G.T Virus Biến Dị

Chương 9: Chương 9: Ký ức Viễn cổ




Vết thương trên vai Dương Quần bắt đầu biến hóa, dùng mắt thường có thể nhìn thấy được sự biến đổi đó, máu thịt bắt đầu được tái tạo lại, các thớ thịt từ dưới ùn ùn trồi ra dần dần lấp đầy vết thương, khi các thớ thịt đã lấp đầy thì cuối cùng một lớp da non mới, trắng bóc mọc ra che kín hoàn toàn vết thương, so với máu sắc của vùng da xung quanh thì hoàn toàn khác biệt, vết thương thương nghiêm trọng trên vai Dương Quần đã hoàn toàn biến mất.

Huyết dịch cũng tiếp tục được tinh luyện. Một thứ chất lỏng màu đen được bài tiết qua các lỗ chân lông trên da, một mùi tanh tưởi bốc lên từ thứ chất lỏng đó, dường như mọi tạp chất trong cơ thể, trong cơ, trong xương, trong máu trải qua sự tinh luyện của ngọn lửa bài tiết ra ngoài cơ thể của hắn.

Các mạch máu trong cơ thể Dương Quần càng trở nên tinh thuần, mà da tay hắn trở thành dai chắc hơn, màu sắc của bắp thịt trở thành màu đồng hun, cả cơ thể như được rèn luyện, tinh chế mà trở lên cứng cáp hơn, bền chắc hơn.

Từng múi thịt cùng cơ bắp nổi lên trên cơ thể Dương Quần, da thịt có màu đồng hun khiến cho cơ thể hắn càng trở nên cân đối, nam tính hơn. Gương mặt trước đây vốn có vẻ yếu đuối của Dương Quần giờ trở nên cương nghị, góc cạnh.

Trong đôi mắt nhắm chặt, dường như hai con ngươi vẫn đang máy động, giống như đang nhìn thấy điều gì đó…Trong tiềm thức..Dương Quần cảm thấy dường như mình đang đứng trong một vùng sương mù mờ ảo. Đây là nơi nào…mình đang ở đâu.

Sương mù bỗng nhiên chuyển động, Dương Quần bỗng nhiên thấy được hình ảnh khi hắn còn bé…Được bố mẹ nắm tay chơi đùa nghịch tuyết trong một ngày mùa đông…Tiếp sau đó, hình ảnh biến đối, hắn thấy mình đang học tiểu học…Bố đứng bên cạnh dạy hắn học bài…Cho đến cấp hai…Cha mẹ mỗi ngày đều cãi nhau…cho đến một ngày họ chính thức ra tòa li hôn…Bản thân mình trốn tránh trong phòng không dám đối mặt với hiện thực.

"Đây là cuộc đời của mình!"

Có người nói, khi có ai đó sắp chết, họ sẽ nhìn thấy được toàn bộ cuộc đời mình!

"Mình sắp chết sao?"

Dương Quần thầm nghĩ.

Những hình ảnh trôi qua như một thước phim quay chậm…Không ngừng hiện lên những hình ảnh về cuộc đới của hắn. Cuối cùng…hình ảnh dừng lại lúc Dương Quân đang nuốt thứ dịch nhờn sền sệt màu xanh. Trong nháy mắt mọi hình ảnh bỗng nhiên tan vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Hình ảnh bị vỡ nát…Cuộc đời của hắn cứ như thế kết thúc.

Nhưng ngay sau đó, Dương Quần thấy được những hình ảnh không thuộc về cuộc đời hắn.

Đó là hinh ảnh…Thời Cổ đại.

Hình ảnh chiến tranh thời Cổ đại…Mọi người dùng những binh khí thô sơ bằng sắt xông vào chém giết lẫn nhau…Hình ảnh lại biến đối…Lúc loài người học được cách canh tác, học được cách trồng trọt, nuôi trồng gia súc…

Hình ảnh lại điên cuồng chuyển động….trở về thời điểm xa hơn nữa trong quá khứ…Thời Viễn Cổ…Hình ảnh loài người đang trải qua nạn đói…mùa đông đến, gió tuyết bao trùm khắp nơi, mọi vật đóng băng,loài người đang dần chết đi…nhưng nguồn năng lượng bên trong cơ thể con người người vẫn cố gắng duy trì sự sống.

