Gục Trước Dịu Dàng

Chương 73: Chương 73: Thế giới song song 3




Từ khu du lịch quay về trường, ngày hôm sau Tư Họa liền đi tới phòng y tế. 

Lúc đi chơi không theo mang theo lọ thuốc mùi cỏ tươi mà cô thích dùng nhất, trên đường quay về ký túc cô đã mua một lọ dầu thơm có tác dụng làm giảm ngứa và sưng tấy, đáng tiếc là đã một đêm trôi qua mà mấy nốt ngứa vẫn chưa biến mất. 

Cô không chịu được đành đưa tay gãi, cào ra mấy vết móng tay. Tư Họa là một cô gái yêu cái đẹp, làn da lại mỏng manh nên dứt khoát quyết định đi tới phòng y tế lấy lọ thuốc bôi ngoài da, hy vọng có thể sớm hồi phục lại.

Người đó nói quả không sai, muỗi ở khu thắng cảnh rất độc, cô phải bôi thuốc hai ba ngày mới dần dần khôi phục về trạng thái ban đầu. Chạm vào làn da mềm mịn, Tư Họa thở phào một hơi, tiếp tục lấy lọ thuốc bôi vẫn chưa dùng hết, thoa lên một lớp mỏng. 

Lọ thuốc bôi này mang theo mùi hương thoang thoảng, sau khi thoa xong có cảm giác mát lạnh. Tư Họa thu dọn tăm bông và thuốc bôi rồi nhét vào trong ngăn kéo, giọng nói của Kha Giai Vân ở giường bên cạnh truyền tới: “Họa Họa, lát nữa có phải là cậu sẽ đi học lớp tự chọn không?” 

“Đúng vậy.”

“Vậy lúc cậu quay về có thể tiện đường đi qua siêu thị mua giúp mình một cuộn băng dính trong không? Mình cần dùng đến.” 

“Ừ, được.” Chuyện tiện đường đi, có thể giúp thì sẽ giúp.

Buổi chiều là lớp học tự chọn về giám định và thưởng thức âm nhạc cổ điển, cả phòng ký túc chỉ có một mình Tư Họa đăng ký được. Chọn nó không bởi vì cái gì khác, chỉ bởi vì lấy điểm học phần, rất nhiều người không tranh được. Ngày đó tốc độ mạng internet của Tư Họa cao, vận may tốt nên đã trở thành người may mắn nhất của cả phòng ký túc.

Sợ sẽ quên nên trên đường đi học, Tư Họa đã rẽ vào siêu thị mua một cuộn băng dính trong cho vào trong túi rồi ôm sách đi về hướng tòa giảng đường. 

Phòng học của lớp tự chọn ở ngay tầng một, đi dọc theo hành lang về phía trước là được. Tư Họa đến sớm, có rất nhiều chỗ ngồi cho cô lựa chọn. Cô đi thẳng đến hàng ghế phía sau, vị trí sát tường. 

Lớp tự chọn mà, thật ra mọi người đều có suy nghĩ giống nhau, cách phạm vi tầm mắt của giáo viên càng xa càng tốt, dễ bề làm việc riêng. 

Cô vừa ngồi xuống, bên tai liền vang lên một giọng nam dịu dàng: “Xin chào, tôi có thể ngồi bên cạnh được không?”

Giọng nói này…

Tư Họa nghiêng đầu, một bóng người không nằm trong dự đoán của cô lọt vào tầm mắt. 

“Ngôn Tuyển.” 

Ngôn Tuyển mỉm cười với cô, đặt sách lên trên bàn, thong thả ngồi xuống vị trí bên cạnh cô. 

Tư Họa chú ý đến sách của anh giống hệt sách của mình: “Anh cũng đến đây học lớp tự chọn hả?” 

“Đúng vậy đó.” 

“Tại sao lúc trước chưa từng nhìn thấy anh?” Kiểu nam sinh nhan sắc cao như Ngôn Tuyển thế này, cô không thể không có ấn tượng được. 

“Đi học hộ bạn.” Ngôn Tuyển giải thích. 

Tư Họa gật đầu. 

Hiểu rồi, mặc dù sinh viên đại học trốn tiết là không tốt, nhưng cũng sẽ có người làm như vậy. 

Giáo viên của lớp tự chọn không quá quan tâm bạn học như thế nào, chỉ là đôi lúc sẽ điểm danh bất chợt, bị bắt được trốn tiết sẽ trực tiếp trừ điểm học phần, nhờ người lên lớp điểm danh hộ cũng là tình trạng thường thấy. 

Số người trong phòng học lần lượt tăng lên, có vài bạn học lặng lẽ nhìn qua phía bên này, có lẽ là vì ngoại hình của hai người đang ngồi cạnh nhau quá chói mắt.

