CHƯƠNG 192.
Bạch Ân vốn tưởng mình và Trịnh Hòa sẽ phải tốn rất nhiều thời gian để trở nên hòa hợp trong đợt trị liệu này.
Nhưng thực tế thì, ông nhận ra, cả hai không cần.
Ông và Trịnh Hòa giống như đã biết nhau từ kiếp trước, chỉ một động tác nhỏ mà chính Trịnh Hòa cũng không nhận ra, Bạch Ân đã biết cậu nghĩ gì. Bạch Ân tin tưởng, Trịnh Hòa cũng hiểu mình như thế.
Bữa trưa, Bạch Ân chỉ ăn mấy sợi mì, Trịnh Hòa dìu ông vào phòng ngủ chính, cầu thang đã được chuẩn bị đặc biệt, trên phần tay vịn có những nơi lõm xuống, giúp Bạch Ân không ngã sấp xuống do quá yếu ớt.
Trịnh Hòa bỗng nhiên cúi đầu, cười một hồi. Bạch Ân không rõ nên hỏi: “Em cười cái gì?”
Trịnh Hòa nói: “Chỗ này được chuẩn bị những chi tiết đặc biệt để dành riêng cho ngài, thế sao trước lúc chúng ta tới, người ta lại không dọn sạch nhỉ? Để em phải tự dọn.”
Bạch Ân nghĩ một hồi, rồi lên tiếng: “Này là do tôi không cẩn thận, trước đó tôi chưa từng nghĩ sẽ tới đây.”
Trịnh Hòa vội vàng nói rằng: “Không trách ngài, sao trách ngài được chứ, vấn đề ở chỗ cấp dưới, không liên quan gì đến ngài cả.”
Bạch Ân dùng môi cọ cọ má Trịnh Hòa, ông thực thích cảm giác da thịt mình chạm da thịt cậu, ấm áp, thoải mái.
Trịnh Hòa bị động tác của Bạch Ân làm cho cứng ngắc, mãi đến khi đỡ ông nằm lên giường, mới oán trách nhìn ông: “Ngoan ngoãn nằm đây, đừng động tay động chân.”
Bạch Ân cười nói: “Tôi chưa động tay động chân với em mà, chẳng nhẽ em muốn….”
Trịnh Hòa ngắt lời ông, hỏi: “Ngài nghĩ hiện tại, ngài có thể ép em chắc?”
Bạch Ân chống tay, ngồi lên nói: “Vậy em thử xem.”
Trịnh Hòa dùng một ngón tay, chọt chọt tay ông một chút, Bạch Ân liền mất sức, ngã xuống giường.
Trịnh Hòa nói: “Ngoan ngoãn nằm đi, mấy giờ ngài uống thuốc?”
Bạch Ân không giận hành động khi nãy của Trịnh Hòa, cười lắc đầu: “Tôi không biết.”
Trịnh Hòa đỡ trán: “Thôi được rồi, chút em gọi điện cho Tang Bắc, ngài cứ ngủ đi.”
Bạch Ân thấy Trịnh Hòa đứng dậy, liền giơ tay lên, cầm lấy tay Trịnh Hòa, hỏi: “Em đi đâu thế?”
“Xuống lầu nha.” Trịnh Hòa nói: “Bát đũa khi nãy còn chưa dọn, cũng phải chuẩn bị băng gạc gì gì đó nữa.”
“Mấy thứ đó không vội.” Bạch Ân nói: “Em ở đây cái đã.”
Trịnh Hòa chọc: “Đúng là bướng bỉnh mà, em nhìn ngài ngủ, bé Bạch.”
Bạch Ân đưa tay tay, búng nhẹ trán Trịnh Hòa: “Không lễ phép gì hết, chút tôi ngủ, em cũng không được đi, có nghe hay không.”
Trịnh Hòa có chút chần chờ, bởi vì câu nói đó của Bạch Ân: “Bạch tiên sinh, ngài cảm thấy hiện tại như thế nào?”
“Toàn thân không chút sức lực.” Bạch Ân trả lời.
Trịnh Hòa nói: “Không phải thế, ý em là trong đầu óc ấy.” Cậu không nói thêm được nữa, đưa ngón tay chỉ vào đầu mình, quay quay vài vòng.
Bạch Ân nói: “Ha ha, em cảm thấy tôi bất thường sao?”
Trịnh Hòa bỗng dưng cảm thấy lạnh cả người, cậu cau mày, nói: “Bạch tiên sinh, ngài đừng cười dịu dàng như thế chứ, nếu em thấy thế, còn hỏi ngài làm gì, em cảm thấy….ừm, cũng không biết nói sao nữa.”
Bạch Ân quàng tay lên lưng Trịnh Hòa, cười nói: “Thế sao, em sợ?”
Hàng lông mày nhếch lên của ông khiến cảm giác mà Trịnh Hòa cảm thấy được trở nên càng ngày càng khó chịu. Trịnh Hòa nhịn xuống cơn rùng mình, ngây ngô cười: “Em sợ ngài cái gì chứ, chỉ là thấy, bỗng nhiên ngài dính chặt lấy em, kỳ kỳ, được rồi, được rồi, không nói chuyện này nữa, giờ ngài cần nghỉ ngơi, mau ngủ đi.”
“Thế em phải ở đây, không được đi.”
“Em không đi, không đi, yên tâm.” Trịnh Hòa dỗ dành.
Bạch Ân khép hai mắt lại.
Trịnh Hòa cảm thấy, chăm sóc một Bạch tiên sinh không bình thường còn mệt hơn phải tăng ca cả tuần.
Bạch Ân cầm tay Trịnh Hòa, ngủ chập chờn dưới tác dụng của thuốc. Trịnh Hòa nghe tiếng thở đều đều của ông, có chút đau lòng, chỉnh chỉnh lại gối cho Bạch Ân, để ông có thể ngủ yên hơn một chút.
Mãi đến giờ, cậu vẫn chưa biết, Bạch Ân bị bệnh gì.