Griselda: Chiến Binh Xám (Vùng Đất Marvelous)

Chương 1: Chương 1: Vùng Đất Kì Lạ (1.1)




“Today is a gift of God”

Anh Quốc, khoảng đầu Thế Kỉ XXI...

Cuối tháng 6, cái thời điểm nửa mùa với sự biến chuyển dữ dội từ thiên nhiên, khiến vạn vật trú ngụ vùng Marvelous phải hứng chịu những trận mưa lớn khủng khiếp do đám giông bão đi dạo ngang qua, nhiều hơn bất kì nơi nào trên toàn Anh quốc. Thật ngẫu hứng với các bậc thâm niên giai lão trong vùng vẫn nói đùa đám trẻ dại rằng “Hôm nay là món quà đến từ Thượng Đế. Thay vì trùm chăn kín đầu mà thút thít, cả lũ hãy thử mỉm cười và đón nhận phần quà hậu hĩnh này“. Nói xuông là một chuyện còn thực hiện lại là chuyện khác.

Khoảng 6 giờ 30 phút chiều...

Đoàng!

Sau tiếng nổ kinh hoàng, một loạt các tia sét khô khốc vạch những đường ranh giới sáng lóa trên nền trời đen kịt, kèm theo đó là “ùng ùng” tiếng sấm vang rền đáng sợ. Từng đợt gió táp mạnh, gào thét điên cuồng qua mọi ngõ ngách, mọi khe hở như muốn cuốn phăng đi tất cả. Chúng quật ngã cành ngọn cao, làm bật hàng gốc cây kiên cố, không chịu nhún nhường lùi bước. Và tha cho đám cỏ dại thấp kém, đã biết điều mà uốn mình phục tùng. Đám mây đen bao trọn cả bầu trời rộng lớn, chúng không ngừng di chuyển, tạo thành những hình thù quái dị, to lớn.

Mưa mau dần. Ban đầu thì lẹt đẹt, xiên xẹo theo gió nhưng chỉ trong chớp nhoáng đã rào rào bắn xuống lòng đường, tung lên từng đợt bọt trắng xóa. Khắp nơi ngập chìm trong màu vắng tanh, hiu quạnh. Nhà nào nhà nấy đều khóa chặt cửa. Cứ vậy mà ẩn mình, chôn vùi, giấu nhẹm nỗi khiếp sợ vốn tưởng như đã quen thân rồi. Việc ra đường đúng vào lúc cơn thịnh nộ của trời đất đang lên tới đỉnh điểm này xem ra là điều bất khả thi. Ấy vậy, vẫn có một ngoại lệ...

Không dám ngó nghiêng quan sát cảnh tượng đang diễn ra, Rose sợ hãi nép mình vào ghế tựa, bàn tay lạnh cóng ôm ghì con Joseph đang cuộn tròn trên đùi. Nhắm nghiền mắt lại, cô có thể cảm nhận được tiếng “lọc xọc” như dội vào tai ở phía thùng xe, ngày một rõ ràng và mạnh mẽ hơn. Đây là cơn bão khủng khiếp nhất cô từng tận mắt chứng kiến và chắc chắn, hành động này sẽ còn lặp lại nhiều lần về sau...khi gia đình cô đã chuyển tới vùng đất đang đi dần vào quên lãng trong tiềm thức của mỗi người.

Tình cảnh bây giờ như mời gọi cô nhớ về quá khứ trước kia, những điều chỉ vừa mới chính thức nói lời tạm biệt với gia đình cô. Và đó - cái lí do xấu xí được người đời ví von bằng cụm từ “ngu xuẩn“. Từ một gia đình thương nhân khá giả ở thủ đô London cho đến việc làm ăn thua lỗ, nợ nần túng quẫn, hết bị rêu rao tiếng xấu khắp nơi lại đến bọn cho vay nặng lãi suốt ngày tới nhà đập phá. Mọi vấn đề phát sinh hàng ngày dần trở thành đống rác thải hỗn độn đủ loại, thành mớ bòng bong vo cục rối rắm, giống y như mẩu bánh mì bị gặm nham nhở rồi quẳng thừa ra bãi. Đã túng quẫn đến thế rồi, bọn mồm mép còn trơ lì mà phỉ nhổ”Hay cho cái đám hèn hạ nhà nó“. Phải hứng chịu những lời rèm pha nặng nề ấy, bất đắc dĩ, trăn trở nhiều lắm, bố mẹ cô mới phải chuyển về nơi khỉ ho cò gáy, dân cư thưa thớt chưa đến 5 nghìn người này.

Vùng đất Marvelous nằm sát biên giới Anh và xứ Wales, được ngăn cách với thế giới bên ngoài bởi một cây cầu kiên cố bắc qua khúc sông dài. Để đến được thị trấn, người ta phải đi 15 ki-lô-mét đường bộ, bao phủ hai bên bởi những cánh rừng bạt ngàn, âm u vô tận.