“Lần trước anh nói mình không phải là bác sĩ, hóa ra vẫn còn là sinh viên.” Ngôn Tuyển xuất hiện ở đây, Tư Họa liền mặc định anh cũng là sinh viên của Dung Tây. Người này trông còn rất trẻ nhưng trên người lại có khí chất điềm tĩnh, lắng đọng mà thiếu niên 18 tuổi không có được, Tư Họa cũng ngại tùy tiện hỏi tuổi của người khác. 

Ngôn Tuyển thấp giọng cười: “Là sinh viên.” 

Dựa theo tuổi thật của anh thì bây giờ đang trong thời kỳ thực tập, thế nhưng kỳ thực tập của anh khá là tự do, không cần phải “Gắn” mình trên vị trí làm việc. 

“Đúng rồi, bức ảnh lần trước tôi tranh thủ hai ngày nay chỉnh sửa qua, có muốn tôi gửi lại cho cô xem không?”

“Được nhen.” 

Ai mà chẳng thích có hình ảnh đẹp chứ. 

Mấy hôm trước Ngôn Tuyển gửi cho cô là hình gốc, bây giờ là hình đã được photoshop, điều chỉnh màu sắc, cảm nhận càng tuyệt hơn.

“Đẹp quá đi.” Ngón tay trượt trên màn hình phóng to hình lên, bức ảnh này dung lương hai mươi mấy Megabyte, phóng to lên thì hình người vẫn rất rõ nét. Tư Họa trượt tay cài đặt thành hình nền để biểu thị sự yêu thích dành cho bức hình. 

Cho đến khi giáo viên bước vào trong lớp, buổi dạy theo phương thức ru ngủ bắt đầu. 

Giáo viên trên bục giảng đang giảng về tác phẩm “Hồ Thiên Nga” của Tchaikovsky, đa số mọi người trong lớp đều đang thừa nước đục thả câu để kéo dài thời gian. Tư Họa từng tìm hiểu qua kiến thức về phương diện này, bây giờ nghe giáo viên giảng lại một lần, giống như là ôn lại. 

Cô nghiêng đầu nhìn sang phía người bên cạnh, một tay Ngôn Tuyển đặt trên sách, tay còn lại dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, dường như nghe rất chăm chú. 

Khẽ liếc mắt bắt được ánh mắt của Tư Họa, Ngôn Tuyển chợt quay đầu, không kịp ngăn lại tầm mắt hai người đụng vào nhau, có một sự bối rối gọi là lén nhìn trộm nhưng lại bị bắt gặp. 

Hai mắt Tư Họa hơi mở to lên, cứng ngắc điều chỉnh là tư thế ngồi: “Vừa nãy giáo viên giảng đến đâu rồi?” 

“Hồ Thiên Nga.” 

“Ò ò.”

“Có hứng thú không?” 

“…” Không.

Tất nhiên cô không thể nói ra sự thật, dứt khoát đáp bừa một câu: “Tôi cảm thấy phần nhạc của nó rất tươi đẹp và lãng mạn.”

“Thích à?” Ngôn Tuyển nhìn cô. 

“Tác phẩm cũng khá được, nhưng so với “Hồ Thiên Nga” thì tôi thích sức lan tỏa của “Kẹp hạt dẻ” hơn, kết hợp với vở ballet thì càng tuyệt vời.” So về giai điệu thì cô bị vở kịch múa được khen là “Điệu ballet của Giáng Sinh” thu hút nhiều hơn. 

Ngôn Tuyển khẽ gật đầu: “Tôi đã từng xem vở vũ kịch đó, hiệu ứng đặc biệt của các cảnh khiến người ta phải ngạc nhiên vì vẻ đẹp của nó, còn âm nhạc thì giống như là linh hồn.”

Tác phẩm hay luôn khiến mọi người khó mà quên được, đến tận bây giờ các tình tiết phát triển trong câu chuyện vẫn còn nhớ như in. Hai người từ âm nhạc kéo sang đến vũ kịch, không biết bằng cách nào bắt đầu trò chuyện với nhau đến rất là vui vẻ.

Giáo viên ở trên bục giảng đã giảng tới một nhà âm nhạc khác, Tư Họa dựng một tai lên nghe tiếng giáo viên giảng, bên này vẫn bừng bừng khí thế cùng Ngôn Tuyển bàn luận về các nhà soạn nhạc khác: “Anh có biết Antonín Leopold Dvořák không?” 

“Âm nhạc của ông ấy tôi có từng nghe vài tác phẩm, giai điệu của bản độc tấu piano “Humoresque” phổ biến dễ hiểu hơn chút, cho người nghe một cảm giác nhẹ nhàng thanh thoát.” 

