CHƯƠNG 129.
Gió nhẹ nhàng thổi, trang sách cọ vào nhau loạt xoạt.
Trịnh Hòa mở mắt.
Bạch Ân mỉm cưởi, hỏi: “Em tỉnh rồi?”
Tầm mắt Trịnh Hòa vẫn mờ mịt, cậu nhìn qua một vòng, đột nhiên lồm cồm đòi xuống giường.
Bạch Ân nhớ Trịnh Hà bị thương ở mông, liền bước tới dìu cậu. Trịnh Hòa bám vào tay Bạch Ân, vội vàng nói: “Đống Lê (1)! Đâu rồi?” Đống lê đó là đặc sản cậu mang tới cho Bạch tiên sinh, vỏ màu nâu đó.
Cặp mắt của Bạch Ân híp lại, lộ ra vẻ sắc bén lạnh lùng, ông gằn giọng hỏi: “Đông – Lê (2) ? Đó là ai?”
“Đi cùng em mà, lúc tới phòng cảnh sát, rõ ràng em còn thấy….”
Ánh mắt Bạch Ân ngày càng lạnh lẽo: “Tôi không thấy.”
Trịnh Hòa sợ hãi: “Thế chạy đi đâu rồi?”
“Tôi không biết.” Bạch Ân nghiêng đầu.
Trịnh Hòa ngồi thụp xuống giường, nghĩ nghĩ, lại chống tay đứng lên: “Không được, em phải đi tìm, không thể để mất được.”
“Mất thì sao?” Bầu không khí Bạch Ân đúng kiểu ‘em mà dám xuống giường, tôi chém đứt chân’.
Trịnh Hòa vội vàng nói: “Em cố tình mang đi, sao nói mất là mất được chứ ….” điều quan trọng là, tiền gửi vận chuyển tốn mất 500 NDT của em đấy. Cậu chưa kịp nói xong câu cuối, đã thấy Bạch Ân xoay người, ngón tay thon dài móc lấy giày cậu, mở cửa sổ, lẳng ra ngoài.
Đôi giày lộn một vòng, sau đó mất hút.
Trịnh Hòa trợn mắt há hốc mồm.
Bạch Ân cười dịu dàng: “Em còn muốn đi ra ngoài sao?”
Trịnh Hòa thực không biết nên gật hay lắc.
Bạch Ân khoanh tay, nhìn Trịnh Hòa, nói: “Nếu em còn muốn đi ra ngoài, tôi sẽ lột quần áo của em, vứt đi.”
Trịnh Hòa vội giữ chặt lấy áo: “À, ừm….em đâu đáng giá cho ngài độngthủ chứ.”
Bạch Ân nói: “Không sao, tôi nguyện cống hiến công sức của mình vì em.”
“Nhưng là…” Trịnh Hòa cố lấy dũng khí, cắn răng hỏi: “Ngài trả quần áo lại cho em, được không?”
Bạch Ân lắc đầu: “Thế thì tôi còn lột quần áo em ra làm gì?”
“Chẳng nhẽ ngài muốn em trần truồng?” mặt Trịnh Hòa đỏ bừng.
“Em có thể trốn trong chăn.”
“Nhưng ‘đống lê’ của em….” Trịnh Hòa vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Không được nhớ tới nó, ” Bạch Ân vuốt vuốt mũi Trịnh Hòa, nhẹ giọng nói: “Tôi không thích nghe, em cũng đừng nói, chúng ta đều không nhắc tới, kệ nó đi, được không?”
Trên mặt Trịnh Hòa chỉ thiếu điều dán lên hai dấu hỏi chấm.
Tuy quả đókhông đáng bao tiền, nhưng dù sao cũng là tấm lòng của mình, đến nỗi khiến Bạch tiên sinh đến nghe cũng không muốn sao?
Chẳng nhẽ, nó và Bạch tiên sinh có khúc mắc gì với nhau?
Không thể nào.
Chỉ là quả lê đông lạnhthôi mà.
Để có thể bảo toàn quần áo của mình, Trịnh Hòa đành rút vào chăn, nhưng vừa nghĩ đến lê đông lạnhcậu cố tình mang tới liền thấy ê răng.
Đệt!
Biết vậy không mang.