mê muội. Ả có thể tưởng tượng ra cảnh mình nằm chọn trong vòng tay ấm áp của chàng, được chàng nhấc bổng lên không trung và từ từ thưởng thức đôi môi ngọt ngào ấy.
Nhưng, sự thật luôn khác xa với trí tưởng tượng. Bay càng cao, càng xa thì ngã càng đau! Đôi mắt ả tối sầm lại khi nhận ra chàng không chỉ đi một mình. Còn có một đứa con gái, nó đang “thực hiện ước mơ của ả”, đã thế còn ngang nhiên chiếm lấy đôi mắt hút hồn của chàng.
Chàng đang làm gì thế kia? Chàng không thể rời mắt khỏi cô ta một phút giây nào. Vậy mà chàng chưa bao giờ để ý tới ả, cho dù là một giây...mặc cho ả có làm gì đi nữa. Chàng luôn ở trên cao vời vợi. Chàng thuộc về nơi tràn ngập ánh sáng cùng những điều tốt lành. Còn ả, nơi chốn dành cho ả là những chỗ hầm hóc tăm tối, lạnh lẽo, không có tình thương.
Nếu như người đời ngợi ca, tôn vinh dòng dõi tối cao của chàng thì họ thật quá đáng khi ghê sợ, căm ghét, xem thường và xua đuổi giống nòi của ả. Ả uất hận vì điều đó.
Ả không có quyền quyết định mọi thứ sẵn có từ khi mình sinh ra. Chúa thật bất công, ả hận lão già cứ tự cho mình là bậc thánh nhân kia.
Chết tiệt!
Ả ôm chặt lấy trái tim vốn đã khô héo từ lâu của mình. Mọi chuyện quái quỷ đang xảy ra với ả. Bất cứ kẻ nào dám động vào chàng, và cả những đứa quan tâm tới kẻ đó nữa, ả xin thề tất cả sẽ sống không yên ổn với ả đâu. Cái này gọi là “liên lụy”, đúng không?
Ả gầm gừ, quay ngoắt về phía mụ em đang nằm kiệt quệ dưới đất.
“Em gái, chị đã tìm ra cách để em nâng cao trình độ bản thân rồi” Trước cái nheo mắt ngờ vực của mụ, ả lả lướt bước đi với vạt áo dài chấm đất.”Hãy bỏ vào chiếc nồi thần của em những trái tim can cảm, mạnh mẽ. Niệm chú và khuấy đảo cho đến khi xương thịt chúng mục rữa theo bọt xanh trong nồi. Uống thứ nước đó, em sẽ đạt được những gì mình muốn”
“Bắt đầu thôi, em gái. Chị đã thấy rất nhiều trái tim dũng cảm rồi đấy” Ả nói như rặn từng chữ qua kẽ răng”Tiêu biểu là nó...” Vừa nói, ánh mắt ả vừa hằm hằm chĩa vào vệt sáng đang xa dần.
”Ý chị là...” Sao lại có thể là cô bé? Mụ khó hiểu nhìn ả, chẳng phải ả vẫn rất vừa lòng với cô bé?
”Em rất muốn lấy lại nhan sắc, rất muốn có sức mạnh như chị, thậm chí còn mạnh hơn chị nữa mà” Ả quắc mắt đầy thù hận, một nhát bóp nát con chuột bạch trong tay.
...
“Sao cậu không dám nhìn thẳng vào mắt tớ?” Rose nhìn Sharon chăm chú.”Này, tớ đang hỏi cậu đấy trả lời đi chứ!”
Bị Rose hối thúc từ lúc mới bảnh mắt, Sharon chẳng thể yên thân được. Nhưng cô nàng cũng không thể gật đầu cho mọi chuyện mà cô bạn thân đã nói.
Thì ra cô tưởng cô nàng đưa mình về, nhưng sự thật đâu có như thế. Sharon là người dám làm dám nhận, chính vì thế công lao của người khác, chủ nhân con Oliver đâu thể thẳng tay cướp trên giàn mướp. Sharon cũng chẳng muốn khai hết mọi chuyện đêm qua, cô rất sợ mất đi người bạn thân duy nhất. Với những lí do lằng nhằng đó, cô nàng bị đẩy vào tình thế “tiến thoái lưỡng nan”, tiến chẳng được mà lùi cũng không xong. Cô chẳng dám nhìn thẳng vào mắt người ta để nói điều sai sự thật.
“Sharon bắng nhắng vừa nuốt phải trái đắng đấy, em đừng làm cô ấy khó xử” Ryder ngồi ghế đối diện không ngừng quẳng loạt âm “đả kích” tới chỗ hai người. Tất nhiên là đang ở trong khuôn viên nhà trường nên con người ồn ào như cậu cũng chả ham hố ngồi đây một mình nghe hai đứa con gái nói chuyện, cho nên bên cạnh cậu còn có Benedict và Florence - hai người đã được nghe thuật lại vụ tối qua, nên câu nói vừa dứt, hai gã con trai bò lăn ra cười sặc sụa. Ngay cả Florence thường ngày im ắng, nay cũng phải lắc đầu cười “khó hiểu” cho một hành động nào đó.
“Kể các cậu cũng lạ thật! Thắc mắc gì thì cứ việc hỏi, còn bày trò thăm dò” Cậu chàng Benedict ôm bụng cười ngặt nghẽo, không quên chêm thêm vài lời mỉa mai.
”Thế thì đã làm sao? Có hỏi chắc gì mấy người đã nói” Sharon tức quá, đứng bật dậy cãi tay đôi trắng trợn.