“Ừ ừ! Tôi đã từng có một khoảng thời gian rất thích các khúc nhạc của ông ấy, phát đi phát lại trong list nhạc.”

Gặp được người có cùng sở thích, quả thật là nói mãi không hết chuyện, Ngôn Tuyển nói đến bộ sưu tập quý giá trong nhà của mình: “Trước đây có gặp được một người bạn rất yêu thích âm nhạc, đã sưu tập toàn bộ băng ghi âm các bản nhạc giao hưởng London của nhạc trưởng Jansons, sau đó đã tặng lại cho tôi.”

“Wow!” Tư Họa giơ ngón tay cái về phía anh. 

Ngôn Tuyển hơi ghé đầu lại: “Nếu như có cơ hội, có thể (Cùng nhau) nghe thử.” 

Hai người sôi nổi bàn luận riêng với nhau, ánh mắt của các bạn học ngồi kế bên dần dần đổ dồn về phía đó. Tư Họa lặng lẽ cúi đầu, giơ ngón tay trỏ lên làm động tác im lặng: “Suỵt——”

Cũng may là bọn họ ngồi ở phía sau, nếu không nhất định sẽ trở thành cái gai trong mắt giáo viên. 

Chống đỡ đến khi hết giờ, Tư Họa đã bắt đầu buồn ngủ. Tiếng chuông vừa vang lên, các bạn học khác thi nhau rời khỏi phòng học.

Tư Họa ngồi ở phía trong cùng, đợi người bên cạnh lần lượt rời đi. Ò, Ngôn Tuyển ngồi ở vị trí sát cạnh cô vẫn đang ngồi nguyên ở đó vững chắc như núi. 

“Không đi sao?” 

“Có chứ.” Ngôn Tuyển ôm sách lên, Tư Họa cũng đồng thời đứng lên theo. 

Hai người một trước một sau bước ra khỏi phòng học, rời khỏi giảng đường rồi nhưng vẫn đi cùng về một hướng. Có lẽ là bởi vì trong lớp trò chuyện với nhau vui vẻ quá nên vô tình vẫn giữ chung nhịp bước chân, cho đến khi đi tới lối rẽ, Tư Họa dừng lại: “À, tôi muốn đi tới thư viện.”

Vậy nên, phải nói tạm biệt rồi. 

Nhưng không ngờ Ngôn Tuyển cũng quay người đi về cùng một hướng với cô: “Đúng lúc tôi cũng muốn đi mượn mấy cuốn sách.”

Xem ra anh cũng không xa lạ gì với bản đồ của trường, Tư Họa hoàn toàn không hề nghi ngờ anh không phải là sinh viên của trường này. Hai người cùng đi, tiếp tục nói chuyện về âm nhạc, cho đến khi tới cửa thư viện mới im lặng không nói nữa.

Thư viện của Dung Tây chứa một lượng sách cực kỳ phong phú, lần này Tư Họa chủ yếu muốn mượn một số tài liệu liên quan đến thiết kế thời trang mang về nghiên cứu. Sau khi đi vào cần phải giữ yên lặng, cô và Ngôn Tuyển chia nhau đi về hai hướng khác nhau.

Có rất nhiều sách chuyên ngành khiến người chọn phải hoa mày chóng mặt, nhìn thấy một vài tựa đề còn muốn mở từng quyển ra đọc nội dung bên trong. Tư Họa ở đây chọn mất mười mấy phút, trong tay mới chọn được một quyển. 

Lang thang đi dọc theo những kệ sách hình tròn cao đến tận trần nhà, Tư Họa nhìn thấy một tựa sách quen thuộc ở khu tầng trung, cô nhớ có một bài đăng giới thiệu về cuốn sách này.

Tư Họa kiễng chân lên với, ngón tay chỉ cách cuốn sách đó một khoảng bằng bàn tay! 

Chỉ thiếu một chút chút nữa thôi…

Một cánh tay thuộc về một chàng trai vươn qua đỉnh đầu cô, không hề gặp chút trở ngại nào lấy cuốn sách đó xuống, đưa tới trước mặt cô: “Là cần cuốn này sao?” 

“Ngôn Tuyển?” 

Vậy mà lại gặp nữa rồi. 

Trong tay Ngôn Tuyển cầm hai cuốn sách, lúc này đang đứng bên cạnh cô. Hai người dựa vào nhau rất gần, cô loáng thoáng ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, nhàn nhạt, thấm vào lòng người. 

“Tôi đã chọn xong rồi, đang chuẩn bị đi xuống, vừa hay nhìn thấy cô.” Anh bình tĩnh giải thích, ước lượng thử hai cuốn sách trong tay: “Đúng rồi, cuốn sách cô muốn là cuốn này sao?” 

