CHƯƠNG 120.
Sau khi hôn mê 10 tiếng, Bạch Ân rốt cuộc tỉnh lại, ông ngây ngốc nhìn trần nhà suốt 3 phút, mấy cô nàng y tá bên cạnh cố làm vẻ săn sóc:
“Bạch thiếu gia, ngài có thấy khó chịu ở đâu không?”
“Đầu ngài còn đau không?”
“Ngài khát không? Tôi rót cho ngài chén nước.”
“Ăn táo nhé? Nếu ngài đói, tôi đã nấu cháo cho ngài rồi này.”
Candy nhìn hai cô y tá xinh đẹp vây quanh Bạch Ân, bình giấm trong lòng hắn thậm chí có thể khiến nước sông Mississippi chua loét. Hắn rung đùi cảm khái: “Aiz, đều là người, vì sao kẻ anh tuấn thông mình như mình chỉ có thể ngồi nhìn, trong khi có người có thể hưởng thụ mơ ước của bao đàn ông trên thế giới này chứ?”
Ánh mắt Bạch tiên sinh tỉnh táo lại, ông không thèm liếc hai nàng y tá đến một cái, chậm rì rì ngồi dậy, tìm dép lê, đi vào. Động tác của ông cứ như phải trải qua nhiều cố gắng luyện tập lắm mới có thể làm được, cũng giống một người máy được mã hóa tinh vi.
Tang Bắc đi qua, nhẹ giọng hỏi: “Chủ tịch, ngài cần chúng tôi giúp sao?”
Bạch Ân xua tay, Tang Bắc gật đầu, lui về chỗ cũ.
Bạch Ân nhìn về phía mọi người, nói: “Tôi muốn làm một việc rất quan trọng, các cậu đừng đụng vào tôi.”
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Bạch tiên sinh, cả đám lùi ra sau ba bước.
Rồi, mọi người cùng ngớ người ra nhìn Bạch Ân làm việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy: cạo râu.
Rõ ràng là có rất nhiều việc quan trọng hơn cạo râu mà?
Candy gào rú trong lòng.
Mà tâm bão Bạch Ân, đang vừa cạo râu vừa nảy ra một ý nghĩ kỳ quái: hay để râu mép nhỉ? Không có râu mép nhìn rất gợi cảm, nhưng có thì nhìn menly hơn nhiều.
Cưng à, nghiêm túc là thua, rõ chưa.