Hình ảnh lại tiếp tục chuyển động. Đó là Kỷ Phấn trắng, thời kỳ khủng long xuất hiện, phát triển và chiếm lĩnh toàn bộ địa cầu. Những hình ảnh lại tiếp tục chuyển động, tiếp tục lùi về mấy trăm năm sau, mấy nghìn năm sau, mấy triệu năm sau…Những ký ức ẩn giấu ở những nơi sâu nhất bên trong bộ Gen.

Hình ảnh bỗng nhiên dừng lại…Đó là…Chỉ thấy lửa cháy bao trùm khắp thiên địa.

"A.."

Đau quá…

Mẹ kiếp!

Đau đầu quá!

Khi hình ảnh dừng lại trước những hình ảnh lửa cháy bao trùm khắp thiên địa, thì hai mắt Dương Quần mở ra, dường như tế bào Gen trong cơ thể không muốn truyền thừa những ký ức tiếp theo cho Dương Quần.

Dương Quần cảm thấy đau đớn toàn thân, đầu đau như búa bổ, một lượng thông tin khổng lồ truyền vào khiến cho bộ não của hắn nhất thời không có cách nào tiêu hóa nổi, khiến cho bộ não dường như bị quá tải, sắp nổ tung đến nơi rồi.

Cơ bắp, xương cốt toàn thân đau nhức, cảm giác đói khát kinh khủng bỗng nhiên xuất hiện.

Không chết?

Mình không chết!

Dương Quần cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Hắn nhìn xuống bàn tay của mình, làn da trên cánh tay đã biến thành màu cổ đồng, cơ bắp rắn chắc, có cảm giác mạnh mẽ hơn. Vết thương trên cánh tay cũng biến mất, da thịt đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu!

Đây là chuyện gì?

Dường Quần cuống quit sờ lên vai phải của mình, chỗ đó đã từng bị Zoombie gặm mất hai miếng thịt.

Vết thương đã biến mất!

Da thịt đã khép lại…Có một lớp da thịt mới được sinh ra.

Thân thể của mình đã được phục hồi hoàn toàn.

Không…Không…Khổng chỉ đơn giản là những vết thương đã biến mất. Mà bản thân mình, lực lượng của mình, đã trở nên mạnh mẽ hơn!

Dương Quần dùng bàn tay chộp vào một cái lon nước ngọt, rồi siết mạnh tay.

"Rốp!"

Lon nước ngọt không chịu nổi lực ép từ bàn tay Dương Quần ép xuống, cái lon bóp méo, nước ngọt từ bên trong bắn tung tóe ra ngoài. Lực lượng của mình không ngờ lại tiếp tục tăng lên.

Đã có chuyện gì xảy ra.

Dương Quần bắt đầu nhớ lại. Xem có chuyện gì xảy ra với mình. Đó là lúc cơ thể bỗng nhiên cảm thấy nóng rực lên. Đúng rồi. Đó là lúc bắt đầu nuốt thứ chất lỏng sền sệt màu xanh.

Đùng rồi…Nhất định là do mình nuốt thứ chất lỏng sền sệt màu xanh đó, chất lỏng màu xanh đó là chảy ra từ bên trong đầu của con Zoombie khổng lồ, sau khi nuốt nó xuống ngay lập tức cảm thấy đau bụng. Nhất định là do cái đó.

Nhớ tới khoảnh khắc đụng độ với con Zoombie khổng lồ đó, Dương Quần vẫn chưa hết sợ hãi. Hắn vốn nghĩ lúc đó mình chết chắc. Nếu như không phải bản thân tiếp tục kiên trì. Nếu như không phải quay lưng chạy trốn. Nếu như không kịp nhổ sợi dây cáp điện kia lên, vừa đúng lúc con Zoombie kia lao tới, thì có lẽ mình đã chết rồi.

Kể cả bị dòng điện cao áp chạy qua người cùng không làm cho con Zoombie kia bị chết. Nếu như chính mình không kiên trì đến cùng, tiếp tục chiến đấu, thì có lẽ mình đã chết rồi.

Dưới những tình huống hiểm nghèo đó, mà bản thân vẫn có thể tiếp tục sống sót! Không chỉ sổng sót, mà còn nhân họa đắc phúc khiến cho mình càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Nhưng mà…Con Zoombie khổng lồ đâu.