“Đúng rồi, là cuốn này, cảm ơn anh nhé.” 

“Còn muốn cuốn nào khác nữa không? Tôi lấy giúp cô.” 

“Không cần nữa đâu, hai cuốn này đủ để tôi xem khá lâu rồi.” Dù sao cũng là sách chuyên ngành, không phải chỉ xem một lần là có thể nhớ được hết. 

Hai người đều đã chọn xong sách, cùng nhau đi xuống tầng dưới. Tư Họa lấy thẻ mượn sách ra, nhưng lại nhìn thấy Ngôn Tuyển đứng nguyên tại chỗ: “Hình như tôi quên mang thẻ mượn sách rồi.”

Tư Họa ngập ngừng một lát rồi đưa thẻ của mình ra: “Dùng của tôi đi, anh đưa sách cho tôi.” 

“Cảm ơn, nhất định sẽ trả đúng hạn.” Thản nhiên đưa sách vào trong tay cô, Ngôn Tuyển cười. 

Rời khỏi thư viện, lần này không cùng đường nữa, hai người thật sự nói lời tạm biệt. Ngôn Tuyển giơ cuốn sách trong tay lên: “Lúc nào trả sách sẽ nói với cô.”

“Ừ ừ, được, không gấp đâu, anh từ từ xem.” Mặc dù chỉ mới có duyên gặp nhau hai lần, nhưng cô tin Ngôn Tuyển là một người đã nói thì nhất định sẽ làm. 



Ngoài việc đi học và cuối tuần đi làm thêm thì Tư Họa bắt đầu vẽ bản thảo, kiếm thêm chút tiền lương. 

Một số doanh nghiệp sẽ thu thập các bản vẽ thiết kế trên các trang web, những trang phục thường ngày đó với hướng thiết kế mà cô học không giống nhau, cô vẫn cần có thời gian để thích ứng với phong cách mới. 

Tư Họa đã tìm kiếm bản thảo thiết kế mấy ngày liền. Nghe nói đến việc này, Hạ Vân Tịch vẫn đang khuyên nhủ cô: “Họa Họa, không phải anh trai mình đã nói là sẽ giúp cậu tìm một công việc làm thêm rất tốt rồi sao, cớ gì phải tự làm mình mệt đến như vậy.”

“Mình biết, cũng rất cảm ơn ý tốt của anh trai cậu, nhưng mà mình đã ký hợp đồng mất rồi.” 

Mấy ngày trước, Hạ Diên Tiêu nhắc đến việc giới thiệu việc làm thêm cho cô. Lúc đó cô đã ký hợp đồng gia sư với một nhà, đối phương còn vô cùng hào phóng, thông cảm cô là một sinh viên thiếu thốn tiền bạc nên đã trả trước một tháng tiền lương, về tình về lý đều không thể nuốt lời được. 

“Haizz, được rồi.” Có trách thì cũng là trách anh trai cô nói vừa mới quen biết không lâu không thể quá vồ vập, không ngờ là Tư Họa đã nhận lời người khác. 

Bởi vì Tư Họa dồn hết tinh thần vào việc kiếm tiền nên mấy lần hẹn cô ra ngoài ăn cơm đều bị khéo léo từ chối, Hạ Diên Tiêu vừa mới tiếp nhận công ty cũng rất bận rộn, thời gian của hai người thường không khớp với nhau. 

Sau khi cảm thấy trình độ của bản thân đã được nâng cao, Tư Họa thử gửi bản phác thảo cho doanh nghiệp. Lúc mới bắt đầu gửi năm bản thì được thông qua một bản, nhưng cô không vì vậy mà nản lòng, có thể thông qua có nghĩa là cô đã có tiến bộ!

Ngày nhận được tiền công, hiếm thấy Tư Họa gọi một cốc trà sữa để tự khích lệ chính mình, đăng ảnh lên lòng bạn bè đã nhận được không ít like và bình luận. 

Sau đó, Hạ Diên Tiêu gọi điện tới: “Anh vừa mới đi công tác về, nhìn thấy bài đăng trên vòng bạn bè của em, mời em đi ăn một bữa để chúc mừng, thế nào nhỉ?” 

Khoảng thời gian này Hạ Diên Tiêu thường xuyên gửi tin nhắn cho cô, cô nhìn thấy thì cũng sẽ lịch sự mà trả lời lại, nhưng cũng chẳng có chuyện gì để nói. Đã từ chối liền mấy lần, cộng thêm Hạ Vân Tịch ở bên nói những lời tốt đẹp, Tư Họa đồng ý nhận lời mời lần này. 

