Hóa ra cô Mirabel nhờ Rose đến thư viện phân loại đống sách vừa mới chuyển từ nhà kho. Do có việc bận nên cô quản thư không thể ở lại làm cho xong.
Ngó chiếc đồng hồ đeo tay, cô miễn cưỡng chấp thuận. Tuy nét mặt không tỏ ra là đang rất vội, nhưng trong lòng cô sốt sắng muốn về nhà vì trời bắt đầu sẩm tối. Điện thoại lại trong tình trạng “thiếu thốn”, đâu thể gọi về nhà thông báo.
...
Âm thanh tra chìa khóa vào ổ kêu “cạch” một tiếng, Rose đặt đồ đạc lên chiếc bàn của quản thư. Toàn bộ mọi thứ đều mang màu sắc ảm đạm như tiết trời hôm nay, ngoại trừ hàng sách trên kệ. Nhìn từ bên ngoài, khu thư viện trông có vẻ “sắp sập” tới nơi nhưng, kiến trúc bên trong được thiết kế rất ưa kiểu cách. Có thể thấy âm hưởng thời Victoria ở quanh đây.
Không gian tĩnh lặng quá mức cho phép, Rose không thích cảm giác này. Với suy nghĩ đó, cô tự nhủ với chính mình cần khẩn trương giải quyết đống sách nằm chềnh ềnh dưới đất kia.
Ngó nghiêng một hồi, cô tập trung tinh thần cao độ, xắn gọn gấu áo rồi bắt tay vào công việc. Cô chạy đến, ngồi giữa đống sách ngổn ngang. Có nhiều quyển đã được phân loại riêng rẽ, chất thành từng chồng bên cạnh. Chắc hẳn cô Mirabel đang xếp dở dang.
Rose nhanh chóng phân loại, xong chạy loanh quanh, ngó dọc lướt xuôi tìm vị trí của từng loại theo đường gờ mỗi cuốn. Nói sao đây, toàn sách cũ xì, mốc meo hết lượt. Người ta thường có câu, sách càng xưa càng quý. Tranh thủ lật qua lật lại vài trang, cô tặc lưỡi...cứ cho nhận định trên là đúng đi.
Ôm đống sách trên tay, cô cẩn thận bước lên từng bậc thang gỗ gắn với kệ sách cuối cùng. Từ nhỏ cô đã mắc chứng sợ độ cao, cứ tiến thêm một bước, khuôn mặt trắng hồng liền chuyển sắc tím ngắt. Cô chưa hề nghĩ đến trường hợp phải leo lên cao như vậy.
Khi đến được nơi, cô áng khoảng độ cao 10 feet - đủ cao để dọa ai đó sợ chết khiếp!
Xếp gọn chúng vào đúng vị trí, Rose thở phào nhẹ nhõm. Tim vẫn đập loạn xạ trong khoang ngực. Cô nghĩ mình nên rời khỏi chỗ này thật nhanh trước khi ông thần xui tìm đến. Lí trí mách bảo là thế nhưng mỗi bước đi của cô lại chậm chạp hết mức. Cô không dám quay xuống dưới, hơi thở hổn hển, dồn dập cùng với nhịp tim đập nhanh như sắp nhảy khỏi lồng ngực.
Thoạt nhiên, trong hàng sách sau cùng vụt sáng một thứ màu huyễn hoặc, rọi thẳng vào mắt khiến Rose giật nảy mình, đầu óc tối sầm lại. Cô bị mất phương hướng, tuột tay rơi khỏi bậc thang gỗ, ngã nhào xuống nền gạch mát lạnh.
Cô đau ê ẩm cả khắp người, may thay độ cao không quá lớn để cô trở nên thân tàn ma dại. Chẳng có ai ở đây để kêu than, cô vực đứng dậy, mồm không ngừng chửi thề, chân đi tập tễnh đến chỗ phát ra ánh sáng.
Khuất sâu sau hàng sách giáo khoa, khuyết sâu lên đôi ngươi sậm màu một vật dạng hình cầu to bằng nắm đấm của người trưởng thành. Cô với tay lấy nó ra, chỉ là viên bi luyện từ sắt nguyên chất có kích thước khổng lồ thôi mà. Do phản xạ ánh điện huỳnh quang treo ở giữa trần mới gây ra sự cố bất ngờ, khi đi lên cô không bắt gặp nó là bởi chồng sách cao đã che chắn.
Khối lượng của nó khá nặng, chẳng may rơi vào chân thì coi như xong chuyện. Cô cười khẩy, tự cho mình gặp vận xui rồi đem trả viên bi nguyên vẹn.
Rose bỗng khựng lại. Không phải vì quả bóng, mà vì thứ đặt ngay sát quả bóng kia cơ. Cô tình cờ phát hiện cuốn sách khác biệt, nó nói về Kinh Thánh. Tuy không tin cũng chẳng có hứng thú với mấy câu chuyện về thế giới khác, nhưng từ kiểu cách thiết kế đến loại giấy in, kiểu chữ, có thể tuổi thọ của nó phải vào loại 100 năm trở lên. Điều này đã cuốn hút Rose.
