Chất lượng giấc ngủ trưa của cô không tốt, Tư Họa liên tục nằm mơ thấy ác mộng, mỗi lần tỉnh lại, mở mắt ra đều cảm thấy trong lòng trống rỗng, vô cùng thiếu cảm giác an toàn.
Điện thoại đặt ở bên cạnh rung lên tiếng rừ rừ, Tư Họa thò tay từ trong chăn ra, cầm lấy nhìn một cái, cơn buồn ngủ đã tỉnh táo hơn nửa.
Người được lưu tên trong danh bạ là “Đường” gọi tới, Tư Họa lập tức ngồi dậy.
Sau khi nhận điện thoại, từ chiếc điện thoại đặt ở bên tai truyền tới giọng nói của một người đàn ông: “Họa Họa, nói cho em biết một chuyện cực kỳ thú vị, một tuần sau có hội đấu giá từ thiện, vật đấu giá chính là tác phẩm cuối cùng của cô Susan.”
“Đấu giá tác phẩm cuối cùng của cô Susan sao?” Tư Họa khó có thể tin được, sau đó nhớ ra gì đó, cô cúi đầu nhẹ nhàng ha một tiếng: “Đúng là chuyện cười.”
“Đúng vậy.” Đối phương nghe hiểu ý của cô: “Nhưng mà nếu em muốn đi xem, thì anh sẽ gửi thư mời cho em.”
Đầu ngón tay trượt qua trượt lại trên tấm chăn bông mềm mại, Tư Họa không trả lời ngay, do dự một lúc mới hỏi: “Địa điểm ở đâu vậy?”
Ngay sau đó, “Đường” trả lời: “Dung Thành.”
Tư Họa sững sờ, nhìn chằm chằm bức tường trắng ở phía đối diện đến mức xuất thần, mãi một lúc sau mới nghe thấy giọng nói của bản thân: “Em đi.”
Sau khi cúp điện thoại, một mình Tư Họa ngơ ngác ngồi dựa vào đầu giường, giấc ngủ này rất lâu nhưng cực kỳ không thoải mái.
Trong giấc mơ, cô đứng từ góc độ người ngoài quan sát một lượt mối tình duy trì trong ba năm. Từ cảm giác vô cùng mong chờ lúc đầu đến cảm giác thất vọng vô cùng lúc kết thúc, sau khi chấm dứt mối tình với Hạ Diên Tiêu, hận ý trong lòng cô liên tục tuôn ra.
Cô hận Hạ Diên Tiêu giấu diếm cô, cũng hận bản thân mình quá ngây thơ. Đến tận cùng, cô cũng chẳng thể nào nhìn thẳng vào khuôn mặt xấu xa tràn đầy hận ý đó. Trong ác mộng, cô giãy dụa, đến lúc tỉnh lại mới phát hiện, bản thân trong hiện thực lại đưa ra lựa chọn hoàn toàn khác.
Nghĩ tới việc một tuần sau phải quay về Dung Thành, trong lòng cô vẫn còn có chút mâu thuẫn, nhưng so với tác phẩm cuối cùng của cô Susan thì sự bài xích của người yêu cũ chẳng là gì.
Bây giờ đã là bốn giờ chiều, sau khi Tư Họa tỉnh dậy thì lại gọi điện cho Tiểu Na, nhờ cô chú ý đến hành tung của Hạ Diên Tiêu một chút.
Nếu như Hạ Diên Tiêu rời đi rồi, cô sẽ quay về Tân Thành, nếu như Hạ Diên Tiêu không đi, cô sẽ từ đây đi thẳng tới Dung Thành luôn, cũng như nhau cả.
Tóm lại, bây giờ cô có thể tránh Hạ Diên Tiêu được bao nhiêu thì tránh, chỉ sợ sau khi gặp được người ấy, bởi vì sự không cam tâm và oán hận mà khiến cho bản thân bị người khác ghét bỏ.
–
Buổi tối Tống Tuấn Lâm mở một buổi party ở biệt thự, mời hai vị khách từ phương xa tới thưởng thức những món ngon bản địa: “Em đặc biệt mời đầu bếp năm sao tới đó, nếm thử xem mùi vị thế nào?”