Món ăn lần này tương đối đặc biệt, thậm chí có thể nói là nằm ngoài dự đoán của Tư Họa.

“Đồ ăn hôm nay có thích không? Buổi tối thị lực của em không tốt, anh đã đặc biệt dặn người làm những món giàu hàm lượng vitamin A.” Hạ Diên Tiêu đưa tay tỏ ý, cả bàn tiệc thịnh soạn này đều là chuẩn bị cho em, có thể thấy rất có lòng.

“Anh biết…” Tư Họa bất ngờ ngước lên nhìn. 

Hạ Diên Tiêu đẩy tách trà tới trước mặt cô: “Những chuyện liên quan đến em, anh đều để ý tới.” 

Tư Họa đoán: Chắc là lại nghe Hạ Vân Tịch nói, sau đó ghi nhớ lại, quả thực là có lòng rồi. 

Khi ăn Tư Họa vô cùng chậm rãi từ tốn, lễ nghi trên bàn ăn rất tốt. Hạ Diên Tiêu âm thầm đánh giá, rồi tự ân hận kiếp trước mình thật là hồ đồ mà, ngay cả hành vi thói quen rõ ràng như vậy mà cũng không chú ý tới. 

“Anh thấy trên vòng bạn bè của em có nói gửi năm bản thảo chỉ được thông qua một bản, nghe Vân Tịch nói khoảng thời gian này em gần như đổ hết thời gian nghỉ ngơi vào việc đó, có phải là rất mệt không?” 

“Thật ra thì vẫn ổn, rất có cảm giác thành tựu.” Cô thật lòng yêu thích thiết kế thời trang, bây giờ thành công khai phá một lĩnh vực mới, tuy rằng vất vả nhưng cũng thấy rất xứng đáng. 

“Lần trước giới thiệu việc làm thêm cho em, em từ chối rồi.” Hạ Diên Tiêu ngước lên, tầm mắt rơi trên người cô gái có dung mạo xinh đẹp ngồi ở đối diện, ánh mắt thâm sâu: “Về sau, bản thảo thiết kế của em có thể gửi cho anh, anh nhận hết.”

Động tác gắp thức ăn dừng lại, Tư Họa ngẩng đầu: “Hình như anh, không cần đến cái này thì phải?” 

“Không muốn để em vất vả như vậy.” Anh ta biểu thị rõ ràng nguyên nhân bản thân tình nguyện chịu thiệt. 

Tư Họa khẽ mím môi: “Trên đời làm gì có chuyện không làm mà đòi hưởng công, Hạ Diên Tiêu, cảm ơn ý tốt của anh.” 

Đây nào phải là thu bản vẽ thiết kế của cô, Hạ Diên Tiêu rõ ràng là nói với cô, tặng tiền cho cô tiêu. 

Quả thực, cô rất muốn nhờ đó kiếm được tiền, nhưng càng hy vọng có người thực sự thừa nhận thiết kế của cô hơn, chứ không phải chỉ là đưa tiền cho cô không.  

Sau bữa tối, Hạ Diên Tiêu còn muốn đưa cô đi nơi khác ngắm cảnh, thế nhưng Tư Họa lấy lý do bận rộn để từ chối.

Hạ Diên Tiêu đích thân đưa Tư Họa quay về trường, lúc nói tạm biệt đã suýt chút nữa không kìm được mà ôm lấy cô: “Họa Họa, có phải gần đây không tới thăm em nên có chút xa lạ rồi không?” 

“Đâu có đâu, anh là anh trai của Vân Tịch, cũng là bạn của tôi, vẫn luôn là như vậy.” Vẫn luôn là như vậy, chỉ có thế mà thôi. 

Nghe thấy những lời ý ở ngoài lời như vậy, ánh mắt Hạ Diên Tiêu bỗng chốc tối sầm xuống, bàn tay đang buông thõng bên người âm thầm siết chặt lại. Kiếp trước Tư Họa rất để ý việc anh ta vì công việc mà lạnh nhạt với cô, nhất định là lần này anh ta đi lâu quá nên thấy xa cách rồi.

“Em về đi, có việc thì liên hệ với anh bất cứ lúc nào.” 

Tư Họa gật đầu, quay người bước vào tòa ký túc. 

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì có lẽ cô sẽ không liên lạc với Hạ Diên Tiêu nữa. 

Đi tới giữa hàng lang, cô chợt nhận được tin nhắn của Ngôn Tuyển gửi tới, nói là muốn trả sách, cùng với dòng tin nhắn mới với nội dung: [Có một tin tốt muốn nói cho cô, giờ có tiện gọi điện thoại không?] 

