“Hộc… Hộc…”
Tiếng thở dốc hỗn loạn dần dần suy yếu, Khương Dư Miên máy móc chạy về phía trước, đôi mắt xinh đẹp chứa đầy sợ hãi. Con đường xa lạ này dường như không có điểm cuổi, vắt kiệt toàn bộ sức lực của cô.
“Bíp bíp…”
Tiếng còi chói tai vang lên, Khương Dư Miên gần như mất đi ý thức, chỉ có thể dựa vào một chút bản năng sinh tồn còn lại, cô gian nan vươn tay về phía đối phương. Đôi môi khô khốc mở ra rồi đóng lại, cô đang nói “Cứu mạng”, nhưng cổ họng như thể bị người ta bóp chặt, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Cảnh vật xung quanh dần trở nên mơ hồ, cuối cùng cô cũng không chống đỡ được, ngã xuống đất.
Mái tóc dài hỗn độn che khuất nửa bên má của thiếu nữ, đôi giày màu trắng trên chân bị nhuộm đỏ giống màu máu.
Người đàn ông xuống xe, dùng áo vest quấn quanh người cô, bế ngang cô lên.
Mái tóc dài rũ xuống, dưới cần cổ trắng nõn của cô gái có một dấu vết màu hồng nhạt to bằng đồng xu bên cạnh xương quai xanh, trông giống con bướm.
*
Hình ảnh bỗng biến mất, Khương Dư Miên bỗng nắm chặt đồ vật bên cạnh, cô mở mắt ra, đập vào mắt là ánh đèn màu vàng cam trên trần nhà.
Hóa ra là mơ.
Khương Dư Miên tháo nút bịt tai cô thường đeo trước khi đi ngủ ra, ngồi dậy há miệng thở dốc, lòng vẫn vương vấn nỗi sợ hãi khi nhớ lại giấc mơ vừa rồi.
“Cốc cốc…”
Tiếng gõ cửa kéo cô ra khỏi đống suy nghĩ hỗn độn, cô lau đại mồ hôi trên trán, đứng dậy đi mở cửa.
Thím Đàm cầm một ly nước ấm đứng trước cửa với khuôn mặt hiền từ: “Miên Miên, cháu đã sửa soạn xong hết cả chưa? Cơm nước xong chúng ta nên xuất phát thôi.”
Xuất phát?
Khương Dư Miên quay đầu nhìn thời gian hiển thị trên đồng hồ treo tường, vậy mà đã 9 giờ rưỡi sáng.
Bởi vì phải dọn tới nhà họ Lục, tối hôm qua cô mất ngủ đến nửa đêm, sau đó không biết ngủ thiếp đi từ khi nào, khi tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao.
Khương Dư Miên về phòng rửa mặt, nhanh chóng ăn sáng, sau đó kéo vali hành lý đã sửa soạn xong đi theo thím Đàm bước lên một chiếc xe trông vô cùng đắt tiền.
Dọc đường đi, Khương Dư Miên đều nắm chặt quai cặp, thi thoảng nghiêng đầu nhìn cảnh vật không ngừng lùi lại ngoài cửa sổ, im lặng không nói một lời.
Thím Đàm câu được câu mất nói gì đó bên tai cô.
Khương Dư Miên cúi đầu lẳng lặng lắng nghe, không hé răng cũng không có bất cứ phản ứng gì.
Thím Đàm cũng không bắt cô phải đáp lại mà còn vô cùng đau lòng.
Từ một cô bé hoạt bát tươi sáng biến thành dáng vẻ này, không biết cô đã phải trải qua những gì.
Biết Khương Dư Miên nhút nhát, thím Đàm giới thiệu qua tình huống nhà họ Lục với cô: “Mấy ngày trước ông cụ Lục mới xuất viện, vẫn luôn trông ngóng cháu qua đó.”
“Sắp phải khai giảng rồi, cậu Lục Tập thích ra ngoài du lịch cũng đã trở lại.”
“Còn có cậu Yến Thần…”
Lúc này Khương Dư Miên hơi ngẩng đầu, thím Đàm lại không nói thêm gì nữa.
Khương Dư Miên trộm liếc bà một cái, bàn tay đang túm quai cặp lại càng túm chặt hơn.
Một tiếng sau, xe hơi tiến vào gara của biệt thự, Khương Dư Miên theo thím Đàm đi tới một cánh cổng đôi kiểu Trung Quốc cách tân. Xung quanh rộng rãi, phía nam biệt thự là một khu vườn lớn đầy cây xanh, khi bước vào có thể nhìn thấy hòn non bộ và một hồ bơi trong vắt.
Tới gần cửa, Khương Dư Miên nghe thấy động tĩnh nên ngước mắt nhìn qua, một ông cụ đầu bạc trắng chống gậy đi ra, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Là bạn của ông nội, ông Lục.
Khương Dư Miên mím môi, có hơi sợ hãi khi đối diện với người khác, cô rũ mắt né tránh ánh mắt thương hại của ông cụ Lục.