Ở đây, người bản địa chiếm phần đông, số ít nhập cư còn lại đều là những người khốn cùng khổ cực, muốn trốn chạy khỏi cuộc sống thị phi náo loạn, nhu cầu đắt đỏ ngoài kia với vô vàn các tệ nạn xã hội ngày càng này sinh và vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm. Nơi đây thậm chí còn chẳng có lấy một mống khách du lịch nào.

Cũng dễ hiểu thôi, trước khi đến được cái thị trấn bé tẹo, họ phải trải qua biết bao cú shock về tinh thần. Như đàn sói hoang thèm khát máu thịt tươi ngon, như lũ rắn hổ mang, rắn chuông, rắn lá...hết vắt vẻo trên cây lại trườn bò ra mặt đường phá bĩnh. Hay như đám đại bàng ưa vi vu khám phá, thỏa thích vẫy vùng trên khoảng không bao la nhưng lại có độ sát thương rất cao. Vì không muốn dính đến các mối nguy hại kia, tất cả chỉ còn sự lựa chọn duy nhất - đi vào thời điểm cuối tháng 6 mưa to gió lớn, sấm chớp khôn nguôi này.

Trở lại với khung cảnh chính...

Càng gần về cuối, sức nặng của hạt mưa lại quay trở về điểm xuất phát ban đầu, không còn cái vẻ réo rắt, dữ dội nữa. Tiếng côn trùng bắt đầu rộ lên, rả rích trong từng bụi cây rậm rạp, xuề xòa xuống mặt đất lầy lội. Một loạt các âm thanh man rợ, lạ tai truyền đến từ sâu thẳm trong rừng, báo hiệu sự thức giấc của muôn loài khi mưa vừa chớm tạnh, mây vừa ngả đám.

Không chỉ riêng mình Rose, bố mẹ cô - ông bà Hathaway cũng cảm nhận được mọi thứ đang diễn ra. Con Joseph thu mình lại, một vẻ co ro đầy khiếp sợ. Nó gục đầu xuống, che đậy ánh mắt thấp thỏm không ngừng đảo ngược khắp nơi, rồi nép cái thân mình “lông mượt” vào hóp bụng cô, rên ư ử.

“Thôi nào Joseph, mọi chuyện sẽ ổn thôi khi chúng ta tới được thị trấn” Cô đưa tay vuốt ve bộ lông dài thượt của chú chó cưng và dỗ dành, cưng nựng như với chính đứa em trai của mình vậy. Lớp vỏ bọc ngụy trang hoàn hảo cho nỗi sợ hãi đang dâng trào khi nhịp tim cô đập nhanh như muốn nhảy bổ ra khỏi lồng ngực.

“Giờ bố sẽ tăng tốc lên, con gái chú ý vào nhé” Ông Ray giữ vững tay lái, quay sang nhắc nhở hai mẹ con. Ngay chính bản thân ông cũng không giấu nổi sự bình tĩnh, Ray rồ ga thật mạnh, chiếc xe lao vụt đi ngay tức khắc, nhanh hơn rất nhiều so với vận tốc chậm ì ì lúc ban đầu.

Chẳng mấy chốc, ánh đèn mờ nhạt từ những ngôi nhà trong thị trấn rọi vào mắt mỗi người. Sau chặng đường dài ngồi muốn ê mông, cuối cùng họ cũng thấy được dấu hiệu của sự sống hiện hữu ở nơi này. Cả ba đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Dường như ông trời cứ thích làm khó con người, mọi việc chưa chịu dừng lại ở đó, có vẻ như họ chưa vào được thị trấn ngay đâu.

Trong lúc chờ đợi gã bảo vệ “sên bò” ra mở cửa, Ray bước khỏi xe, ngó nghiêng đây đó cho thoải mái. Ông hít hà từng ngụm khí trong lành, quyện theo đó cái mùi nhựa đường thấm đẫm nước mưa tràn vào sống mũi ông. Ray vặn vẹo các khớp đã mỏi nhừ với bài tập thể dục mà ngày nào ông cũng duy trì đều đặn. Chút khoái lạc dần hiện hữu trong tâm hồn người đàn ông sở hữu vòm bụng phệ hơi quá khổ. Được một lúc, đôi giày da không chịu đứng yên một chỗ, liền nện nhanh trên mặt đường nhựa phẳng lì, lướt vội qua vùng lõm bõm nước.

Ông ngước đầu lên, phía trên cánh cổng sắt cao hơn 3 mét đã rỉ sét, úa vàng là cái biển cũ kĩ, mốc meo khắc dòng chữ to đùng trông giống như vừa mới qua quá trình giẫm đạp do trận đại hồng thủy tạo nên”THỊ TRẤN MARVELOUS“.

Ray lắc lắc đầu ngán ngẩm, rồi lại quay sang ngắm nghía cái biển thông báo đầy vết cào xé, dán ở bức tường gạch xù xì xây vòng xung quanh như một bức rào kiên cố bao bọc thị trấn khỏi lũ thú rừng đói khát, hung tợn.

