Griselda: Chiến Binh Xám (Vùng Đất Marvelous)

Chương 11: Chương 11: Mối Nghi Hoặc(3.1)




“The world is not what it seems”

So với cái nhìn từ thế giới ồn ã ngoài kia, Marvelous chỉ là vùng đất nhàm chán với đầy mớ rắc rối. Nhưng đấy - cái vấn đề của họ, họ nghĩ gì thì kệ, chỉ cần mọi người trong cuộc hiểu là được rồi. Tất cả sống ở đây, sướng khổ thế nào, đều biết rõ.

Sáng thứ hai đầu tuần, Rose báo cáo nghỉ học, cô không thể vác bộ dạng xơ mướp hiện giờ đến trường được.

Ông bà Hathaway đã kiếm được công việc mới. Chú cảnh sát Robin xin cho Ray một chân ở sở cảnh sát. Luật pháp trong trấn không quá nghiêm ngặt, các mớ thủ tục cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Còn Molly, bà mở một cửa hàng hoa ngoài chợ với nguồn cung cấp từ chính vườn hoa sau nhà.

Rose nhất quyết đòi ở nhà một mình bất chấp sự phản đối gay gắt phía Molly.

Cô ngồi với mấy khóm hoa trong vườn nhằm gặm nhấm thời giờ rảnh rỗi. Công việc chăm sóc hoa, làm cỏ vườn, xới đất tơi xốp khó hơn cô tưởng. Mất cả buổi sáng, mọi thứ vẫn chưa đâu vào đâu mà người cô đã thấm mệt.

Ban nãy, cô nhận được điện báo từ Molly, rằng ông bà có chút việc bận, có lẽ đến chiều tối mới xong. Bà dặn đi dặn lại cô con gái “cứng đầu” phải ăn uống đầy đủ. Cô “vâng dạ” vài tiếng cho có lệ, sau rồi vẫn coi những lời nói đó như nước đổ lá khoai, đại loại là thế.

Rửa sạch đôi tay lấm đầy bùn đất, Rose trở lại vườn hoa giờ đã quang đãng hơn. Cô lặng ngắm cánh hoa hồng ướt đẫm sương đêm, từng giọt nước long lanh đậu trên phiến lá xanh thậm. So với khung cảnh đất trời sầm sì lúc này, sắc hoa trông thật nổi bật.

Khu vườn tuy không rộng, nhưng dưới bàn tay chăm bẵm cũng như sự am hiểu chuyên môn cao của Molly, đây có thể coi là một bản “thực đơn hoa“. Ngoài sắc hồng đằm thắm, được xem là biểu tượng của đất nước từ thời Chiến tranh Hoa hồng - Chiến tranh nhân dân* và ánh màu rực rỡ từ khóm uất kim cương hoa lệ, còn có rất nhiều loài hoa kiều diễm khác.

(*Diễn ra năm 1455-1485 giữa triều đại hoàng gia Lancaster sở hữu biểu tượng hoa hồng đỏ và triều đại hoàng gia York sở hữu biểu tượng hoa hồng trắng)

Trong số đó, cả các loài hoa hiếm nhất thế giới cũng góp mặt, như hoa lan hài vàng tím, chỉ một nhánh cây hoa này cũng có giá lên đến 5000 USD. Với Marvelous chắc bán cũng chả lãi là bao. Ước gì được quay trở lại với London thịnh vượng, cô sẽ cày công nhân giống thật nhiều, rồi đem đi buôn bán. Chưa biết chừng, gia đình lại giàu như trước.

Cái này gọi là máu kinh doanh di truyền!

Nói vậy thôi chứ nếu nhân giống tái tạo dễ như cô nghĩ, thì hoa lan hài đâu có bị liệt vào “hàng hiếm“. Cô tự cười chính mình.

Rose càng không thể hiểu nổi bằng cách nào mà mẹ cô có được loài hoa trà Middlemist đỏ, được biết là loại hiếm nhất thế giới vì chỉ còn hai mẫu được nhân giống.

Một cây hiện đang được chăm sóc ở một khu vườn tại New Zealand và cá thể còn lại sinh sống ở Anh quốc. Mặc dù có tên là trà đỏ, nhưng sắc hoa lại mang màu hồng nhạt, giống với hoa hồng nhiều hơn.

Rose chìm đắm trong cơn mê mẩn, cô dạo vòng xuống dưới khu vườn - nơi cô chẳng bao giờ thèm đoái hoài đến. Cô không thích hoa hoét, không thích sự rườm rà như mẹ.

Sở dĩ cô hiểu biết như vậy vì lúc còn nhỏ, trước khi đi ngủ, thay vì kể truyện cổ tích cho con gái nghe, Molly kính yêu lại lôi quyển Kiến thức về hoa do một tay mình biên soạn ra giảng giải. Mặc dù không muốn nghe, nhưng dần dà mãi thành quen tai, cứ nhắc đến cô liền nhớ ngay.

Nên bây giờ, não cô chẳng chứa chút dư vị mộng mơ hay là tin vào phép màu kì diệu sẽ xảy đến như đám con gái nhiễu điều. Nghe ra cũng có vẻ tội nghiệp!