Tư Họa có chút tò mò, trả lời “Được”, đối phương rất nhanh đã gọi điện qua: “Tôi nhìn thấy bài đăng trên vòng bạn bè của cô rồi, chúc mừng nhé, sự cố gắng của cô sẽ không vô ích đâu.”

“Cảm ơn anh nha.” Tận tai nghe được lời khen ngợi có một cảm giác được công nhận, khóe miệng không kìm được khẽ nở một nụ cười: “Tin tốt mà anh muốn là gì thế?”

“Tôi biết một thương hiệu thời trang gần đây đang thu thập bản thảo thiết kế bên ngoài, tôi có xem qua một chút các hình trước đây cô đăng trên vòng bạn bè, cảm thấy phong cách thiết kế của cô rất phù hợp với thương hiệu của bọn họ, có thể nộp bản thảo thử xem sao.”

Tư Họa lên mạng tìm kiếm tên thương hiệu mà Ngôn Tuyển nói, mặc dù không phải là thương hiệu quốc tế lớn nhưng đối với những sinh viên chưa có căn bản như bọn cô mà nói thì cũng khá xa vời tầm tay. 

Ngôn Tuyển trong điện thoại không ngừng gửi cho cô những tin tức giới thiệu liên quan, cô càng nghe càng thấy rung động: “Tôi có thể sao?” 

“Có thể hay không thì chỉ có thử mới biết được, đây là một cơ hội, cô có muốn thử xem sao không?” 

Tư Họa có chút do dự, dựa vào khả năng thành công chỉ có 20% thì có thể được không? 

“Thế này đi, gần đây lúc nào cô có thời gian, chúng ta gặp mặt nói chuyện.”  

“Chiều mai có được không? Buổi chiều không có tiết học.”

“Được, vậy chiều mai gặp, nếu như có thể thì tốt nhất cô mang theo một số mẫu thiết kế nhé.” 

“Ừ ừ, tôi biết rồi, cảm ơn anh.” Câu cảm ơn này là lời chân thành. 

Khoảng thời gian này, cô và Ngôn Tuyển thỉnh thoảng sẽ chia sẻ cho nhau một thứ qua mạng. Cô phát hiện Ngôn Tuyển quả thực là có thể so sánh với bách khoa toàn thư, nói cái gì anh cũng biết. Hoặc có thể là thế giới của cô quá nhỏ, những phương diện kiến thức tiếp xúc được vẫn còn chưa đủ rộng, trong lòng rất khâm phục Ngôn Tuyển, dần dần, khi gặp phải một số vấn đề khó đều sẽ hỏi anh cách giải quyết. 

Cô hình như, thật sự gặp được người như trong truyền thuyết nói—— tri kỷ. 

Tư Họa ôm điện thoại trước ngực, thở phào một tiếng, trong đôi mắt dịu dàng tràn đầy mong đợi, nhanh chóng chạy về phòng sắp xếp lại bản vẽ thiết kế của mình. 

Sau khi tắt điện thoại, Ngôn Tuyển tìm ra số liên lạc của một người khác trong danh bạ.

Những bản thảo được gửi bởi những người không có chút lai lịch, chút danh tiếng nào như sinh viên đại học thế này có thể rất nhanh sẽ bị che lấp mất, nhưng anh muốn cho Tư Họa một cơ hội.

Anh mời một chuyên gia xem qua, bản thảo thiết kế của Tư Họa có vẫn chưa phải là rất thành thục, thế nhưng đối phương đánh giá thiết kế của cô rất có năng lực khiến người khác cảm nhận và hiểu được. Hy vọng có người có con mắt tinh tường nhận ra được người tài, có thể sớm khám phá ra được tài năng ẩn giấu của cô.

Buổi chiều ngày hôm sau, hai người hẹn gặp nhau ở tiệm cafe bên ngoài. 

Ngôn Tuyển tỉ mỉ giới thiệu cho cô về quy trình và chủ đề của bản thảo thiết kế trong lần thu thập này, Tư Họa tò mò nhìn anh: “Sao lại có cảm giác anh còn hiểu hơn cả tôi ấy nhỉ?”

“Tôi chỉ là đọc lại một lượt những gì trong sách ghi thôi, đừng đề cao tôi quá.” Ngôn Tuyển khẽ cười, mở laptop lên: “Cô xem những mẫu này, là phong cách thiết kế chủ đạo của bên họ trong kỳ trước. Mặc dù thiết kế là không ngừng sáng tạo mới, nhưng dù có thay đổi nhiều thì cũng không tách rời bản chất được.” 

Một thương hiệu thời trang luôn có phong cách chủ đạo của riêng mình, cho dù sáng tạo như thế nào thì cũng sẽ có những nguyên tố tương tự nằm trong đó. 