Cô cẩn thận lấy cuốn sách cũ rích, bìa rách tươm bươm ra. Lật mở từng trang sách mỏng tang đã ố vàng, đôi chỗ lem nhem trông chẳng khác nào bị lũ chuột gặm nhấm...
...
Trời đã tối sầm lại, đâu đó còn phảng phất màn sương trắng nhạt. Đôi giày converse nện trên nền sân trường tạo ra loạt thanh âm lớn. Quang cảnh Sanctuary vắng tanh, họa khi có tốp học sinh sống ở kí túc xá tạt ngang qua. Phía trời tây ánh lên vài tia chớp, ắt hẳn nơi đó đang hứng chịu trận giông bão điên cuồng.
Rose mường tưởng trong đầu vẻ mặt hằm hằm sát khí của Molly. Đấy - động lực lớn nhất để cô duy trì vận tốc nhanh đến chóng mặt. Chuông báo tin nhắn ngắt quãng mạch căng thẳng...
Do có việc đột xuất nên ba mẹ không thể về sớm được. Con hãy tự lo liệu bữa tối nhé. Yêu con, Ray!
Đọc xong tin nhắn, cô suýt đổ sầm xuống mặt đường. Mọi thứ nằm ngoài sức tưởng tượng, thần may mắn đang yểm bùa vào cô đây mà! Bất chợt, hiện hữu trong đầu cô mớ suy luận đặc kín, rối rắm như mớ bòng bong.Từ đây về nhà phải đi qua cửa hàng hoa của Molly và cả trụ sở cảnh sát nơi Ray đang nhận nhiệm vụ tuần tra. Cô lại chẳng mang theo một đồng xu dính túi, kiếm đâu tiền bắt taxi đây? Nên gọi là tình cảnh “tiến thoái lưỡng nan” chăng?
Đôi chân nhỏ nhắn liền chuyển hướng đi, cô không thể để họ phát hiện mình chưa có mặt ở nhà dù là bất cứ lí do chính đáng đến đâu. Sẽ chỉ mạo hiểm một chút thôi, được thứ này ắt phải chấp nhận đánh đổi thứ khác, hơn nữa...
Khi đầu óc kịp định thần lại, Rose đã thấy mình đứng trước cánh đồng hoa cúc trắng. Sắc trắng của hoa hòa vào màn sương đồng màu, chỉ còn trơ lại những cuống lá xanh thẫm. Lấy hơi thật sâu, cô đành chấp thuận việc mình sẽ trải qua mấy nơi ẩm thấp, tăm tối.
Không chút đắn đo suy nghĩ, cô bật đèn pin điện thoại, tự vạch ra lối đi.
Mãi sau Rose mới nhận thức được mình đang chạy, và mãi sau nữa cô mới phát hiện dưới chân mình có cây gỗ chắn ngang. Giá cô chịu quan sát một chút, thì đâu có rơi vào tình cảnh nằm rạp xuống đất như hiện trạng.
Đau quá!
Bộ quần áo cô mặc dính tèm lem bùn đất. Điều quan trọng hơn là cô đang ở trong rừng thông già? Những cây bụi thấp lòa xòa trước mặt che khuất tầm nhìn của cô. Giống với lần trước, cô nhất mực không than vãn về vết đau, đơn giản bởi cả hai sự cố đều là lỗi của bản thân.
Vịn vào thân cây mục rữa sát bên để đứng dậy, nhưng chỉ được ít phút cô liền lập tức cúi thấp người khi...nhận ra không chỉ riêng mình có mặt ở đây.
Vén đám lá tùm lum, cô thấy phía xa xa có hai bóng đen, vì điều kiện thời tiết cô không thể nhìn rõ khuôn mặt họ. Tất cả mọi phán đoán đều thông qua giọng nói. Thật đáng tiếc khi khoảng cách quá xa cộng thêm giọng nói của họ khá nhỏ, cô chẳng nghe ngóng được chút thông tin gì.So với cô, việc đi lại của họ trông dễ như trở bàn tay, Rose thấy ghen tỵ vì chuyện này. Rất nhanh, cô đã lấy lại sự tập trung để nghĩ xem họ đang tính toán thực hiện âm mưu gì, lẽ bởi họ chẳng cầm lấy một cái đèn pin hay ngọn đuốc nào trong đêm tối.
Khi cuộc trò chuyện chấm dứt, hai bóng đen quyết định rời khỏi vị trí ban đầu. Kẻ thứ ba nhất quyết bám với thái độ nghiêm túc. Cô tự nhận mình là đứa con gái gan lì, ương ngạnh và hơn cả, cô rất yêu thích công cuộc khám phá những điều chưa được lí giải.
Rose rút ngắn khoảng cách với hai người kì lạ để biết được mối quan tâm đáng ngờ. Cô thầm nhận xét đôi mắt của họ chắc phải đạt thị lực 100/10 mất. Trong khi cô luôn có tư thế chật vật, chỉ sợ trượt chân ngã sõng soài vì không dám bật đèn pin, thì họ chẳng chút vướng bận, hơn thế còn có thể đi lại như bay.