Nó đâu rồi.

Cảm giác sợ hãi bỗng nhiên bao trùm cả người Dương Quần, từ lúc tỉnh dậy hắn không nhìn thấy con Zoombie khổng lồ.

Nhất định là nó đã bị giết chết. Nhưng tại sao mình không nhìn thấy xác của nó đâu cả? Đầu của nó đã bị đập nát bét, nó không có khả năng sống được.

Có lẽ nào…Có lẽ nào…Mình đã ăn thịt nó…

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện ở trong đầu Dường Quần, làm cho hắn có cảm giác ghê tởm, buồn nôn. Hắn gục đầu xuống liên tục nôn khan, từng cơn bao tử quặn lên. Hắn không nhớ rõ, lúc mình hôn mê đã xảy ra chuyện gì.

Giống như lần trước, lúc mình hôn mê đã ăn hết toàn bộ số thịt tích trữ bên trong tủ lạnh.

Nếu như đổi số thịt đó thành Zoombie…thì…"Ọe..ọe!"

Dương Quần không thể nào tưởng tượng ra bộ dạng lúc mình đang ăn thịt con Zoombie. Hắn cũng không có làm thế nào có thể tưởng tượng ra được làm thế nào mà mình có thể ăn thịt con Zoombie đó được.

Nhưng Dương Quần không biết rằng, tất cả những điều đó chẳng qua do hắn tưởng tượng ra mà thôi.

Dương Quần ôm lấy bình nước lớn, không ngừng dốc ngược vào mồm, hắn muốn rửa thật sạch dạ dày của mình. Dương Quần há mồm ra thở hổn hển, rồi lại cắm đầu nôn. Chuyện này thật là ghê tởm.

Nôn mãi, nôn mãi thế nhưng Dương Quần không có nôn ra được cái gì, bởi vì dạ dày hắn trống rỗng.

Không biết trải qua bao lâu, Dường Quần bất đắc dĩ, ngồi dựa lưng vào tường, cố gắng tiếp nhận cái sự thật là mình đã ăn thịt con Zoombie này rồi. Thế giới đã rơi vào tận thế. Còn mình rốt cuộc đã biến thành thứ gì rồi.

Nhìn những vết thương trên cơ thể thực sự đã biến mất. Mình vẫn còn là nhân loại hay sao?

Mình rốt cuộc là thứ gì?

Mọi người đã sắp không thể kiên trì nữa rồi?

Vì sao quân đội vẫn chưa có xuất hiện.

Chẳng lẽ sẽ không có quân đội chứ?

Chẳng lẽ bọn họ sẽ không bao giờ đến được nơi đây?

Nếu như thế , sau này mình sẽ đi đâu?

Chẳng lẽ sẽ trở thành một con quái vật lang thang bên trong thành phố? Ăn thịt lũ Zoombie sao?

Ngồi một mình trong bóng tối, Dương Quần lấy điện thoại di động của mình ra kiểm tra, chỉ còn lại một vạch pin. Không được sạc pin, điện thoại cuối cùng cũng sẽ bị sập nguồn. Không biết điện thoại có thể duy trì được bao lâu nữa.

Hắn xem qua ngày tháng trên điện thoại di động.

Đã 5 ngày trôi qua!

Lần thứ hai hôn mê kéo dài mất 5 ngày.

Lần này, so với lần trước còn lâu hơn.

Cầm điện thoại di động lên, Dương Quần ngay lập tức nghĩ tới bố mẹ của mình đang ở thành phố khác. Bố mẹ vẫn còn khỏe chứ, không biết còn sống không?

Còn có, cô gái ngày xưa đã từng đối xử vô cùng tốt với mình…Em vẫn khỏe chứ!

Nhớ tới những người này, trong lòng Dương Quần bỗng nhiên sôi trào một thứ tình cảm vô cùng mãnh liệt, tràn ngập cảm giác chiến đấu.

Đi tìm bọn họ!

Mình…Có thể đi tìm bọn họ ư?

Cuối cùng mình đã trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng đã thay đổi trở thành một người khác. Có thể đi tìm bọn họ không?

Không! Mình không được để mất đi hy vọng!

Mình muốn đi tìm bọn họ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.