”Chỉ sợ cậu không dám hỏi thôi chứ chúng tôi đây luôn sẵn lòng” Cả Benedict và Ryder cùng đồng thanh, rồi quay sang nguýt cô bạn gái duy nhất trong đám người quý tộc.
”Quân xấu xa! Cứ tưởng mấy người thanh cao lắm, ai ngờ cũng hèn hạ đến thế là cùng” Sharon không cãi được bèn quay sang nói lí.
“Chúng tôi đâu tự nhận mình thanh cao, cũng chỉ là mấy đứa nhóc mới chuyển tới đây thôi mà. Là tự mấy người tâng bấc lên đấy chứ” Ryder xem ra không phải loại vừa, cậu lần nào cũng khiến cô nàng cứng họng chào thua.
Thấy bộ dạng Sharon khó xử và thái độ nhởn nhơ của anh chàng đào hoa, Benedict lại tiếp tục cười châm chọc. Nào ngờ lần này khi đang cười, cậu bị bàn tay ai đó bóp méo mồm, đến há miệng cũng không nổi.
Tất cả hai phe tròn mắt kinh ngạc trước kẻ vừa xuất hiện, cả Rose cũng vậy. Không phải một mà là ba người, ngoài gã bẩn tính Dominic ra thì hai người kia cô không biết, và cũng chưa gặp hề gặp qua.
Một nam, một nữ. Đặc biệt là anh chàng cao lớn đang bóp mồm Benedict kia, trông khuôn mặt hao hao giống Sharon thì phải. Chẳng lẽ...
Trong khi Rose đang lập luận cho những suy đoán của mình thì Benedict gạt phắt bàn tay vô duyên đó khỏi miệng mình. Là do cậu không để ý thôi chứ bình thường, thằng cha này làm gì có cơ hội.
Cô gái đứng bên cạnh chàng trai trông rất quyến rũ với số đo ba vòng hoàn hảo, tuy nhiên lại chẳng thu hút được gã sát gái Ryder. Không biết là do hoa đã có chủ hay anh đang để ý đến ai rồi.
Đôi môi đỏ chót mấp máy, cô gái nói nhẹ”Số quân hòa 4-4 nhé, cu cậu”
”Cu cậu á? Bà chị cứ nói quá” Benedict phản pháo đầy khó chịu, chị ta đã nhìn thấy body sáu múi của cậu đâu mà phán thật.”Đừng có nhìn mặt tôi mà...”
“Em mười bốn, hay mười lăm?” Cô nàng hỏi ngây ngô. Cô nghĩ thế!
”Chị hai bảy, hay hai tám?” Cậu hỏi vặn. Cậu đang nói quá rồi.
Tầm năm giây sau, cả hai cùng đưa ra câu trả lời khi vô tình đồng thanh”Tôi mười bảy” !!!
”Ồ, tôi - Meliora, sở hữu nét già mặn mà”
”Còn tôi - Benedict, có vẻ đẹp không tuổi tác”
Tất cả những người chứng kiến cảnh tưởng này đều đang có chung suy nghĩ. Hai người kia tính cãi nhau tới bao giờ nữa? Với tính khí trẻ con, Benedict sẽ không chịu bỏ qua chuyện này đâu. Còn cô gái tên Meliora kia, con gái thường rất nhiều chuyện, chắc chắn cũng nhất quyết giành phần thắng tới cùng.
Mặc cho bọn họ vẫn đang lời qua tiếng lại, anh chàng tóc vàng mới xuất hiện đảo mắt xung quanh nhìn mọi người, rồi dừng lại ở nhìn chủ nhân con Oliver đang cúi gằm mặt, “chăm chú ngắm mũi giầy mình“. Cậu lịch thiệp giới thiệu.
“Tôi là Walter Quinn, anh em song sinh với Sharon. Rất lấy làm xin lỗi cho hành động nông nổi của con bé và cũng là cho thái độ hành xử hơi quá của mình”
“Cái gì mà hơi quá? Tôi không tốt đẹp gì đâu, tôi để bụng đấy nhé” Không rõ Benedict có mấy đôi tai để có thể hóng chuyện và cãi cọ ở cả hai bên đây?
”Thực ra cũng chẳng phải chuyện gì nghiêm trọng, chúng tôi không để bụng đâu” Cả ba người còn lại của nhóm quý tộc cũng lịch sự đứng dậy, Ryder chủ động tiếp lời, cậu trông chững trạc hơn ban nãy rất nhiều.”Tôi chỉ tiện trêu chọc một chút, để từ giờ trở đi cô ấy sẽ biết mà dằn lòng không tái phạm nữa”
”Tôi hiểu!”
Rose đứng qua một bên, cô nghe rõ tiếng Sharon đang lẩm bẩm một mình.”Toàn thanh thiếu niên mà cư xử già chát”
Cô lắc đầu ngán ngẩm, có đánh chết cô bạn này cũng không chừa đâu! Rồi quay đi hướng khác, cô bất giác chạm phải tròng mắt xanh dương sâu thẳm.
Cậu đang tựa lưng vào thân cây phong, hai tay đút túi quần, dáng vẻ thật cao quý. Nước da trắng sáng của cậu trông nổi bật trước tông màu đen của chiếc áo nỉ mỏng. Cậu ta không thấy lạnh sao? Rose tự hỏi, nhưng điều khiến cô thấy băn khoăn nhất lúc này là: cậu đang nhìn cô đấy à?