CHƯƠNG 175.
Bạch Ân đi tới thành phố Biện Khê – nơi Trịnh Hòa đang có mặt.
Ông không rõ mình tới đây làm gì, bỗng dưng tới, rồi lại cảm thấy mình chẳng có chỗ nào muốn đi, chi bằng ở lại.
Đối với đời sống sinh hoạt của mình, Bạch Ân luôn không có kế hoạch gì. Ông ngồi thuyền sang trường quay ở bờ bên kia tìm Trịnh Hòa. Vừa qua sông liền bị cảnh sát địa phương ngăn lại: “Trường quay đã được thuê, những người không liên quan không được vào.”
Bạch Ân nghĩ nghĩ, nói: “Tôi là người nhà cũng không được sao?”
Vị cảnh sát chần chờ một hồi, hòi người phía sau rồi quay lại nói: “Ông có giấy chứng nhận không? Hoặc gọi người đó ra đón?”
Bạch Ân nói: “Cậu ấy đang quay phim, chắc bận, không ra được, nhưng tôi có số của người đại diện.”
Hơn mười phút sau, Thành thiếu ‘phong trần mệt mỏi’ chạy tới, vừa xuất hiện liền nhảy lên thuyền của Bạch Ân, khẩn trương hỏi: “Bạch tiên sinh, sao ngưài lại tới đây?”
Bạch Ân quyết định trả lời thành thực: “Tôi chán, tới chơi.”
Thành thiếu không biết nói gì, nghẹn một lúc lâu, sau đó anh bảo trợ lý A Long của Trịnh Hòa chèo thuyền đưa Bạch tiên sinh đi trường quay.
Lúc này, mọi người đang quay phim, Thành thiếu dẫn Bạch Ân tới cây thang gỗ được dựng lâm thời trên phòng trúc. Người ta dựng thang này để tránh trong lúc quay, có người không cẩn thận mà chui ra.
Thang rất cao, chừng 5m, người phía dưới không nhìn thấy phía trên, nhưng người đứng trên có thể thấy rõ toàn cảnh của khu vực này.
Bạch Ân liếc mắt một cái liền bắt được cậu thanh niên đứng giữa đang mặc đường trang màu trắng, tóc chải chuốt cẩn thận, đương kích động nói gì đó với cô nàng bên cạnh. Hai chiếc máy ở cạnh họ, cô nàng đó luôn vô thức đẩy Trịnh Hòa sang cạnh, độc chiếm màn ảnh.
Thành thiếu đi tới, đưa cho Bạch Ân một ly cà phê, Bạch Ân lắc đầu, hỏi: “Có nước sôi không?”
“Có, ” Thành thiếu ngẩn ra, sau đó lại lắc lắc đầu: “Không có nước sôi, nước lọc được không?
“Thế thôi.” Khi đi ra ngoài, Bạch Ân chưa từng uống thứ gì ngoài nước sôi để cho ấm, đóng chai cũng không. Chính ông từng thử việc không mở nắp mà vẫn có thể dùng kim tiêm bơm thuốc vào. Sao mà tin được chứ.
Thành thiếu xấu hổ, cười trừ, anh bưng tới hai chén cà phê. Chắc phải tự uống hết rồi.
“Ngài xem, đó là Trịnh Hòa.” Thành thiếu chỉ vào sân quay phim phía dưới, tìm bừa một đề tài vì không biết nói gì.
“Ừm.” Bạch Ân gật gật đầu: “Tôi thấy rồi.”
Thành thiếu nhấp một ngụm cà phê: “Trong số những nghệ sĩ tôi từng dìu dắt, Trịnh Hòa là người có thiên phú nhất, linh cảm màn ảnh rất nhạy, tiếc là không thể theo con đường phát triển toàn diện.”
“Cậu ấy diễn tốt lắm sao?” Bạch Ân hỏi.
Thành thiếu gật đầu: “Rất tốt, rất hấp dẫn sự chú ý, đương nhiên, tuy tố chất không phải dạng vô cùng xuất sắc, nhưng cũng thuộc loại hiếm gặp, nếu được mài giũa, chắc chắn sẽ sáng lên.”
Bạch Ân bỗng nhiên không nói, Thành thiếu cảm thấy hai người đang nói chuyện vui vẻ, quay đầu nhìn lại thì thấy Bạch Ân mặt lanh te nhìn Trịnh Hòa.
Thành thiếu có chút bị dọa, anh từng gặp Bạch Ân mấy lần, tuy ông ít nói, nhưng tầm mắt nhìn đến ai, sẽ khiến người đó cảm giác như được tắm trong gió xuân, khiến người ta không ghét được. Nhưng nhìn Bạch Ân thế này, không giống những gì có trong trí nhớ của anh nha. Thành thiếu cảm thấy dường như mình nói sai điều gì,
Bàn tay Bạch Ân hết nắm chặt lại buông lỏng ra, mấy lần như thế, ông mới nói: “Có cách nào khiến cậu ấy không sáng lên không?”
“Ửm?” Thành thiếu không hiểu ý của Bạch Ân.
Bạch Ân bỗng nhiên nhếch môi cười: “Thôi, coi như tôi chưa nói câu đó.”
Lông trên người Thành thiếu đột nhiên dựng đứng, anh vội vàng nói rằng mình còn việc khác, rồi quay đi.
Anh nhận ra ý của Bạch tiên sinh, Thành thiếu cảm thấy, người đàn ông này không bình thường cho lắm, né càng xa càng tốt.
Bạch Ân không để ý tới Thành thiếu, ông dùng di động, chụp khung cảnh phía dưới, Trịnh Hòa nghiêm túc nói chuyện với cô nàng đó. Bạch Ân nhìn liền thấy thoải mái trong lòng.
Ông thích cái cảm giác chỉ cần liếc mắt một cái là thấy được Trịnh Hòa, không phải tìm kiếm. Tốt nhất là chỉ cần quay đầu lại là thấy được cậu. Lúc hai người sống chung, ông luôn gọi Trịnh Hòa tới bên mình, dù không có việc gì cũng phải kéo cậu qua.
Cái khát khao độc chiếm này có lẽ quả là một loại bệnh. Bạch Ân cảm thấy, bệnh của mình không nhẹ.