Năm 2012.
Năm này Dương Quần vừa mới tốt nghiệp đại học, hắn…là một thằng béo nặng 200kg.
Đại gia thích cùng cái thằng béo này ở chung một chỗ, vì hắn tính tình rất tốt, có thể khiến cho người khác cảm thấy vui vẻ, cho dù có đùa quá trớn, hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy tức giận.
Dương Quần luôn mang theo nụ cười, kể cả nếu như người khác cười nhạo hắn, thậm chí sỉ nhục hắn, thì hắn hầu như cũng chỉ gật đầu, mỉm cười, trong bốn năm học đại học, điều đó đã sớm trở thành thói quen. Chỉ trừ khi cùng “Nàng” ở một chỗ.
Nàng tên là Tĩnh Tĩnh, là một cô gái hiền lành, dịu dàng, tuy rắng nhan sắc không xuất chúng. Nhưng Nàng lại chưa từng ghét bỏ Dương Quần.
Nàng nói:“Anh thật tốt bụng. Ở bên cạnh anh, e luôn cảm thấy ấm áp.”
Dương Quần trả lời:“Đây không phải là sự tốt bụng, đây là sự nhu nhược.”
Năm cuối trước khi tốt nghiệp, Dương Quần lẳng lặng rời đi. Bọn họ chưa từng thực sự ở cùng một chỗ, sau này, e rằng sẽ chẳng bao giờ sẽ có cơ hội được ở cùng một chỗ.
Nguyên nhân rất đơn giản, Dương Quần cảm thấy nếu Tĩnh Tĩnh cứ ở bên cạnh mình thì sẽ không hạnh phúc, mình là một tên béo luôn bị mọi người cười nhạo, chế giễu, bản thân chưa từng nghĩ đến sau này sẽ làm công việc gì, bản thân sẽ không có khả năng nuôi sống nàng…
Hắn luôn có suy nghĩ,Nàng là người con gái dịu dàng,dễ mến như vậy, lẽ ra phải tìm được một người tốt hơn hắn. Thế nhưng, Dương Quần lại không cam lòng, vì sao đã biết mình kém cỏi ở một điểm nào đó, vì sao lại không chịu cố gắng!! Vì sao thích một người, nhưng lại phải nói là không thích…
Giây phút ly biệt, Tĩnh Tĩnh khóc rất dữ dội, Dương Quần rất kiên định đưa nàng ra bến xe lửa, nói với nàng một câu cuối cùng:“Chúng ta không thích hợp.”
Cái gì là cô độc…
Cô độc thực sự rất đơn giản.
Trong quán thịt nướng người ta thấy một tên béo, tự gọi cho mình một suất lớn, một mình ăn mừng, một mình rơi lệ,
Bản thân tự nướng cho mình một miếng thịt bò,khi bị hạt tiêu cùng nước sốt bắn vào mặt, nhưng hắn cũng không dám đi vào nhà vệ sinh để rửa, vì sợ người bán hàng sẽ dọn đi mất phần ăn của mình, chịu đựng cảm giác cay nóng trên mặt mà tiếp tục ăn đồ của mình.
Người khác đang cười, Dương Quần cũng sớm đã cười, nhưng khi người khác không cười, Dương Quần lại không biết lúc nào nên ngừng lại nụ cười.
“Trên thế giới này, chỉ còn lại một mình ta.”
Đứng trên tầng cao, nhìn cả thành phố lung linh trong ánh đèn, Dương Quần đốt cho mình một điếu thuốc.
Ngày 29 tháng 6 năm 2016.
Tháng này, trở thành thời điểm chân chính cải biến loài người, có vô số quái vật, dị hình, đem địa cầu lật tung lên, bọn chúng chân chính trở thành cơn ác mộng của loài người.
Thời điểm bọn chúng bạo phát, nguyên nhân rất đơn giản.
