CHƯƠNG 100.
Trịnh Hòa buồn bã nói: “Em đi thật sao?”
Giọng Bạch Ân rất bình tĩnh: “Đúng thế, về sau, chúng ta không gặp nhau nữa.”
Trịnh Hòa nói: “Vì sao? Anh đã làm gì sai?”
Bạch Ân nói: “Không phải lỗi của anh, là do em, em không thể khiến anh ở bên em nữa, quá nguy hiểm.”
Trịnh Hòa vội vàng nói: “Anh không sợ! Thật đó! Anh…anh yêu em.”
Bạch Ân thở dài: “Chính vì thế, nên chúng ta phải xa nhau, em không cần yêu, anh cũng không nên vì em mà hủy hoại tương lai của mình”
Đôi mắt Trịnh Hòa đong đầy nước mặt: “Nhưng…..vì sao, em có thể nói cho tôi biết vì sao chứ?”
Bạch Ân lắc đầu, kiên quyết nói: “Không.”
“Đừng!” Trịnh Hòa giữ chặt Bạch Ân: “Đừng đi, anh….phụt!” Cậu ôm bụng cười ha ha.
Bạch Ân lật lật kịch bản, khó chịu: “Em khóc không đúng thời điểm lắm, tôi cảm thấy, với tình tiết ở đoạn này, mắt em phải hoe hoe, ướt ướt từ đầu mới đúng.”
Trịnh Hòa vẫn cười ngả nghiêng: “Bạch tiên sinh! Giọng ngài buồn cười lắm! Tỏ rõ vẻ khó chịu luôn! Ngài có thể thêm câu ‘Dám không cho tôi đi, tôi bắn nát sọ!’. Ha ha ha.”
Bạch Ân quẳng kịch bản sang một bên: “Tôi thấy cái tình tiết này nực cười thật đấy, không muốn người ta đi, trói lại là được, nếu muốn người ta tự do, cần gì tăng sự đau lòng lúc chia tay.”
Trịnh Hòa lắc đầu: “Em hiểu cảm xúc của Thừa Dương (nhân vật nam chính trong “Xuân Kiếp” do Trịnh Hòa thủ vai), ngài nghĩ mà xem, cậu ấy và nữ chính lớn lên bên nhau, khó khăn lắm mới nhận ra tình cảm, quyết định thành đôi, đùng một cái chia xa, có thấu tình đạt lý thế nào thì cũng sẽ không cam tâm.”
Bạch Ân nói: “Thế nên tôi mới bảo, trói cô ta lại, không cho đi là xong.”
Trịnh Hòa không biết giải thích sao: “Bạch tiên sinh, không phải ai cũng như ông, không, là rất ít người sẽ làm như ông.” Cậu quơ quơ hai chân đang bị cà vạt trói lại: “Hôm nay em không đi là được mà, ngài cởi ra cho em được chưa?”
Bạch Ân cười, lắc đầu, nhìn đồng hồ nói: “Giờ mới hơn 11h, đợi công ty em tan tầm, tôi sẽ cởi.”
Trịnh Hòa nói: “Bạch tiên sinh, nếu ngài không hài lòng với thời gian công tác của em, ngài có thể nói cho người đại diện, đừng để em sáng dậy thấy mình bị trói gô lại chứ.”
Bạch Ân thản nhiên đáp: “Tôi chỉ trói chân thôi mà, hơn nữa, sao em biết tôi chưa tìm người đại diện của em để bàn về vấn đề này?”
Trịnh Hòa trợn tròn mắt: “Ngài nói thật ấy hả?” sau đó bịt kín mắt: “Xong rồi, em sắp bị đưa đi đóng băng rồi.”
“Có tôi đây, không có chuyện đó đâu.” Bạch Ân ngồi bên cạnh Trịnh Hòa, ôm cậu vào lòng, nói: “Nghiên cứu kịch bản tiếp không?”
Trịnh Hòa trợn trắng mắt, đặt đầu lên vai Bạch Ân, nói: “Không, em mệt, em muốn ăn một bữa thật đã.”
“Được rồi, em muốn ăn gì cũng được.” Bạch Ân hôn hôn mí mắt Trịnh Hòa.
—— sau một tuần Trịnh Hòa tăng ca, không để ý tới sự dụ dỗ của Bạch tiên sinh, Bạch Ân quyết định trừng phạt cậu ‘nhẹ nhàng’ như thế.
(1) Cẩu kỷ là một vị thuốc trong dân gian, thường dùng trong nấu ăn. Để biết thêm chi tiết, có thể click vô link sau đây