Bàn ăn được trang trí rất đặc biệt, theo như cách nói của Tống Tuấn Lâm, nếu như không phải vì ngoài trời gió quá to thì anh ta đã thiết kế một bữa tiệc ở vườn hoa sau nhà, tạo nên một bầu không khí hết sức lãng mạn, mời bọn họ dùng bữa tối.
Tóm lại là, Tống tiểu công tử là một người rất nhiều ý tưởng, nếu không thì trước đó cũng không lén lút chạy ra nước ngoài tham gia vào cuộc chơi sinh tồn nơi hoang dã ấy.
“Chị gái Tư Họa, tôi kể chị nghe. Lúc đầu một mình tôi chạy ra ngoài phiêu bạt ấy, đó mới được gọi là một cuộc sống tự do, sung sướng…”
Cả nửa giờ sau đó Tống Tuấn Lâm thao thao bất tuyệt miêu tả mình đã sống như nào ở nơi hoang dã ấy, dựa vào sự gan dạ và trí thông minh hơn người để dẫn dắt những đồng đội bị mất phương hướng thoát khỏi nguy hiểm.
Tư Họa bị ép trở thành thính giả bất đắc dĩ trong nửa tiếng đồng hồ, không biết đã lặp lại bao nhiêu lần nội dung phía dưới.
“Thật sao?”
“Thật là lợi quá đi mà.”
“Chủ ý này rất được đó.”
“Thì ra là như vậy hả…”
Cô giúp việc ngồi bên cạnh suýt chút nữa thì đã không kìm chế nổi.
Cái tài chém gió của thiếu gia nhà này, bao năm qua chỉ tăng chứ không giảm.
Tư Họa sớm đã được nghe kể phiên bản thực tế và kích thích hơn từ miệng Ngôn Tuyển rồi, màn cố ý thêm mắm dặm muối của Tống Tuấn Lâm trở nên khoa trương. Thế nhưng cô khống chế biểu cảm của mình rất tốt, thể hiện ra dáng vẻ vô cùng hứng thú, cũng coi như là một người cổ vũ hợp lệ.
Còn người đích thân trải nghiệm tất cả những điều ấy là Ngôn Tuyển thì lại yên tĩnh ngồi ở vị trí của mình, không hề cắt ngang Tống Tuấn Lâm.
Ăn xong hai người mới thoát được Tống Tuấn Lâm nhiều lời kia, ra ngoài riêng với nhau.
“Thằng nhóc đó hơi tự luyến một chút thôi chứ không có tâm địa xấu xa gì.” Ngôn Tuyển lên tiếng trước, nói đỡ cho Tống Tuấn Lâm.
Tư Họa bước chầm chậm: “Tôi nhớ cậu ấy nói năm nay 22 tuổi, cũng chỉ nhỏ hơn anh có 4 tuổi thôi, vậy mà anh lại gọi cậu ấy là thằng nhóc, không sợ cậu ấy làm loạn với anh à.”
“Tuổi tác không đại diện cho tất cả.” Từ góc độ tuổi tâm lý mà nói, Tống Tuấn Lâm chỉ có dũng khí của tuổi trẻ mà lại thiếu đi tính nhẫn nại và trầm ổn thành thục, vẫn cần phải có thời gian để rèn luyện thêm. Thế nhưng bản tính của Tống Tuấn Lâm lương thiện, cực kỳ nghĩa khí, nếu không thì anh cũng không qua lại với người như vậy.
“Tôi phát hiện hình như cậu ấy rất tin tưởng cũng rất tôn trọng anh, trong những câu chuyện bịa đặt ấy, lững lời miêu tả có liên quan đến anh đều là mặt tốt.”
“Chắc là tại vì tôi cũng có mặt ở đó.”
“Không, tôi có thể cảm nhận được từ trong lời nói của cậu ấy, cậu ấy nói những lời như vậy không phải vì anh có mặt ở đó, mà là vì tôn trọng anh, nói cách khác, cậu ấy thật sự rất sùng bái anh.” Nếu như Tống Tuấn Lâm chỉ muốn khoe khoang về bản lĩnh của mình thì có thể tránh đi tài năng của Ngôn Tuyển để giảm bớt sự tồn tại của anh, nhưng mà Tống Tuấn Lâm lại không làm thế, ngược lại còn thấy tự hào vì điều đó.