Tư Họa xem một lượt, thật ra tối qua cô cũng đã tìm kiếm tư liệu về nhãn hiệu này, quả thực có nét tương đồng với phong cách thiết của cô, vậy nên cô lại càng mong chờ nhiều hơn. 

Kéo thanh cuộn xuống tận cuối cùng, Ngôn Tuyển đổi một giao diện khác, nghiêng đầu hỏi cô: “Cô có thể video call được không? Tôi có quen một người bạn là chuyên gia về lĩnh vực này, cô ấy có thể giúp cô giải đáp các vấn đề được toàn diện hơn.”

Các bất ngờ nho nhỏ thi nhau xuất hiện liên tục, Tư Họa được yêu thương đến mức vừa mừng lại vừa thấy lo. 

Cả một buổi chiều, hai người ngồi ở trong góc quán cafe, những kiến thức mà đối phương truyền đạt mang đến cho cô một cảm giác vô cùng mới mẻ. 

Tại quán cafe, có hai bóng hình dựa sát gần nhau, cánh tay gần như đều đặt ở cạnh nhau. Có người kiên nhẫn hướng dẫn, có người nghiêm túc lắng nghe, khiêm tốn học hỏi. 

Xử lý xong những việc này thì đã là 6 rưỡi chiều nên tiện thể ăn luôn bữa tối trong khu trung tâm thương mại, lúc đi về thì lại phát hiện ra bên ngoài đang mưa to gió lớn, hai người không thể không quay lại tìm một nơi bán ô.

“Trước đây tôi rất không thích trời mưa.” Mỗi lần nhìn thấy mưa là cô lại có cảm giác không vui. 

“Bây giờ thì sao?” Anh hỏi. 

Tư Họa cười nhẹ: “Bây giờ vẫn vậy.” 

Ngôn Tuyển lập tức xem dự báo thời tiết rồi nhắc nhở cô: “Sắp tới Dung Thành sẽ có mưa nhiều, ra ngoài nhớ đem theo ô.” 

– 

Cơn mưa to làm ướt cả thành phố, trong căn phòng làm việc được trang trí với phong cách màu xám, Hạ Diên Tiêu đứng ở tầng thứ 30, đưa mắt nhìn về phía xa xa. 

Trong mười mấy năm đầy tiếc nuối đó, anh ta luôn không kìm được mà nhớ lại quá khứ đã qua. Những trải nghiệm xưa cũ ấy, bởi vì hiếm hoi nên luôn khắc sâu trong tim anh ta.

Nếu như anh ta nhớ không nhầm, ở kiếp trước, có thể trong mấy ngày này anh ta sẽ tới trường làm một số việc thay cho Hạ Vân Tịch, và rồi sẽ gặp được Tư Họa bị ướt mưa ở đó. Sau khi ở bên nhau, anh ta đã từng nghe Tư Họa kể, lúc đó cô và bố vừa cãi nhau một trận, tâm trạng không tốt, anh ta thì ở bên Tư Họa rất lâu, còn động viên cô kiên trì với ước mơ của mình, Tư Họa vì thế mà thấy động lòng. 

Hôm nay được làm lại một lần nữa, anh ta nhất định sẽ còn làm tốt hơn cả kiếp trước! 



Thứ sáu, cuối cùng Tư Họa cũng gửi những bản vẽ thiết kế mới nhất của mình cho đối tác bằng email. Ngồi đối diện với màn hình, vươn tay ngáp dài, cô ngồi trên ghế duỗi người một cái cho đỡ mỏi. 

Sắp sửa đến giờ vào học môn giám định và thưởng thức âm nhạc rồi, muốn ngủ cũng không còn kịp nữa. Học kỳ này đã trôi qua được một nửa, nghe nói giáo viên sẽ điểm danh nên cô không ôm theo tâm lý cầu may để trốn tiết.

Tư Họa ngồi trong lớp, chống đầu ngủ mơ màng, vừa hay có thể ngủ bù được khoảng một tiếng.

Sau giờ học, các bạn lần lượt rời đi, Tư Họa mới dụi mắt, ngáp một cái, chợt cảm thấy bạn học ngồi bên cạnh lại quay trở lại rồi? 

Cô nghiêng đầu liếc mắt, đôi mắt mệt mỏi chợt mở lớn: “Ngôn Tuyển?”  

“Biết là cô sẽ đến lớp học tự chọn ở đây nên tôi đã tới, muốn hỏi cô về chuyện thiết kế.” Bởi vì hôm nay là hạn cuối cùng nộp bản thảo nên hai người đều đặc biệt để tâm.

“Tôi đã gửi mail rồi, xin lỗi nhé, vội đi học nên quên mất gửi tin nhắn cho anh.” 

“Không sao, cô hoàn thành là được rồi.” 

