Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 196: Chương 196: CHƯƠNG 196




CHƯƠNG 196.

Trịnh Hòa ‘cần cù’ cố nhịn cơn nhức eo, hầu hạ Bạch đại gia.

Do buổi sáng quá ‘dùng sức’, Bạch đại gia làm được một nửa liền mệt ngã xuống giường, giờ ngài ấy đang nằm trên ghế sa lông truyền đường gluco.

Những loại thuốc Tang Bắc đưa đều là đặc chế, ống tiêm cũng được trải qua quá trình xử lý đặc biệt, hơn nữa, Bạch Ân bệnh lâu nên cũng thành bác sĩ, có thể tự đâm kim, truyền thuốc cho mình. Trịnh Hòa hầm hừ xuống lầu nấu cơm, mới đi vài bước, Bạch tiên sinh liền không vui lòng: “Em đi đâu thế?”

Trịnh Hòa vùng vằng: “Xuống lầu.”

“Không cho đi, ” Bạch Ân vỗ vỗ vào chiếc ghé dựa bên giường: “Ngồi đây, để tôi có thể thấy em.”

“Ngài nhìn em làm cái mọe gì?” Trịnh Hòa không suy nghĩ liền phụt ra những lời đó, sắc mặt cậu trắng nhợt, vội vã sửa miệng: “Rồi, rồi, ngài đang bệnh, em không nên xen vào, giờ em xuống tầng nấu chút rồi lên luôn, mấy phút thôi.”

Bạch Ân không để ý tới câu vô lễ của Trịnh Hòa, trong phương án điều trị, bác sĩ có ghi: người đi cùng phải ở bên chăm sóc 24/24.

Trịnh Hòa chẳng chuyên nghiệp gì cả, Bạch Ân bực dọc nghĩ: đợi tôi truyền xong bình gluco này, xem em trốn thế nào!

Trịnh Hòa thấy Bạch tiên sinh không đáp lời, tưởng ông ngầm đồng ý, liền đứng dậy định đi. Bạch Ân nói: “Em dám bước thêm bước nữa thử xem.”

Trịnh Hòa quay đầu lại, vẻ mặt nhăn nhó, ánh mắt ai oán bắn thẳng về phía Bạch Ân: “Em vẫn đói mà, chẳng nhẽ nấu bữa sáng ăn cũng không được.”

Bạch Ân cân nhắc một hồi, thỏa hiệp: “Được rồi, thế tôi xuống đó truyền.”

“Đừng, đừng mà, ” Trịnh Hòa nói: “Ngài xuống thế nào được? Nhỡ chệch kim lúc xuống cầu thang thì sao.”

Bạch Ân nói: “Chẳng phải em muốn ăn cơm à, tôi phải nhìn em chứ.”

Trịnh Hòa cảm thấy mất tự nhiên: “Ngài xem em làm gì chứ?”

Bạch Ân nhíu mày không nói, ông không hề thấy khao khát độc chiếm của mình đối với Trịnh Hòa là kỳ quái. Ngay từ lúc xác định Trịnh Hòa là người đi cùng mình, ông đã nhét cậu vào đống ‘vật phẩm cá nhân’, nếu đã là của ông, đương nhiên phải giữ chặt trong tay.

Trịnh Hòa nói: “Em chỉ đi xuống một chút thôi, làm tạm thứ gì đó rồi lên luôn, ngài không cần phải phiền phức thế, được không?”

Bạch Ân nhẹ giọng hỏi: “Em không muốn cho tôi xuống tầng phải không?”

Bấy giờ, Trịnh Hòa cũng không biết nói sao để có thể diễn đạt ý mình thật uyển chuyển, đành gật đầu.

Bạch Ân không nói không rằng, vươn tay rút kim tiêm ra, nhướn mày nhìn Trịnh Hòa: “Chẳng phải em sợ tôi chệch kim sao? Giờ được chưa.”

Trịnh Hòa: “…”

Trịnh Hòa cảm thấy bất an.

Tuy lúc trước, cùng Bạch tiên sinh ở chung, thỉnh thoảng cậu có thể cảm giác được ông ấy có chút không bình thường, nhưng Bạch tiên sinh chưa từng kỳ lạ thái quá như hai ngày này.

Trực giác của Trịnh Hòa cho biết, sự thay đổi này của Bạch tiên sinh có liên quan tới chuyện ‘phát bệnh’ đó. Cậu giằng một ít bông, rịt vào lỗ kim châm đang không ngừng chảy máu trên tay ông, không nói được câu nào suốt hồi lâu.

Bạch Ân dán mặt lên cánh tay Trịnh Hòa, dưới ánh mắt thâm thúy là quầng thâm khó có thể che dấu, ông mệt mỏi, chỉ có bên Trịnh Hòa, ông mới có thể miễn cưỡng chợp mắt.

Trịnh Hòa mềm lòng.

Niềm tin tuyệt đối của Bạch tiên sinh dành cho mình, cùng với cuộc sống bình tĩnh trong sơn trang là điều Trịnh Hòa chưa từng dám ước ao. Giờ Bạch tiên sinh đã phải khó chịu lắm rồi, chẳng nhẽ mình còn khiến ông khó chịu hơn sao?

Trịnh Hòa nói: “Bạch tiên sinh, rút kim ra, tay ngài đau không?”

Bạch Ân từ từ nhắm hai mắt, nói: “Chút xuống lầu, em giúp tôi mở một chai gluco khác.”

Trịnh Hòa nhấc dúm bông đã dính nửa máu lên, bàn tay trắng bệnh nổi gân xanh của Bạch Ân quả nhiên đã sưng phòng. Trịnh Hòa biết, chút nữa, chỗ đó sẽ xanh tím lại, nén cơn giận trong lòng. Cậu cũng không biết cậu giận mình hay giận Bạch tiên sinh. Trịnh Hòa đi lấy khăn mặt, ánh mắt của Bạch tiên sinh cứ như lưỡi dao, bay vèo tới: “Em vẫn muốn đi?!”

Trịnh Hòa sợ Bạch Ân lại làm chuyện gì khác thường, vội nhấc tay, ý bảo mình không đi, mau chóng lấy một chiếc khăn mặt dự bị ở ngăn tủ dưới cùng, chạy vào phòng tắm, giặt sạch bằng nước ấm rồi lại chạy về chỗ Bạch Ân, đặt khăn lên bàn tay bị sưng của ông.

Bạch Ân giơ tay hỏi: “Em làm gì thế?”

Trịnh Hòa nói: “Chút tay ông sẽ sưng lên, đắp khăn mặt nóng, tí là hết.”

Bạch Ân hài lòng, khen: “Em thực chu đáo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.