“Ừ… Vậy thì chắc là bị sự thông minh của tôi khuất phục rồi.” Trong ánh mắt anh toát lên ý cười.
“Ha…” Không ngờ rằng Ngôn tiên sinh cũng biết nói đùa, nhưng trong lòng Tư Họa biết rõ, câu nói đó của Ngôn Tuyển không phải là lời khách sáo.
Lúc đó, người thật sự dẫn dắt mọi người vượt qua tầng tầng lớp lớp cửa ải khó khăn là Ngôn Tuyển, nếu không phải là anh bình tĩnh chỉ huy đồng đội cùng đồng tâm hiệp lực vượt qua rào cản thì có lẽ bọn họ đã sớm thất bại rồi.
Trong cuộc mạo hiểm ấy, Tống Tuấn Lâm được Ngôn Tuyển cứu hai lần, từ đó nảy sinh lòng ngưỡng mộ với anh. Sau khi trò chơi kết thúc, Tống Tuấn Lâm đánh chết cũng không buông, dính chặt lấy anh, nhất định đòi kết nghĩa anh em, rồi mới từ từ phát triển thành mối quan hệ như bây giờ.
Người như Ngôn Tuyển, trời sinh đã là điểm sáng giữa đám đông, không cần cưỡng cầu gì cũng sẽ tự nhiên tỏa ra sức hút khiến người khác khâm phục.
Hai người đi dạo riêng với nhau, ở dưới lầu nói chuyện phiếm. Buổi tối Tống tiểu công tử đeo một chiếc kính râm với thiết kế độc đáo ngồi trên tầng thượng, người giúp việc bên cạnh cầm ô che gió cho anh, xung quanh còn xếp đầy máy sưởi.
“Thiếu gia, cậu hà tất phải như vậy chứ?” Bác quản gia già, người đã nhìn Tống tiểu công tử lớn lên từ bé lộ ra vẻ mặt bất lực.
“Thiếu gia tôi đây thích vậy!” Tống Tuấn Lâm phe phẩy chiếc quạt gấp nhỏ trên tay, nằm trên ghế đung đưa: “Hai người họ ăn cơm xong là quẳng tui qua một bên, còn không cho phép tui được tự mình sang chảnh hử?”
“…” Bác quản gia không còn gì để nói.
Hầy! Vị thiếu gia này cảm thấy mình bị bỏ rơi, trong lòng thấy không vui rồi.
“Sau khi ăn người ta cùng nhau dạo bộ, chuyện trò cho tiêu bớt, đó gọi là phong hoa tuyết nguyệt, cậu tự nhiên đi theo thì ra cái gì chứ?” Bác quản gia hai tay khoanh trước ngực, lười biếng nghiêng người qua, miệng càm ràm không ngừng.
“…” Tống tiểu công tử bị ghét bỏ thiếu chút nữa thì ngã lăn từ ghế xuống.
Dưới tầng, hai người “Phong hoa tuyết nguyệt” chuyện trò xong thì quay trở về theo đường cũ.
“Mặc dù tình trạng không quá nghiêm trọng nhưng mấy hôm tới vẫn cần chú ý nhiều hơn, đừng để bị cảm nặng thêm.” Ngôn Tuyển quan tâm đến sức khỏe của Tư Họa, tính toán thời gian nhắc cô quay về uống thuốc.
“Ừ, tôi sẽ chú ý.” Tư Họa không dám đem sức khỏe của mình ra làm trò đùa.
Hai người đi song song, Ngôn Tuyển đưa cô về đến tận cửa phòng cho khách, cố gắng đè nén nghi ngờ đang không ngừng dấy lên trong lòng. Trước khi Tư Họa đi vào phòng, anh cố ý chặn một tay ở bên cửa, quan sát sắc mặt của Tư Họa, thử thăm dò hỏi: “Hôm nay tâm trạng không tốt sao?”