“Chúng ta đang bị theo dõi?” Một gã lên tiếng, câu nói cảnh cáo của gã khiến Rose lạnh toát sống lưng. Giờ thì cô có thể khẳng định cả hai đều là nam giới.
Cô nấp dưới bụi cây chờ cho bọn chúng đi khỏi. Giảm nhịp thở để cảm nhận mọi thứ, nhưng mãi chẳng thấy có động tĩnh nào. Cho tới khi cả người bị lũ muỗi bu quanh, không chịu nổi nữa, cô mới thò mặt ra.
Trước mắt Rose liền hiện diện hai bóng người cao lớn, chúng đứng chặn phủ đầu cô.
Giật mình, cô hoảng loạn đến độ đứng không vững, ngã phục xuống đất.
“Là cậu sao Rosemary Hathaway?” Giọng nam trầm rất đỗi thân quen lọt vào đôi tai đang ù ù như cối xay gió của Rose.
Cô gõ mạnh vào cái đầu nãy giờ cứ quay mòng mòng do ngã quá nhiều lần, chậm rãi trả lời”Dominic?”
Cậu ta cầm chiếc đèn pin - vật không rõ nguồn gốc xuất xứ, soi thẳng vào người cô. Cô đâm hoa mắt, liền lên tiếng phản đối nhưng tiếng kêu nghe thật nhỏ bé”Cậu thôi ngay cái trò hại mắt người khác đi”
”Cậu đã nghe được những gì?” Cậu ta đang thẩm vấn cô sao?
“Tôi có nhất thiết phải khai báo với cậu không?” Cô thấy khó chịu khi bị người khác tra khảo, hơn nữa còn là người cô chẳng có lấy một tí thiện cảm mỗi khi giáp mặt.
“Tôi hỏi cậu đã nghe được những gì?” Dominic giống hệt con thú hoang xổng chuồng để trở về với rừng xanh muôn thủa, điên dại trong cơn đói khát tột đỉnh. Mái đầu bạch kim sẽ cháy rụi thành tro nếu tình trạng này còn tiếp tục kéo dài.
Rose sững người, cô chưa bao giờ nghĩ một con người luôn điềm tĩnh là thế lúc tức giận lại đáng sợ như vậy. Cô bặm môi, phần vì sợ hãi, phần khác, cô không muốn trả lời câu hỏi ngớ ngẩn do loại người này đề xuất.
“Tôi nghĩ cô ấy chưa nghe được gì đâu” Kẻ cùng hội cùng thuyền với Dominic bất ngờ quay ra bênh vực cô. Qua ánh sáng đèn, cô đã hiểu con người có mái tóc dài dài đó là David, cũng là một trong bốn người thuộc nhóm quý tộc - theo cách gọi của Sharon.
“Dám cả gan bám theo chúng tôi, cho dù David có tha cho cô, nhưng với tôi thì không có chuyện dễ dàng như thế đâu”
Dứt lời, Dominic thực hiện liến thoắng các động tác khiến Rose bị choáng ngợp, cô liền mất cảm giác với mọi thứ. Cô ngã xuống nền đất ẩm ướt...
...
“Con yêu! Con gái mau dậy thôi” Rose bị thúc dậy sau tiếng gọi của Molly, cô đủ tỉnh táo để nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường đệm ấm áp.
Cô lắc lắc đầu cho tỉnh táo. Loạt hình ảnh ban nãy hiện lên trong tâm trí cô. Khi nhớ lại tất cả mọi chuyện, cô liền quay sang hỏi Molly.
“Mẹ, mẹ đã tìm thấy con ở đâu?”
”Ơ con bé này hỏi lạ, con ngủ say như chết ý. Lúc mẹ về đã thấy chùm chăn kín đầu rồi” Molly gõ nhẹ vào đầu cô”Nằm mơ nữa hả?”
”Không, nhưng...” Thay vì trả lời Molly, cô để tâm chú ý đến mọi thứ. Bộ quần áo cô mặc vẫn còn nguyên vết bẩn lúc vấp phải cành cây. Còn đầu óc thấy rất sảng khoái, chẳng có dấu hiệu nào của người vừa bị đánh bất tỉnh.Thấy Rose mặt mày thất thần, bà gặng hỏi”Con vừa chui từ cái hố nào lên thế?”
”Sao cơ?...” Bị hỏi bất ngờ, mãi sau Rose mới định hình được câu trả lời đúng ý.”À...lúc chiều về con có ra vườn. Chắc do mệt quá nên lên giường ngủ luôn”
Cũng có thể khi về đến nhà, cảm thấy mệt mỏi, cô đã đi ngủ và rồi nằm mơ thấy ác mộng? Rose tự đặt ra một giả thiết cho những gì vừa trải qua.
Tất cả quả thật rất giống với một giấc mơ, đời nào hai con người mắc bệnh “quý tộc” đó lại mò vào khu rừng thông lầy lội. Và mắt họ cũng đâu phải mắt cú mèo mà đi đêm không cần đèn. Suy luận này có thể chấp nhận được mặc dầu cô không biết phần trăm chính xác khoảng bao nhiêu? Nhưng, đó quả thật là một giấc mơ rất kì lạ...