Lại nói đến việc đi xuống dưới để quan sát hoa rõ hơn, cô mải miết ngắm nghía tới nỗi va cả vào cạnh cái máng gỗ đặt ở góc vườn. Cái máng dài ngẵng đựng đầy nước mưa không hề lay chuyển, mà chân cô đã tím cả lại.

Rose nhăn mặt, thầm nguyền rủa vật cản đường, nét thù địch hiện diện trên gương mặt cô. Tức quá, cô dùng nốt chân kia đạp mạnh vào cái máng, số nước mưa sóng sánh tràn ra ngoài.

Chắc hẳn nước lọt xuống lỗ dế, khiến con vật nâu thậm chui lên, bò loạn xạ, vùng vẫy thoát khỏi chỗ nước lênh láng. Con Joseph từ đâu chạy đến, hứng khởi đưa bàn chân nhỏ ra, đùa giỡn con dế. Hễ dế nhảy đi đâu, y rằng chú ta chặn đường chỗ đấy. Chẳng mấy chốc, bộ lông vốn mang màu trắng muốt đã chuyển thể bùn đất.

Rose lắc đầu, nhấc bổng cục bông lên, nhường đường cho con vật tội nghiệp. Con dế nhân cơ hội lẩn sâu vào bụi. Rose liền đi theo, cô thích quan sát nó cho đến khi mất dấu hiệu thì thôi.

Không ngờ, cô lại phát hiện một điều nằm ngoài sức tưởng tượng. Tường rào sau của khu vườn không phải làm bằng cọc sơn trắng như ở hai bên, nó được làm từ lá và gai nhọn xen kẽ, thêu dệt nên. Nó cao tầm ba mét. Bình thường đứng từ ngoài kia, sẽ chẳng ai để ý đến bức tường lá bị khuất bóng bởi tán cây sồi già trong vườn.

Tâm trí cô lúc này không hề bị chi phối bởi vẻ đẹp của bức tường, mà là bởi những gì đằng sau bức tường đan lá gai nhọn hoắt kia. Đưa đôi bàn tay xanh xao lên, cô cẩn thận vén bụi lá, nhằm tạo khe hở nhỏ. Dõi ánh mắt qua khe hở ấy, cô phóng tầm nhìn ra xa. Khó khắn lắm cô mới định hình được mọi thứ, đôi đồng tử Rose khẽ nheo lại.

Một con đường nhỏ, bao phủ xung quanh là rừng cây rậm rạp với hỗn hợp các thứ cô chưa từng thấy bao giờ. Khu rừng lại chiếm diện tích khá rộng cộng thêm lối đi bị bước ngoặt khiến cô không thể nhìn rõ nơi phía cuối con đường, không hiểu nó dẫn tới đâu nữa. Ngỡ rằng nơi đó nằm cách đây rất xa.

Thật kì lạ!

Rõ ràng nhà cô ở trung tâm thị trấn, thay vì khu rừng rậm này, đáng ra phải là những ngôi nhà mang âm hưởng cổ điển, sao lại có thể...

Có lối dẫn, ắt hẳn đã có người từng đi. Liệu ba mẹ có phát hiện ra điều kì lạ này?

Như không tin vào chính mắt mình, cô bất giác lùi lại, không ngờ suýt giẫm phải con Joseph đang nghển cao cái cổ ngắn ngủn. Rose giật thót tim, cũng may chưa có án mạng xảy ra, không thì cô sẽ ân hận cả quãng đời còn lại mất.

Bất chợt, ý tưởng táo bạo lóe sáng trong đầu cô.

Lấp lại khe lá nhỏ, Rose tìm đến chân rào, dùng tay trần giật phăng đám lá ướt át đó. Chúng dai hơn cô tưởng, mất khá nhiều thời gian, cô mới tạo được cái lỗ bé tẹo chỉ vừa tầm mình chui qua.

Cô chưa từng vào rừng, nhưng không có nghĩa là chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.

Lấy hơi thật sâu, Rose cúi khom lưng, với tư thế đầu gối chạm đất, cô từ từ chui sang đó với việc nhích từng bức nặng nề để lọt qua mà không gây chút thương tích nào.

Con Joseph thì dễ hơn, nó hí hửng quẫy đuôi theo sau, thái độ như muốn chọc tức chủ nhân.

Qua được cái lỗ bé tẹo, cô toan đi, nhưng nhớ ra vài điều, liền quay lại lấp cỏ bụi, giấu nhẹm sự hiện hữu của khe hở. Quay lưng ra, đôi ngươi sậm màu đảo khắp mọi nơi, quan sát từng chi tiết trong rừng.

Nếu Rose từng nghĩ chốn hoang vu này nằm ngoài thị trấn thì cô xin phép được sửa chữa lại phán đoán hồ đồ đó. Đây không phải khu rừng bên ngoài, bởi nếu là nó thật, gia đình cô liệu có tồn tại qua nổi một tuần.

Dù vậy, cô cũng không dám chắc bản thân sẽ oan toàn khi ở đây, theo linh tính mách bảo ấy mà.

