CHƯƠNG 156.
Bạch Ân nổi tiếng nhỏ nhen, trợ lý Thập Tứ mắc sai, chưa kịp lập công chuộc tội, hình phạt đã tới.
Thập Tứ đáng thương nói: “Lão đại, tôi sai rồi, coi như tôi không nghĩ tới chuyện này, xin ngài bớt giận, tha cho tôi được không?”
“Không được.” Bạch Ânlắc đầu.
“Thế… ” Thập Tứ đảo mắt một vòng, nghĩ cách để mình thoát tội: “…tôi làm chân sai vặt cho ngài, làm gì cũng được, 24/24 hễ gọi là tới, thề!”
“Tôi không thiếu sai vặt.” Bạch Ân nói.
“Thế ngài muốn sao nha,” Thập Tứ kêu rên: “Lão đại, nể tình tôi đã chạy sau mông ngài suốt bốn năm nay, ngài cho tôi một con đường sống đi.”
Thấy bộ dáng nhăn nhó, sống không bằng chết này của Thập Tứ, Bạch Ân liền sảng khoái: “Tôi đẩy cậu tới khu ăn uống vài ngày, trải nghiệm nhân sinh thôi mà, không cần phải thế.”
“Trải nghiệm nhân sinh?!” Thập Tứ nói: “Đối với tôi không khác gì địa ngục!”
Sắc mặt Bạch Ân thực bình tĩnh.
Ông vô tình biết được, ở khu ăn uống, có một cô bé từng học cùng trường với Thập Tứ, hơn nữa đã thích hắn rất nhiều năm. Cô bé đó nhiệt tình, hào phóng, còn nấu ăn ngon, có điều hình thể hơi to chút, 90kg, có thể đựng được hai tên ‘Thập Tứ’.