Chỉ vì một cơn mưa…
Một cơn mưa màu đen…
Một ngày tháng 6 nóng nực
Mặt đất phả ra nồng nặc hơi nóng, nhiệt độ không ngừng tăng cao, nắng nóng như lửa đang không ngừng thiêu đốt chiếu xuống mặt đất, từng luồng hơi nóng bốc lên từ mặt đất hầm hập tấp vào da thịt mọi người . Khiến cho mọi người ăn mặc những bộ quần áo mát mẻ nhất, cũng không ngăn nổi mồ hôi thấm ướt quần áo. Bất quá, thời điểm này khiến cho đám đàn ông có cơ hội được mãn nhãn.
Chưa bao giờ mọi người ước mong trời sẽ đổ mưa như bây giờ. Đặc biệt hai ngày này, ngoại trừ chương trình Dự báo thời tiết, rất nhiều người ai cũng không đoán nổi tính nết của ông trời. Theo dự báo thời tiết nói, hai ngày tiếp theo chắc chắn sẽ có mưa rào cùng sấm chớp, nên mặc dù ban ngày mặt trời chói chang, mọi người đã chuẩn bị sẵn tự mang theo bên cạnh mình một cây dù.
Dương Quần chính là loại người không bao giờ theo dõi dự báo thời tiết, chính xác mà nói,hắn là tên béo không mang theo dù. Tuổi hắn còn trẻ nhưng thể trọng đã hơn 200 cân, làm cho chiều cao thân thể vốn đã không cao của hắn trở nên thấp lùn. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho hắn không có tìm được bạn gái.
Dương Quần vì không mang theo dù đã phải trả giá. Dưới bầu trời mưa, cũng không hề giống như dự báo thời tiết nói sẽ là một trận mưa rào xối xả, mà chỉ là một cơn mưa phùn nhỏ.
Thật là kỳ quái, dưới thời tiết mùa hè nóng nực thế này, tại sao lại xuất hiện cơn mưa loại này…
Thật không may, Dương Quần nói thầm một tiếng. Giơ bàn tay ra, giọt nước mưa rơi vào bàn tay hắn, vỡ thành một đóa hoa trong suốt.
Không đúng…
Giọt nước này… tại sao có màu đen…
Dương Quần chạm tay vào giọt mưa trong bàn tay hắn, có cảm giác không thích hợp, có gì không đúng. Cho dù không khí bị ô nhiễm nặng hơn nữa cũng sẽ không xuất hiện cơn mưa như thế này, hơn nữa những vị trí trên cơ thể bị dính nước mưa có cảm giác dính nhớp nháp cùng cảm giác tê dại.
Dương Quần miệng thở phì phò, đi làm mấy năm đã lâu lắm rồi chưa từng có vận động mạnh, chỉ hơi chạy nhanh một chút, vận động mạnh một chút đã khiến hắn mệt thở hồng hộc. Mồ hôi cùng mưa đen từ trên mặt hắn chảy xuống.
Khó chịu!!!
Cảm giác phi thường khó chịu!!
Khi Dương Quần xuất hiện phía trước một tiểu khu không xa căn nhà trọ của hắn, thì cảm giác khó chịu tê dại trên người hắn ngày càng mãnh liệt, đã dần dần thâm nhập vào tận trong xương. Hắn chỉ có thể liều mạng chạy về phía nhà trọ của mình, chỉ vài bước nữa thôi là về đến nhà! Cũng sẽ không bị dầm trong cơn mưa quái dị chết tiệt này. Trong khi chạy trốn, Dương Quần cảm thấy phổi của mình dường như muốn nổ tung, đầy là tác hại của việc nhiều năm không tập thể dục.
Lúc này bộ dáng bên ngoài của Dương Quần rất là kinh khủng, bất cứ vị trí nào bị dính nước mưa đều có cảm giác như là có vô số con rắn độc đang bò bên trong da thịt. Giống như dưới da có vô số con rắn đang nhúc nhích, gương mặt phì nộn béo mập của Dương Quần trở nên teo tóp lại với một tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy được. Nhãn cầu lồi ra, đầy sợi tơ đỏ như máu, rậm rạp chẳng chịt bao phủ đôi mắt.