Tư Họa có chút ngạc nhiên.
Cô tưởng rằng mình đã ngụy trang rất tốt rồi, không ngờ vẫn bị Ngôn Tuyển nhìn ra, trạng thái của cô hiện giờ không phải vì cơ thể khó chịu mà lại vì tâm tình xuống dốc.
Trầm mặc trong phút chốc, Tư Họa khẽ lắc đầu, ngón tay chống trên cánh cửa, nói: “Không sao.”
Đối phương nói không sao chính là lời từ chối khéo léo.
Anh có thể cảm nhận được, nhưng lại không đủ tư cách và thân phận để cố hỏi tiếp.
Ngón tay dán trên cánh cửa hơi cong lại, Ngôn Tuyển không nói gì nữa. Cô đã có ý từ chối như vậy rồi, anh chậm rãi rút tay, lịch sự lùi về sau một bước, giữ vững khoảng cách: “Vậy thì, em nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon.”
“Anh cũng vậy.” Tư Họa gật đầu.
Hai người đều biết rằng bây giờ vẫn còn sớm, nói ngủ ngon chẳng qua chỉ là cuộc trò chuyện hôm nay của họ kết thúc rồi, thời gian còn lại là thuộc về cá nhân.
Sau khi về phòng, Tư Họa uống thuốc rồi lên mạng tìm hiểu về phong cách thời trang mới nhất gần đây.
Ngôn Tuyển đang đi bộ trên hành lang, vừa hay nhận được một cuộc điện thoại đến từ “Cảnh Thành”: “Anh Ngôn, tuần sau có một buổi đấu giá ở Dung Thành, ở đó có bức tranh mà bà thích, anh có đi không?”
“Ừ? Có việc gì?”
“Hi hi, vốn dĩ em cũng muốn tới hiện trường buổi đấu giá, nhưng mà lại gặp chút chuyện không đi được nên muốn nhờ anh giúp em tới đó mua, em sẽ chuyển tiền cho anh sau.” Đối phương lời ít ý nhiều nói rõ mục đích.
Nghe xong lời nhờ vả, Ngôn Tuyển vui vẻ đáp lại: “Được thôi.”
“Vậy thì cảm ơn anh nhé, bye~” Người kia thực sự rất vội, nói xong chuyện là biến mất dạng.
Điện thoại đang cầm trên tay, màn hình còn chưa kịp khóa thì đã có một cuộc điện thoại khác từ “Cảnh Thành” gọi tới, phía đầu kia điện thoại truyền tới một giọng nữ hoạt bát: “Anh, chào buổi tối nhaa~”
“Chào buổi tối.” Ngôn Tuyển vừa nghe vừa đẩy cửa phòng, quay người một cái rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Em nghe bọn họ nói cả rồi, tuần sau anh sẽ đi Dung Thành mua cho bà bức tranh đó, có thể đưa em đi cùng với được không?”
Hai cuộc điện thoại đều có liên quan đến buổi đấu giá đó, thế nhưng yêu cầu thì lại khác nhau, Ngôn Tuyển điềm tĩnh kéo ghế ngồi xuống, hỏi ngược lại: “Em muốn làm gì?”
“Không phải là sắp nghỉ lễ rồi sao, rảnh đến cuồng tay cuồng chân. Cơ mà anh biết đó, mẹ với bà không đồng ý cho em ra ngoài một mình, vậy nên chỉ còn cách nhờ vả anh thôi.” Cô gái đó khẩn thiết thỉnh cầu: “Anh, năn nỉ anh đó, em ở trường cả nửa năm nay, chán sắp chết luôn rồi!”
“Ngôn Hy, chú ý cách dùng từ của em.” Ngôn Tuyển lên tiếng nhắc nhở, ngữ khí không nặng không nhẹ, rất điềm đạm.
“Dạ, em biết rồi!” Ngôn Hy giả vờ ngoan ngoãn, thấy Ngôn Tuyển không trực tiếp từ chối, trong lòng biết chuyện này có hy vọng: “Anh trai của em, anh đồng ý với em chứ? Anh đồng ý với em đi mà, anh đưa em đi Dung Thành chơi mấy bữa, khi về em sẽ an tâm mà ôn tập chuẩn bị thi cử.”