“Sao lâu thế nhỉ?” Rose ngồi im trong xe, cả mẹ cô - bà Molly cũng vậy. Nước mưa tạo nên vùng hơi trắng bám quanh kính xe, vẫn còn nhiều giọt đọng trên đó, long lanh rồi trôi tuột xuống bởi hàng mưa bụi lâm thâm.

Qua ô kính, dáng vẻ thấp thỏm chờ đợi, đứng ngồi không yên của Ray in sâu vào tròng mắt màu lục nhạt, Molly quay xuống nhìn đứa con gái đang âu yếm chó cưng, khẽ hỏi.

“Con có giận khi chúng ta quyết định chuyển đến đây không?” Dằn vặt! Có lẽ đó là lí do khiến một người phụ nữ náo nhiệt như bà lặng thinh suốt cả chặng đường đi.

Xoáy sâu vào tròng mắt lo âu kia, Rose đáp trả bằng nụ cười nơi khóe môi ươn ướt”Con có giận hay không cũng đâu thể làm gì được nữa”

Nghe đến đây, Molly như trút được phần nào gánh nặng, bà nhoẻn miệng cười tươi”Lạy Chúa tôi, giọng điệu con nghe chẳng khác nào quân đoàn Mafia cả”

“Con không ham hố gì mấy thứ khủng bố đó đâu, Joseph nhỉ?” Cô cười nhạt. Gì mà Chúa với Đức mẹ, cho dù thiên thần có xuất hiện, cô cũng chẳng tin hay thiết tha gì hết.

“Chó biết nói chuyện hay con hiểu tiếng chó?”

“Cả hai ạ”

“Đồ dị nhân”

“Con cực thích Logan luôn” *Nhân vật chính trong series phim kinh điển Dị Nhân.

“...”

“Ối...”

Khi bà Molly quyết định dừng cuộc chơi, cũng là lúc Rose không truy cứu gì thêm thì tiếng kêu thất thanh vang lên, ngắt đi sợi dây của đoạn mạch “lặng ngắt“. Hai người lập tức nhìn về hướng phát ra âm thanh. Là Ray!

Ông nằm vật xuống đất, bò lết về phía sau. Sắc mặt ông lúc này trắng bệch, cắt không còn giọt máu, phả lên nỗi hoảng sợ thấu tận tâm can.

Đang tiến đến gần Ray, con sói to lớn với bộ lông xám hôi hám, ướt nhẹp. Nó nhe hàm răng nhọn hoắt còn sót vài sợi thịt sống với con mồi trước mặt. Cặp mắt sắc bén phóng ra cái nhìn của sự đói khát, thèm thuồng tột độ. Nó bước những bước chậm dãi, cái thư thái ấy trái ngược hoàn toàn với vẻ hốt hoảng, tuyệt vọng của Ray.

Ông đã nép sát đến chân tường, đôi tay run lẩy bẩy cảm nhận rõ mảng rêu xanh trơn tuột nhẹ qua da thịt. Thật thảm hại khi bệnh viêm khớp của ông lại tái phát đúng lúc này, sắc mặt ông chuyển từ trắng bệch, nhợt nhạt sang một màu tím tái. Ray ôm lấy cái chân đang đau nhức nhối, vòm trán cao rộng lấm tấm từng giọt mồ hôi hột.

“Cút...cút đi đồ cặn bã” Ông xua tay loạn xạ, nhưng vừa thốt ra câu nói, chất giọng lạc dần đi đến nực cười ấy khiến ông im bặt nơi cuống họng nghẹn đắng. Da mặt tê rân rân, đôi mắt trùng xuống, cố ra hiệu cho hai mẹ con mau mau tìm cách thoát thân.

“Ôi không, Ray...” Bà Molly ngồi lặng đi, nhịp tim đang trên đà vận tốc bỗng khựng lại như đã ngừng đập. Vừa dứt câu nói, hai tay bà vội đưa lên bịt chặt cái miệng phát ngôn bừa bãi”Sao mình lại nói xui vậy chứ? Phải...phải báo cảnh sát...mau” Không chần chừ một phút giây nào, không để trung tâm não bộ kịp điều sát mọi giác quan, mọi hành động, bà thọc tay vào túi áo, lục tìm chiếc điện thoại di động. Molly cuống cuồng, lo sợ đến mức quên rằng thứ cần tìm đó ở ngay sau túi xách đặt bên cạnh mình.

Thoạt nhiên, phía sau phát ra tiếng “sập” cửa mạnh khiến bà giật nảy mình, ngỡ tưởng con sói chuyển hướng tấn công. Nhưng chỉ ít phút sau, bà cũng nhận ra cái phán đoán mơ hồ vừa nảy sinh trong tâm hồn rối loạn này là hoàn toàn vô căn cứ. Bởi...có ai đó đã ra khỏi xe. Nếu không phải bà thì chỉ có thể là...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.