CHƯƠNG 136.
Qua điện thoại, Bạch Ân biết Trịnh Hòa bị thương ở mông từ trước, nay lại có giằng co với nhân viên ở sân bay khiến bệnh cũ tái phát, nên mới phải vào viện.
Nghe thế, khóe ông miệng khẽ nhếch lên. Thực ra, nếu chuyện này xảy ra với Bạch tiên sinh, ông sẽ để chuyện lớn hóa nhỏ. Nhưng Trịnh Hòa thì khác, nghĩ tới cảnh cậu đang phải nằm vô cùng đáng thương trên giường bệnh, ông liền thấy không thoải mái. Bạch Ân sẽ không làm quá, nhưng chút ‘trừng phạt nhỏ’ thì không thể thiếu.
Dặn dò những chuyện phải làm, Bạch Ân vừa quay đầu lại liền thấy Trịnh Hòa ôm đệm xem TV.
Bạch Ân cảm thấy thực khó hiểu, đệm là để ngồi, sao lại ôm? Nó có gì hay ho khiến Trịnh Hòa cứ dính chặt không rời thế.
“Bạch tiên sinh!” Trịnh Hòa đột nhiên quay đầu lại. Bạch Ân đang mải mê nhìn cậu, giật điếng.
Ông mỉm cười gật đầu, đi qua đó, cánh tay ôm lấy cậu theo thói quen, Trịnh Hòa quẳng đệm sang một lên, đặt tay lên đùi ông, xem TV tiếp.
Bạch Ân thấy phần mông Trịnh Hòa rõ mồn một, ông thò tay vào trong quần cậu. Trịnh Hòa cứng đờ, sau chuyển mình để ông lần mò dễ hơn. Hầu kết cậu giật giật, trộm liếc qua, ánh mắt có chút khao khát.
Bạch Ân kiểm tra phần cửa sau của cậu, thấy có vẻ không sao liền rút tay ra, lấy khăn lau sạch, cầm điều khiển từ xa, đổi kênh.
Trịnh Hòa đợi một hồi, không thấy Bạch Ân làm gì tiếp, liền nhẹ nhàng nhích lại gần, hơi thở nóng bỏng quấn lấy phần hàm dưới của người đàn ông, hôn.
Bạch Ân cảm nhận được độ nóng khác thường trên người Trịnh Hòa, ông cau mày, kéo cậu ra, rồi đặt xuống chân mình, nghiêng đầu hỏi: “Sao thế? Mông khó chịu?”
“Ưm…” Trịnh Hòa ngồi hẳn lên người Bạch Ân.
Bạch Ân một tay ôm Trịnh Hòa, một tay với sang di động: “Em đợi chút, tôi gọi bác sĩ.”
Trịnh Hòa bỗng dưng trợn tròn mắt, vội vàng dùng chân đá phăng di động của Bạch Ân: “Ngài, ngài gọi bác sĩ làm gì?”
“Em thấy khó chịu mà?” Chiếc mặt nạ cười dịu dàng của Bạch Ân bị gỡ xuống, giờ phút này, ông không che giấu nổi nữa.
Trịnh Hòa nghẹn lời: “Không phải, mông em khó chịu, chẳng phải do ông sao….a, em hiểu rồi, ” Trịnh Hòa vỗ trán: “Mông em không sao, ông đừng lo.”
“Chắc chắn?”
“Chắc chắn.” Trịnh Hòa khiến Bạch Ân nhìn thẳng vào cặp mắt sáng lóa của mình.
“Ừm, thế là tốt rồi.” Bạch Ân ôm cậu vào lòng, tiếp tục xem TV.
Tay Trịnh Hòa vuốt ve phần cơ bụng của Bạch Ân: “Thế…..chúng ta tiếp tục?”
Bạch Ân xoa xoa phần mông ngon lành của Trịnh Hòa, nói: “Đợi chỗ này của em khỏi đã, giờ tạm ngừng.”
“Em không sao thật mà.” Trịnh Hòa bảo.
Bạch Ân lắc đầu: “Không được cò kè, nghỉ ngơi dưỡng bệnh quan trọng hơn.” Nói xong, ông quay đầu đi, không nhìn ánh mắt ai oán của Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa rầu rĩ, chọt chọt cơ bụng của Bạch Ân.
Bạch Ân cố nhịn, thấy động tác của cậu càng ngày càng quá mức, liền nắm chặt tay cậu lại, cúi đầu thì thấy Trịnh Hòa đang than ngắn thở dài.
Đối với cái sự ‘khát khao’ này của Trịnh Hòa, trong lòng Bạch Ân như có sự giằng xé sâu sắc, vừa hài lòng bởi Trịnh Hòa không đi lăng nhăng, vừa thở dài, thời gian và địa điểm đều chính xác, sai mỗi cái mông Trịnh Hòa.
Nửa đời trước, Bạch Ân từng làm rất nhiều chuyện, duy độc dỗ dành thì chưa. Ông quyết tâm lắm mới rặn ra được một câu: “Xem TV đi, được không?” nói xong, còn bật tới tiết mục giải trí của nước J ông cực kỳ ghét, nhưng Trịnh Hòa lại rất thích.
“Em không biết tiếng Nhật, xem không hiểu.” Trịnh Hòa vẫn không vui.
“Thế để tôi dịch cho em, nhé?” Bạch Ân nhẹ giọng nói.
Trịnh Hòa xoa xoa mặt mình, cười nói: “Em không giận ngài đâu, chắc em là 0 đáng thương nhất trên thế giới mất, đã đưa mông ra còn không nghênh được gậy lớn về.” Trịnh Hòa nhìn Bạch Ân, vẻ mặt cậu cứ như chó vàng đòi xương.
Bạch Ân: “…”