“OK, mấy ngày nữa qua đón em.”
“Oh yeah! Cảm ơn anh trai, anh trai vạn tuế!” Vì vui quá mà không để ý dùng sai từ ngữ, Ngôn Hy vội vàng bịt miệng: “Đến lúc đó anh nhất định phải quay về đón em đó, bye bye.”
Ngôn Tuyển nhìn điện thoại, bất lực lắc đầu.
Công chúa sống ở trong tòa lâu đài cũng sẽ hướng đến khói lửa nhân gian. Chỉ tiếc là vận may em gái anh không tốt, lần đầu tiên cùng bạn ra ngoài chơi đã gặp phải sự cố ngoài ý muốn, suýt chút nữa thì bị bắt cóc, từ đó về sau trong nhà cấm cô một mình đi chơi xa.
Mặc dù anh thường xuyên đi nhiều nơi để học hỏi thêm kiến thức, nhưng em gái anh lại học hành chưa xong, cộng thêm việc người lớn trong nhà bao bọc quá mức nên rất nhiều nơi không thích hợp để cô đi.
Tóm lại, cô giống như một con chim nhỏ bị nhốt trong lồng, chỉ có thể chờ người khác xách lồng đưa cô đi.
*
Bệnh của Tư họa không quá nghiêm trọng, uống thuốc xong đến ngày thứ hai đã thấy đỡ hơn nhiều rồi. Thế nhưng bởi vì sự tồn tại của Hạ Diên Tiêu, nên cô không chủ động nhắc đến chuyện quay về.
Biệt thự mặc dù rộng nhưng không có nơi mà Tư Họa thích, cũng may Ngôn Tuyển kịp thời đề nghị đi vào thành phố chơi, coi như là giải sầu.
Mỗi thành phố đều có nền văn hóa thuộc về riêng mình, cảm giác đi ở trên đường đều không giống nhau. Nhưng mà không thể không thừa nhận, ngoài một số cửa hàng đặc sắc ra thì các sản phẩm được bán cũng na ná như nhau.
Bọn họ đi qua một con phố buôn bán, các tòa nhà ở đây đều được thương mại hóa, ngoại trừ một số dùng để ở ra, mỗi tầng trong tòa nhà đều có thể được cải tạo thành cửa hàng.
Quán ăn theo phòng cách gia đình, khu vực tổ chức board game, cà phê mèo hay là trò chơi thoát khỏi mật thất, đủ các thể loại, dòng người qua lại cũng đông đúc. Đi qua con phố mua sắm, Tư Họa nhìn thấy một cửa hàng bán đồ gốm sứ, bước chân ngập ngừng, dừng lại ở bên ngoài.
“Đến cũng đến rồi, hay là vào trong xem thử đi?” Ngôn Tuyển nghiêng đầu hỏi.
“Được thôi.” Tư Họa gật đầu.
Hai người một trước một sau bước vào tiệm gốm sứ, ông chủ cửa tiệm đang bận dạy người khác tự tay làm đồ gốm bán thành phẩm.
Nhìn thấy Tư Họa có vẻ rất hứng thú, Ngôn Tuyển liền đề nghị: “Hay là ngồi xuống thử làm xem sao?”
“Anh không phải định nói với tôi, cửa hàng này cũng là của anh chứ?” Tư Họa quay đầu lại nhìn anh.
“…” Lần đầu tiên thấy ông chủ Ngôn biết tuốt trầm mặc, anh khẽ hắng giọng một tiếng, sờ sờ cái mũi nói: “Cửa hàng thật sự không phải của tôi.”
“Thật chứ?” Hai mắt cô bừng sáng, hào hứng xắn tay áo: “Vậy thì tôi phải thử mới được!”
Hiếm khi gặp được việc mà Ngôn Tuyển không biết, Tư Họa lại càng thấy hứng thú. Hai người họ thanh toán rồi tìm hai vị trí ngồi thông nhau, có ánh sáng đầy đủ, mỗi người xách theo hai xô nước sạch đặt ở bên cạnh bàn xoay.