“Rống!!!”
Thế giới của Dương Quần dường như bị phủ đầy máu.
Máu!!!
Toàn bộ đều là đỏ như máu.
Bầu trời, mặt đất, đám đông, các tòa nhà. Phảng phất toàn bộ đều thấm đẫm máu tươi. Một cảm giác muốn gào thét bao phủ toàn thân Dương Quần.
Đói!
Cảm giác thật là đói!!!
Đói!
Đói bụng quá!!!
Một cảm giác đói đến khủng khiếp , khiến cho Dương Quần muốn ăn bất cứ thứ gì, cho dù đó là cái gì, hắn đều muốn ăn!!! Dương Quần cảm giác dạ dày mình trở nên rỗng tuếch, chỉ muốn ăn thịt ngay lập tức để thỏa mãn cơn đói khát!
Người!!!
Nhìn đám người trú mưa đứng dưới mái hiên, Dương Quần cảm giác cổ họng mình khô lại, hắn có cảm giác chỉ muốn lao vào đám người kia mà cắn xé nhai nuốt.
Ăn!!!
Ăn!!!
“Mình bị làm sao thế này?” Dương Quần mạnh mẽ tát lên mặt mình một cái, mình bị mắc bệnh chó điên hay sao?
Mọi thứ xung quanh trở nên mở dần, ý thức Dương Quần càng ngày trở thành mơ hồ không rõ ràng. Hắn có cảm giác mình như một con dã thú đói khát đến phát điên. Dĩ nhiên sẽ ăn tươi nuốt sống những người đứng trước mặt mình. Hắn lại tự vả một cái thật mạnh lên mặt mình,mọi người xung quanh sẽ nghĩ là mình đã bị điên mất rồi!!!
“A a a a a!!!”
“Cứu tôi với a a a…”
“Rống!!!”
Chẳng biết tại sao, ngay bên cạnh mọi người lại đột nhiên vang lên âm thanh cầu cứu cùng với dã thú rít gào. Những người đó, hai mắt trở nên đỏ như máu, móng tay dài ra. Ánh mắt đỏ rực như thú dữ lao vào mọi người ở xung quanh, nước bọt màu vàng nhạt nhểu ra từ khóe miệng.
Lần lượt từng người bị vồ bắt!!
Máu! Thịt!
Ở trong cơn mưa, những thứ máu thịt kia bị những con “Thú dữ” hình người cắn xé, máu trong động mạch phun cao, máu tươi cùng mưa đen hòa chung một chỗ, chậm rãi chảy xuống cống.
Mùi máu tươi mỗi lúc một nồng đậm, như dụ dỗ khiến Dương Quần có cảm giác đói khát càng tăng! Muốn ăn! Ta cũng muốn ăn! Đói! Thật là đói!
Năng lượng! Ta cần lực lượng! Ta cần năng lượng!! Cảm giác như thèm ăn đến từ trong mỗi tế bào trong mỗi vị trí trên cơ thể. Mỗi một tế bào trong cơ thể đều như đang hò reo hướng tới Dương Quần. Ta muốn ăn, ta muốn ăn!!!
Ý thức nhanh chòng biến mất, Dương Quần không biết đến những người xung quanh hắn như thế nào, hăn cũng không lo được. Lỗ tai hắn dần dần mất đi thính giác, hắn không nghe đươc, không nhìn được mọi thứ xung quanh. Những quái vật kia, cùng với những người kia, máu tươi, huyết nhục, hắn đều không cảm giác được. Hắn cảm giác mình rất nhanh sẽ biến mất. Dương Quần cảm thấy bản thân sẽ biến thành quái vật! Mình sẽ gia nhập với bọn chúng sao? Mình cũng muốn ăn tươi nuốt sống những máu thịt kia sao?
Chẳng biết từ lúc nào bàn tay béo múp đầy thịt kia lúc này đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, mỡ trên cánh tay kia như bị thứ gì đó hấp thu hết.