Vốn yêu thích cuộc sống tự do, ưa khám phá, tìm hiểu thiên nhiên, Rose dứt khoát men theo con đường nhỏ, cô muốn xem tận cùng con đường là chỗ nào?

Cái im lặng đã đè nén khoảng không, chẳng có bất cứ tiếng động nào phát ra, ngoài bước giày converse “loạt xoạt” cô giẫm xuống lớp cỏ của con đường. Xuất hiện vài con bướm đen huyền bí bay lướt qua người cô, kích thước của nó khiến cô rợn gai ốc.

Chặng đầu là cây bụi thấp và dây leo tràn lan mặt đất, sau xuất hiện rừng cây thông cao vút, cố vươn thân mình thoát khỏi nơi tăm tối đã che khuất tia sáng mặt trời chiếu xuống mất đất. Cô cứ đi trong cái âm u của đất trời, trong hơi ẩm ướt của không khí.

Hễ được một đoạn, đám lá xum xuê lại quệt vào người cô, làm ướt một vùng chiếc áo váy mỏng. Nhiệt độ đang giảm, hơi lạnh tràn vào khoang ngực cô. Cô ôm ghì Joseph lúc này lông đã cứng quạu lại vào lòng, cục bông bé nhỏ run rẩy sợ hãi, nó không còn ngún nguẩy như lúc ban đầu.

Chắc gan Rose đúc từ sắt mất, cô chẳng thấy chút sợ hãi nào. Ngược lại, càng đi mọi thứ càng kích thích trí tò mò của cô. Đưa tay vuốt ve bộ lông mượt mà như mọi khi, cô dỗ dành vật cưng.

Cô đi mãi, đi mãi...cuối cùng cũng thoát khỏi rừng thông tăm tối. Trời mây quang đãng hơn, đủ để cô nhận ra ngay dưới mình là cả một đồng cúc dại bát ngát hương trời.

Cúc dại là loài hoa nhỏ thường mọc hoang, có những cánh trắng ngần, từ giữa tỏa ra như hình nan hoa quanh một nhụy vàng tươi. Nó còn được gọi là Baby's pet hay Bairnwort có nghĩa là hoa trẻ em. Vì Đám em hay thích hái cúc dại để kết thành bó hay xâu thành chuỗi.

Cô đã nghe kể, nếu một cô gái nhỏ nhắm mắt lại, hái một chùm cúc dại rồi đếm thì số hoa trong chùm hoa đó sẽ là số năm còn lại trước khi lấy chồng. Các cô thiếu nữ thường đoán số mệnh của mình bằng cách lần lượt bứt ra từng cánh của một bông cúc dại đồng thời lập đi lập lại điệp khúc:

“Chàng yêu ta, chàng không yêu ta...”

Daisy có nghĩa là Day's eye - con mắt của ban ngày. Nó mở ra cùng với ánh sáng ban mai và rồi khép lại những cánh trắng khi mặt trời lặn xuống, như thể nó đi ngủ vậy.

Con Joseph đúng là có mới nới cũ, nó bỏ rơi cô, chạy sà xuống, bò lăn giữa cánh đồng cúc ngát hương.

Rose cũng không buồn quan tâm, cô cứ nghĩ con đường dẫn mình tới nơi nào đáng sợ lắm. Không ngờ lại là nơi đẹp tuyệt thế này, cô nhắm nghiền mắt lại, cười hạnh phúc. Nâng vạt váy mỏng, cô bước đi giữa cánh đồng tràn ngập sắc trắng của hoa, xanh của cỏ, và vàng của đất trời.

Quả là một nơi thơ mộng có thể đánh thức tiềm năng thơ ca trong tâm hồn Rose. Cô bất giác cất giọng hát ngọt ngào giữa cảnh sắc thiên nhiên đầy chất nghệ thuật.

“...Xin làm loài Cúc dại - nếu là hoa

Dịu dàng khép cánh mỗi chiều tà

Và mỗi sớm mai bừng thức giấc

Đón chào nắng ấm với sương sa...”

Cô thỏa thích nhảy múa, xoay mình, hái hoa, bắt bướm hay đuổi theo Joseph cục cưng. Lâu lắm rồi cô mới được nếm mùi vị của sự yêu đời, yêu cuộc sống. Cô tự thấy mình giờ đây đẹp hơn, hoàn hảo hơn bao giờ hết.

Tuy nhiên, cái gì có đến rồi cũng sẽ đi thôi. Giây phút hòa mình với thiên nhiên tuyệt vời đã nhanh rất nhanh chóng vụt khỏi tầm tay Rose khi cô nhận ra chất giọng nam trầm không mấy thiện cảm vang lên từ đâu đó quanh đây.

“Cậu có thể nói KHÔNG với loạt hành động khó hiểu kia được rồi đấy, Rosemary”

Mới đầu cô còn ngờ ngợ không biết kẻ phá đám là ai, nhưng lúc nhìn thấy mái tóc bạch kim lấp ló dưới khóm hoa đằng xa, cô đã hiểu ra mọi chuyện. Dám chắc kẻ đểu cáng đang nằm chềnh ềnh trên cỏ, khoái trá thưởng thức bộ dạng ngại ngùng của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.