Ông chủ chuẩn bị sẵn đất sét, mỗi người một cục, trực tiếp dạy cách làm: “Trước tiên phải ép đất sét thành một cục đã, cố gắng tránh để bọt khí đọng lại bên trong.”
Cục đất sét dùng để dạy học tương đối cứng, bước đầu tiên chính là việc cần thể lực, Tư Họa dựa theo lời ông chủ dạy làm từng bước một, cánh tay rất nhanh đã thấy mỏi nhừ.
Trước đây cô từng đi với bạn đến cửa tiệm gốm sứ, cũng giống như bây giờ, tự tay DIY sáng tạo nên hình dạng thành phẩm mình muốn. Không dễ dàng gì gặp được việc mà mình đã có kinh nghiệm, nhưng bước đầu vẫn bại dưới tay Ngôn Tuyển.
Về phương diện thể lực, tất nhiên là Ngôn Tuyển sẽ chiếm ưu thế. Tư Họa có chút mất mát, vẫn tưởng rằng mình cuối cùng cũng có thể thắng được anh một bước rồi cơ!
Sau khi cục đất sét mềm hơn, ông chủ bắt đầu dạy bọn họ đặt cục đất sét lên giữa bàn xoay, khống chế tốc độ của bàn xoay, hai tay giữ cục đất cố định, sau đó dùng tay làm cho cục đất sét dần dần cao lên.
Hai học trò này vô cùng nghiêm túc, Tư Họa vẫn còn nhớ những bước cơ bản, bây giờ ôn tập lại một lần, rất nhanh đã lên tay.
Trong lúc làm, cô len lén liếc người bên cạnh một cái, thấy Ngôn Tuyển chăm chú làm theo các bước được dạy. Khóe môi cô hơi trề ra, lặng lẽ thề rằng nhất định phải làm ra một thành phẩm hoàn mỹ để đọ với anh!
“Hai người muốn làm đồ vật hình gì?” Ông chủ hỏi trước.
“Tôi muốn làm một cái bình rượu nhỏ.” Tư Họa đã có dự định trong lòng từ trước.
“Tôi…” Ngôn Tuyển lần đầu tiên đi vào cửa hàng gốm sứ thủ công nên không hiểu thị trường, quay đầu lại thì thấy trên bàn xoay của người khác đang bày một chiếc bát đã làm xong, thế là anh quyết định: “Làm một cái bát đi.”
Dựa theo hình dạng mà hai người đã chọn, ông chủ dạy bọn họ khi xoay bàn xoay, dùng ngón tay cái để vào giữa cục đất sét để tạo miệng sản phẩm.
Tư Họa đã từng có kinh nghiệm, dưới sự chỉ dẫn của ông chủ, không chỉ nhanh chóng học được cách tạo miệng cho sản phẩm mà còn có thể khống chế được sức lực, một chiếc bình rượu nhỏ rất nhanh đã thành hình.
Cô lại liếc nhìn Ngô Tuyển bên cạnh.
Không thể không thừa nhận anh là một học trò cực kỳ nghiêm túc, làm theo từng bước chỉ dẫn của ông chủ, nhanh chóng tạo thành hình một cái bát lớn. Đáng tiếc, đúng lúc anh đang đắc ý thì miệng của cái bát bỗng vỡ mất một góc.
Bởi vì quá mỏng, lực của tay lại khống chế không đều, lần này coi như là thất bại rồi.
Anh lại nhào chỗ đất sét thành một cục, từng bước từng bước tiến hành, đến cuối cùng khi tạo hình miệng cái bát thì lại bị lệch sang một bên.
Mấy phút sau, Ngôn Tuyển tắt bàn xoay, hai tay dính đầy đất sét chống lên trên, chăm chú nhìn không chớp mắt, dáng vẻ như muốn chinh phục… đống đất sét ở giữa đó.
Anh quyết không chịu thua, một lần nữa khởi động bàn xoay.
Chỗ đất sét thừa dính trên tay cần phải được rửa sạch, cứ làm đi làm lại như vậy, cục đất sét trên bàn xoay của Ngôn Tuyển càng ngày càng bé, cũng càng ngày càng nhão.