Ngoài cửa sổ truyền tới tiếng mưa rơi tí tách, bên ngoài lại bắt đầu mưa, Tư Họa bỗng nhớ tới trước khi đi học trời vẫn còn nắng nên lúc đó không mang theo ô: “Tôi không mang ô rồi.” 

Ngôn Tuyển giơ chiếc ô màu xám bạc trong tay lên: “Cũng may ô của tôi đủ lớn.” 

Có thể che cho hai người. 

Lúc định rời đi thì Tư Họa bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại nằm ngoài dự đoán: “Bố…” 

Ngôn Tuyển lập tức đứng lên, ngón tay chỉ ra bên ngoài cửa phòng học, ý nói “Tôi đợi cô ở bên ngoài”. 

Một lúc sau, mãi vẫn chưa thấy Tư Họa đi ra, anh ngó vào trong phòng học thì thấy cô gái đó đang nằm dài trên bàn, bờ vai run lên từng đợt, rõ ràng là đang khóc. 

Anh vội vàng đi qua: “Sao lại khóc rồi? Xảy ra chuyện gì rồi sao?” 

Đôi mắt cô gái đỏ lên, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nhưng không phát ra âm thanh. Ngôn Tuyển đưa tờ giấy ăn qua: “Đừng khóc nữa được không, có chuyện gì có thể nói với tôi.” 

Tư Họa cắn môi: “Tôi vừa mới cãi nhau với bố, ông ấy không ủng hộ tôi học thiết kế.” 

“Cô rất thích thiết kế, đúng không?” 

“Ừ.” Bởi vì chuyện lựa chọn chuyên ngành, cô với bố đã xảy ra bất đồng vô số lần. Nếu như không phải vì thích thì cô đã không làm trái ý bố, chạy tới Dung Thành xa xôi này.

“Cô rất dũng cảm, vẫn luôn kiên trì làm việc mình thích, chuyện này không có gì là sai cả.” 

“Thế nhưng tại sao bố lại không tin tưởng là tôi có thể làm tốt được cơ chứ?” Bởi vì ngay cả bố mình cũng không tin cô có thể làm tốt, điều này khiến cô cảm thấy thất vọng vô cùng. 

“Khi tâm trạng không bình tĩnh nói chuyện sẽ xảy ra mâu thuẫn, hoặc là hai người chỉ là chưa trao đổi tốt với nhau thôi. Đợi hai người bình tĩnh lại, có thể ngồi nói chuyện nghiêm túc với nhau rồi cô cho bố nghe cách nghĩ của mình”

“Không có tác dụng đâu, bố tôi bảo thủ lắm!” Hai người căn bản không có cách nào để ngồi xuống nói chuyện tử tế với nhau. 

Nghe câu này là biết Tư Họa cũng đã tự tạo vỏ bọc cho riêng mình, lúc này không thích hợp để khuyên nhủ. Ngôn Tuyển lại rút ra một tờ giấy ăn sạch: “Đừng vội vàng, chúng ta đi ra ngoài ăn chút gì đó được không?” 

“Tại sao lại phải đi ăn?” Trong lòng đang khó chịu, ngây ngốc hỏi ra một câu như vậy. 

“Mấy hôm trước ở trung tâm thương mại không phải cô đã nói là đồ ăn của tiệm đó rất ngon sao? Lần trước chưa đi, hôm nay chúng ta có thể đi.” 

“Tôi không muốn đi ăn, tôi muốn đi xem phim.” Tư Họa dụi mắt, có người chiều theo ý, bất giác để lộ ra tính cách hờn dỗi. Bây giờ cô muốn đi đến những nơi giống như rạp chiếu phim. 

“Vậy tôi đưa cô đi xem phim nhé?” Dùng giọng điệu nhẫn nại giống như đang dỗ trẻ con với một Tư Họa đang có tâm hồn yếu ớt cũng rất thích hợp. 

Con gái đúng là càng được dỗ càng thích làm nũng, Tư Họa cầm lấy tờ giấy ăn, xì chiếc mũi đỏ ửng rồi ngoan ngoãn gật đầu. 

Hai người che chung một chiếc ô, Ngôn Tuyển che cho cô đi ra từ cửa ngách của tòa nhà giảng đường, hướng đi này cách cổng trường ngày càng xa hơn. 

Còn Hạ Diên Tiêu, đang đợi ở con đường mà Tư Họa nhất định phải đi qua nếu quay trở về ký túc xá, thế nhưng đợi mãi vẫn không thấy người đó xuất hiện. 

Anh ta đang nghi ngờ liệu có phải trí nhớ của mình xảy ra sai sót gì đó rồi không? *Tác giả có lời muốn nói:

Chết cười, căn bản là không đợi được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.