Bàn tay run lẩy bẩy, chìa khóa va chạm rất nhiều lần nhưng không cắm được chính xác vào ổ khóa. Đến lúc cả người Dương Quần hư nhược nằm gục trên cửa, thì chìa khóa tự nhiên cắm đúng chỗ.Ổ khóa nhẹ nhàng chuyển động, cả người Dương Quần đổ gục trên sàn nhà.
Trong cơn hoảng hốt, cùng cảm giác cơ thể va đập xuống sàn nhà, hắn mơ mơ màng màng hướng tới tủ lạnh. Đói quá, thật muốn ăn, thật muốn ăn!!!
Bánh ga-tô, bánh kem…còn có Bia…dù chỉ còn một tia ý thức, hắn nhét tất cả mọi thứ vào miệng, bánh kem, bánh ga-tô đều nhét hết vào miệng.
Dương Quần không biết mình cảm thấy thế nào, tế bào toàn thân hắn phảng phất đều hướng hắn kêu gào, khiến hắn muốn bổ sung năng lượng, đem tất cả đồ ăn trước mặt ăn sạch.
Bàn tay Dương Quần hướng đến túi đồ ăn vặt ở trước mặt, tóm lấy rồi nhét vào miệng. Chỉ mấy phút, toàn bộ tất cả bánh kem, bánh ga-tô, bia…bị ăn uống hết sạch!
Dạ dày hắn dường như trở nên lớn vô cùng. Vì béo mập nên hắn đã có sức ăn kinh người, thế nhưng giờ phút này, dạ dày của hắn giống như cái thùng không đáy, đem mọi loại thức ăn trong tủ lạnh toàn bộ vét sạch.
Ăn!!
Ăn!!
Ăn!!
Không đủ…
Còn chưa đủ…
Đói bụng…Thật là đói…
Thật muốn ăn…
Dương Quân giống như chịu cảm giác nhịn đói dài ngày, trong tủ lạnh tất cả mọi thứ có thể ăn, gồm cả đồ thừa ngày hôm qua, hắn đều ăn sạch.
Ý thức lưu lại cuối cùng nói cho Dương Quần biết, hắn vẫn cần thức ăn.
Theo bản năng, hắn mở ngăn đông lạnh ở tầng dưới tủ lạnh. Từng tảng thịt lớn bị đông lạnh thành đá , sắp xếp ngăn nắp trong tủ lạnh.
Dương Quần cầm lên một tảng thịt lớn, xoay người muốn thả vào nước để rã đông.
Thế nhưng…Quá phiền phức…Thời gian chờ đợi quá lâu…Cứ để như vậy mà ăn đi.
Một ý nghĩ hoang đường thoáng hiện lên trong đầu, Dương Quần cầm tảng thịt đông lạnh cứng rắn…Trực tiếp tóm lấy bẳng hai bàn tay, móng tay đã biến thành màu đen dĩ nhiên có thể trực tiếp cào nát tảng thịt đông cứng rắn như vậy.
Nếu như có một người khác nhìn thấy Dương Quần lúc này, nhất định sẽ thấy khiếp sợ. Hai mắt Dương Quần lúc này trở nên đỏ như máu, có vô số sợi tơ máu như xúc tu bao bọc toàn bộ nhãn cầu của hắn. Rất nhiều vết nổi lên trên da thịt hắn,giống như trong đấy có vô số sâu bọ bò dưới da, lồi lên thụt xuống, vô cùng kinh tởm. Miệng hắn mở thật lớn để gặm thịt tươi đông lạnh, hắn không hề biết máu tươi đang chảy ra từ khóe miệng. Da trên cơ thể hắn trở nên xung huyết đỏ như máu. Toàn thân hắn tỏa ra nhiệt độ. Ở trong thời tiết nóng nực của mùa hè như thế này, trong người tỏa ra hơi nóng, thì có thể nóng đến như nào?
Thật là đói…
Thật là đói…
Trước khi bắt đầu hôn mê, ý thức dần dần tan biến, thì chỉ có duy nhất một cảm giác chân thực hắn nhận thấy được chính là ….thật là đói!
