CHƯƠNG 177.
Bạch tiên sinh ở tạm trong một căn phòng cho thuê tại thành phố Biện Khê.
Lúc ấy, sau khi rời khỏi trường quay, ông đi bộ quanh khu buôn bán gần bến đò, cũng chẳng biết mình sẽ đi đâu. Trưa đến, có người tới đuổi xua đám người đi, yêu cầu mua vé bổ sung. Bạch Ân theo dòng người đi ra khu buôn bán, một loạt các ‘tiểu thư’ trẻ tuổi đứng dựa ở lan can, thấy một người đàn ông một mình đi qua liền chạy tới kéo người. Bạch Ân đang cúi đầu nhìn di động, đột nhiên bị người tóm lấy, ông quay đầu lại nhìn người phụ nữ đó. Cô ta thoạt tiên bị kinh diễm, sau đó lại bị ánh mắt của ông dọa sợ, cô sờ sờ mặt mình, cười nói: “Ngài thật là, ánh mắt thực đáng sợ, có chỗ ở chưa? Chưa thì tới chỗ chúng tôi đi.”
Trước giờ chưa ai dám dùng thái độ đó, đối đãi với Bạch Ân như thế, ông rụt cánh tay ra, xoay người muốn đi, cô nàng vội kéo Bạch Ân lại, hét lên: “Phòng chỗ chúng tôi sạch sẽ nhất, tiên sinh, ngài đừng vội đi nha, chút nữa dòng người vãn xuống, đến chỗ ở cũng không có ấy chứ.”
Lần đầu tiên Bạch Ân thấy hối hận khi không mang người của mình theo, ông chưa từng ra tay với phụ nữ, nhưng điều này không có nghĩa hiện ông có thể nén cơn giận xuống: “Buông tay ra, được không?” Bạch Ân nói.
Cô ta ngại ngùng buông tay ra, còn định nói gì, thì đã bị chặn lại bởi giọng điệu lạnh lẽo của Bạch Ân: “Câm miệng, đừng để tôi phải nghe tiếng cô lần nữa.” Nói xong, ông xoay người định đi, cô nàng còn muốn đuổi theo thì một cậu thanh niên trẻ bên cạnh khuyên: “Thôi mà chị, nhìn là biết người này chỉ ở mấy chỗ cao cấp thôi.”
Cô ta quay sang, trợn mắt nhìn cậu chàng: “Thế nên chúng ta phải dùng thủ đoạn của bán hàng đa cấp, biết chưa? Mày cứ diễn tốt vào cho chị!” Trong lúc cậu em còn chưa kịp phản ứng, cô chị đã ngồi xụp xuống đất, ôm bụng gào khóc: “Cứu tôi với! Cứu tôi với! Vị tiên sinh đi phía trước ơi! Xin ngài ngừng chân!”
Bạch Ân vẫn bình tĩnh đi tiếp.
Thấy Bạch Ân không quay đầu lại, cô ả nghĩ rằng mình chưa ám chỉ rõ ràng, liền hô tiếp: “Vị tiên sinh mặc âu phục trắng! Xin dừng bước!”
Bạch Ân càng đi ra xa.
Ả liếc mắt nhìn cậu em mình, cậu em vội vàng chạy lên, chặn trước mặt Bạch tiên sinh, quỳ xuống nói: “Cầu xin ngài mau cứu chị tôi! Chị ấy….chị ấy sắp đẻ!”
Cô nàng sửng sốt một chút, sau đó liền nhét quần áo vào bụng thành một cái bọc hình tròn, khóc hô: “Ôi má ơi! Vỡ nước ối rồi! Vị tiên sinh mặc âu phục trắng, làm ơn cứu tôi với!”
Bạch Ân buông điện thoại xuống, nhìn hai chị em trước mặt mình, hỏi: “Hai người muốn gì?”
Cậu em nói: “Tới nhà chúng tôi ở.”
Bạch Ân nhấc chân, định đi.
Cậu em lại nói: “Nếu không, tôi sẽ nói cho người khác biết, ông làm nhục chị gái tôi!”
Cô nàng phối hợp rất chuẩn, kêu cha gọi mẹ, chỉ về phía Bạch Ân hô: “Ôi tôi chết mất thôi! Bắt nạt đàn bà con gái không biết pháp luật nha! Thằng khốn đó làm tôi ễnh bụng rồi còn muốn trốn nha!”
Bạch Ân thản nhiên nói: “Tôi là đồng tính luyến ái, không thích phụ nữ.”
Cậu em nghe thế, khựng lại một chút, đảo mắt qua nhìn chị mình. Đương lúc Bạch Ân nghĩ chắc mình thoát rồi, cậu chàng liền ôm cúc hoa, ngã xuống y hệt chị mình, hai mắt đẫm lệ: “Anh, anh đừng bỏ đi như thế mà…..”
Bạch Ân đỡ trán, ông cảm thấy mình thực xui xẻo, chẳng biết làm sao giờ, đau đầu quá. (1)