Mắt nhìn cục đất còn dư lại sau cùng, Ngôn Tuyển mặt đầy hoang mang: “Sao không đắp được nó lên thế nhỉ?”
“Hahahahaha…” Nếu như không phải trong tay toàn là bùn đất thì Tư Họa nhất định sẽ ôm bụng cười lớn.
Làm đồ gốm cần dùng đến nước, nhưng định lượng phải phù hợp, nếu nhiều quá thì sẽ dễ làm cho đất sét trở nên quá mềm, không dễ tạo hình, huống hồ lại còn là người mới học làm.
Ông chủ đã đi sang dạy cho học sinh khác bên cạnh rồi, Tư Họa vội đứng lên đi vào nhà vệ sinh rửa tay, lúc trở lại thì lôi điện thoại từ trong túi ra, ống kính ngắm chuẩn vào chỗ hai cái bàn xoay, lại còn cố tình lấy nét chỗ Ngôn Tuyển cùng với chiếc bàn xoay mà anh sử dụng: “Tấm hình này tôi nhất định sẽ phải bảo quản thật kỹ!”
“Tư Họa…”
“Lần trước ở sân trượt tuyết anh cũng đã làm như vậy đó!” Ý cô là dáng vẻ mình bị quả thông đập vào đầu.
“Tôi muốn nhắc nhở em, chỗ này dính đất này.” Ngôn Tuyển chỉ vào bên má trái của cô.
“Hả?” Tư Họa không nhìn thấy, dùng tay quệt một cái, tay khô rồi, không lau sạch.
Lúc này Ngôn Tuyển đã đứng dậy đi rửa tay, khi quay về còn thuận tiện mang theo một cái khăn ướt rồi giúp cô lau nhẹ vết trên má. Tư Họa đưa mặt qua, còn đặc biệt căn dặn: “Lau cho sạch chút đó.”
“Biết rồi.” Anh cẩn thận lau từng tí một, động tác nhẹ nhàng, không làm đau Tư Họa, thế nhưng làn da mềm mại của cô gái vẫn hơi ửng đỏ lên.
Sự việc gây gián đoạn qua đi, tác phẩm của Ngôn Tuyển vẫn chỉ là một đống đất.
“Gọi tôi một tiếng cô giáo đi, tôi dạy anh.” Tư Họa vô cùng tự tin với kỹ thuật của mình.
“Cô giáo? Cô không phải là bà chủ của tôi sao?” Ngôn Tuyển cười trêu chọc cô, không hề quan tâm đến bức ảnh, dù sao thứ xấu là tác phẩm chứ không phải là con người anh.
“Hử? Anh vẫn lấy tôi ra làm trò đùa, chuyện đó đã qua lâu rồi mà!” Rõ ràng là cô có ý tốt, phối hợp với Tiểu Na diễn một màn kịch, cuối cùng lại thành ra tự mình làm trò cười cho chính mình.
“Thôi bỏ đi, tôi đây người lớn không chấp mấy chuyện cỏn con, cô giáo Tư hôm nay sẽ phân phát lòng tốt, đích thân dạy anh.” Tư Họa kéo chiếc ghế sang bên cạnh, thân người dựa vào gần Ngôn Tuyển hơn.
Cô vô tư không nghĩ ngợi gì, kéo lấy bàn tay Ngôn Tuyển, dạy anh cách giữ hai bên cạnh của đống đất sét, bật lại công tắc của bàn xoay: “Trước tiên phải để cục đất dựng đứng lên đã, sau đó tạo thành miệng, rồi dần dần kéo rộng nó ra… Đúng rồi, đúng rồi, phải chú ý, cố gắng giữ đều tay… Ấy ấy ấy, cẩn thận chút! Anh đừng có dùng lực, theo cảm giác tay của tôi là…”
Lời còn chưa nói hết, cục đất lại bị nứt một đường.
Tư Họa quay đầu lườm anh.
“Khụ…”
Ngôn Tuyển không tự nhiên, lẩn trốn ánh mắt đó.