Mà thân thể hắn, đang tự động không ngừng ăn tươi nuốt sống tửng tảng thịt tươi trước mặt.
Nhưng mà hắn không biết, lúc này cơ thể hắn đang điên cuồng biến hóa. Các tế bào trong cơ thể hắn bị nhiễm mưa đen đang điên cuồng bị phá hủy. Sau đó lại xây dựng lại, rồi lại bị phá hủy..lại xây dựng lại…
Năng lượng!!! Năng lượng không lồ mỗi một thời khắc đều như đang bị lửa thiêu đốt. Dần dần , các tế bào trong cơ thể hắn không có đủ năng lượng để chuyển hóa.
Lúc này…Mỡ trong cơ thể bắt đầu bị chuyển hóa.
Kỳ thực lý do khiến cho mọi người không thích mỡ, là vì đây là kho năng lượng trên cơ thể người, khi năng lượng không đủ thì mỡ sẽ phát huy vai trò của nó.
Thiêu đốt thiêu đốt thiêu đốt. đây chính là một trận chiến, vật chất trong cơn mưa đen thần bí đang không ngừng tiêu hao một lượng lớn năng lượng. Mỡ, bắp thịt, xương cốt, thậm chí cả thức ăn trong dạ dày hắn, mỗi một thời khắc đều bị vật chất thần bí hấp thu.
Béo phì, đã trở thành vần đề không thể giải quyết.
Nhưng ở thời cổ đại, béo phì được chứng minh một cách rõ ràng, nhân loại trải qua nhiều lần nạn đói hoành hành, vì vấn đề sinh tồn tìm kiếm thức ăn đã trở thành một khó khăn không nhỏ. Gen nhân loại đem năng lượng dư thừa trong cơ thể chuyển hóa thành mỡ. Một người béo phì thừa cân, trong thời gian 100 ngày không cần thức ăn, chỉ cần có nước là có thể tồn tại. Mùa thu hoạch chính là thời gian tích mỡ trong cơ thể, để đến lúc khan hiếm thức ăn, thì cơ thể tự động chuyển hóa mỡ thành năng lượng. Đây đã từng là một loại năng lực mạnh mẽ nhất của cơ thể con người.
Nhưng là bây giờ, nhiều loại đồ ăn giá rẻ đã khiến Gen ưu tú này không còn chỗ sử dung. Mùa màng hàng năm đều bội thu, thức ăn hàng ngày đều được cung cấp đầy đủ, chỉ có tích trữ, không còn bị tiêu hao. Dần dần, béo phì càng ngày càng khiến cho mọi người khó chấp nhận, mọi người cũng bắt đầu bài xích Gen béo phì được thừa hưởng từ tổ tiên. Phong trào giảm cân đang phát triển mạnh trên toàn cầu.
Thế nhưng…Trên đời này, không có thứ gì thật sự vô dụng, mỡ, một lần nữa lại phát huy tác dụng của nó, lần thứ hai cứu lấy nhân loại,…ít nhất…,cứu vớt Dương Quần.
Không biết trải qua bao lâu.
Dương Quần rốt cục tỉnh lại, nhiệt độ trong cơ thể dần dần hạ xuống, hai mắt tràn đầy tờ máu đỏ ngầu chậm rãi biến mất. Mà cái dạ dày chứa đầy thức ăn, cùng cái bụng phệ béo nung núc của hắn cứ thế bị tiêu hao hết. Dương Quần từ từ đổ gục, ngã xuống trước tủ lạnh.
Dương Quần không hề biết rằng, bên trong cơ thể hắn đang diễn ra một cuộc chiến kịch liệt!
Một loại vi-rút chưa từng được nhận biết đang không ngừng từng bước phá vỡ tổ hợp Gen, AND bị thay đổi cơ thể Dương Quần cũng thay đổi theo! Năng lượng từ mỡ bị thiêu đốt, chuyển hóa vào cuộc chiến này,đã trở thành phân bón cho cuộc chiến này.
Tiến hóa!!!
Bắt đầu!