Ba năm không gặp, ông cụ Lục chăm chú quan sát cô bé trước mắt, nhất thời không nói nên lời, chỉ có bàn tay đang nắm chặt gậy chống nổi đầy mạch máu là nói lên tâm trạng phức tạp lúc này của ông cụ.
Tất cả mọi người ở nhà họ Lục đều đang chú ý tới cô gái này.
Làn da của cô rất trắng, thân hình gầy yếu.
Tóc mái bằng, mái tóc dài xõa ra, những sợi tóc đen nhánh che đi phần lớn khuôn mặt cô, sắc mặt tái nhợt trông không được khỏe mạnh cho lắm.
Cô đeo một chiếc cặp sách cũ đã bạc màu, an tĩnh đứng sau lưng thím Đàm, hơi cúi đầu, không biết là sợ hãi hay thẹn thùng.
Nửa tháng trước, tất cả người làm trong biệt thự nhà họ Lục được thông báo rằng cháu gái của bạn cũ của ông cụ Lục sắp chuyển đến ở nhờ ở nhà họ Lục, không chỉ sửa sang lại phòng ở cho cô mà còn mua thêm không ít đồ dùng của thiếu nữ.
Lúc này, bọn họ tận mắt nhìn thấy ông cụ Lục ân cần hỏi han Khương Dư Miên như hỏi han cháu gái ruột yêu quý của mình khiến bọn họ vừa kinh ngạc vừa tò mò.
“Miên Miên.” Ông cụ Lục nhìn ra vẻ khách sáo của cô bé, vừa đau lòng vừa tự trách.
Ông cụ và ông nội của Khương Dư Miên từng là bạn bè vào sinh ra tử, sau này nhà họ Khương xảy ra biến cố, trước khi chết, ông bạn già đã nhờ ông cụ để ý nhiều hơn tới huyết mạch duy nhất của nhà họ Khương. Kết quả chỉ vì sơ suất của ông mà Khương Dư Miên phải chịu rất nhiều đau khổ, khi gặp lại đã trở nên rụt rè nhút nhát.
“Miên Miên, cháu còn nhớ ông Lục không?” Ông cụ lục cẩn thận hỏi.
Cô gái nhỏ ngước mắt nhìn ông cụ, sau đó khẽ gật đầu, không nói lời nào, trông vô cùng nhút nhát.
Ông cụ Lục thầm thở dài.
Khi ông nội của Khương Dư Miên còn sống, bọn họ thường xuyên qua lại, ông cụ đã từng gặp cô bé rất nhiều lần. Khi còn nhỏ, Khương Dư Miên hoạt bát lanh lợi, vừa thấy ông cụ đã gọi “ông Lục”, cái miệng nhỏ ngọt như bôi mật.
Bây giờ lại như hai người khác nhau.
Hai tháng nay, Khương Dư Miên chưa từng mở miệng nói lấy một câu.
Bác sĩ nói, Khương Dư Miên mắc chứng tự kỷ nhẹ, không muốn nói chuyện là do vấn đề tâm lý. Trị liệu bệnh tâm lý cần tiến hành theo liệu trình, đây là một quá trình rất dài.
Khoảng thời gian trước, sức khỏe của ông cụ không tốt, Khương Dư Miên cũng cần tĩnh dưỡng, vậy nên bọn họ để cô ở tạm trong một khu biệt thự yên tĩnh hai tháng, còn đặc biệt sắp xếp thím Đàm đến chăm sóc cô.
Bây giờ ông cụ đã xuất viện nên nôn nóng đón Khương Dư Miên tới nhà họ Lục.
Ông cụ Lục dẫn cô gái nhỏ vào nhà, vẫn luôn nói chuyện với cô: “Miên Miên, sâu này cháu cứ xem nơi này như nhà của mình, cháu muốn gì thì cứ nói với ông.”
Khương Dư Miên lẳng lặng lắng nghe, không phát ra bất cứ âm thanh nào, cơ thể căng cứng đã để lộ sự rụt rè và bất an của cô.
Thím Đàm đã chăm sóc cô được hai tháng phát hiện ra điều này, bà lặng lẽ nói gì đó bên tai ông cụ, chỉ thấy ông cụ gật đầu: “Đưa Miên Miên lên phòng của con bé đi.”
Sau đó lại phân phó, những thứ Khương Dư Miên không thích phải đổi ngay lập tức, những thứ Khương Dư Miên thiếu cũng phải nhanh chóng bổ sung.
Trong nhà có thang máy, cũng có thể đi cầu thang bộ. Thím Đàm dẫn Khương Dư Miên lên tầng, vừa đi vừa giới thiệu: “Phòng đầu tiên phía tay phải tầng hai là của Lục Tập, phòng đầu tiên phía tay trái là của Yến Thần.”
Khương Dư Miên chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn về phía bên trái.
Cầu thang được xây ở giữa, không biết phòng của cô ở hướng nào.
Đi lên tầng, thím Đàm rẽ phải.
Khương Dư Miên khẽ mím môi, chậm rãi đuổi kịp. Có gì ho