Nghĩ tới việc đối phương đã kiên nhẫn dạy cho mình rất nhiều, Tư Họa hít một hơi thật sâu, gương mặt mang theo nụ cười, úp tay mình lên đôi tay còn to hơn tay cô rất nhiều: “Không sao, chúng ta làm lại từ đầu.”
Lúc tạo hình, Tư Họa lên tiếng dặn dò: “Lần này không được hỏng nữa đâu đấy, nếu không thì cái bát của anh…”
Lại vỡ rồi!
“Xin lỗi, tôi không khống chế được.” Anh vội vàng xin lỗi, nhưng thực sự là nghe chẳng được mấy phần thành ý.
Tư Họa nhắm mắt, hít thật sâu rồi ra mệnh lệnh: “Ngôn Tuyển! Lần này anh không được cử động!”
“Ò…” Anh thờ ơ đáp một tiếng, ánh mắt lại đang dạo chơi trên sườn mặt cô, sự chú tâm đã không còn ở trên đống đất sét kia từ lâu rồi.
Cục đất sét còn dư lại sau cùng đã không đủ để làm thành cái bát nữa, Tư Họa tự mình làm, nặn ra một cái ly uống rượu nhỏ. Cô hài lòng mỉm cười, chỉ vào thành phẩm, cố ý cười nhạo Ngôn Tuyển.
“Xong rồi! Sau này anh dùng cái ly này uống rượu đi!”
“Được thôi.” Ánh mắt đã di chuyển từ ngón tay đầy bùn đất đến gò má trắng nõn của cô, Ngôn Tuyển thuận miệng tiếp lời: “Sau này tôi dùng nó uống rượu, đợi khi có người hỏi đến tôi sẽ nói là tự tay bà chủ làm.”
Tư Họa hít thở sâu: “Coi như anh giỏi!”
Cuối cùng hai người chọn màu sắc cho thành phẩm, lần lượt để lại một mẩu giấy ghi địa chỉ và cách thức liên hệ, đợi sau khi đồ gốm được nung xong ông chủ sẽ gửi đến theo địa chỉ đã ghi.
Hai người nán lại ở tiệm gốm sứ khá lâu, lúc về đến biệt thự thì trời đã sẩm tối.
Tống Tuấn Lâm không có ở nhà, quản gia đã chuẩn bị bữa tối cho khách xong xuôi.
Hôm nay tiêu tốn không ít sức lực, vui chơi có chút mệt nên cũng giống như hôm qua, hai người nhanh chóng quay về phòng mình.
Lúc bước vào, Tư Họa bỗng nhiên quay người: “Ngôn Tuyển, cảm ơn anh.”
Cô khẽ cắn môi, dừng lại một chút rồi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Ngôn Tuyển, chân thành nói với anh: “Hôm nay tôi, rất vui.”
Đây là, câu trả lời cho câu hỏi ngày hôm qua.
“Em có thể vui vẻ, tôi rất mừng.” Khóe miệng Ngôn Tuyển hơi nhếch lên.
“Đúng rồi, sức khỏe tôi đã ổn rồi, chúng ta quay về Tân Thành đi?” Trước khi ăn bữa tối, cô biết được tin tức mới từ miệng Tiểu Na, Hạ Diên Tiêu và trợ lý đã rời khỏi Bốn Mùa.
Những lời này vừa đúng với kế hoạch của Ngôn Tuyển, anh hồ hởi trả lời: “Được, tôi đặt vé máy bay ngày kia.”
Tư Họa uống thuốc xong không bao lâu thì nhận được hình ảnh Ngôn Tuyển gửi tới, vé máy bay đặt vào buổi sáng, khoảng 11:30 trưa sẽ hạ cánh.
*
Sân bay Tân Thành
Sau khi rời khỏi homestay Bốn Mùa, Hạ Diên Tiêu có để lại vài tai mắt, ở nơi khác chờ thêm mấy ngày.
Vẫn không có chút tin tức nào của Tư Họa, anh ta không thể không quay về xử lý công việc của Hạ Thị đã chất đống.
Trợ lý ở bên cạnh báo cáo lịch trình: “Hạ tổng, vé máy bay đã đặt xong, thời gian là 11:50 sáng mai.”